Lúc ở Vancouver là đêm khuya, cả thành phố chìm trong ánh đèn neon mờ ảo.
Từng con đường tĩnh lặng như tờ, bóng lác đác, khí nặng nề như thể báo hiệu một cơn mưa sắp đến. Ánh trăng mờ nhạt những tầng mây dày đặc che khuất, bầu trời tối đen đặc quánh như mực.
Trong bãi đậu xe ngầm của bệnh viện, ánh đèn lờ mờ yếu ớt hắt lên những mảng tường vuông vức, ngăn cách với thế giới ồn ào bên ngoài.
Giờ khuya, bãi xe hầu như còn ai .
Tô Dương cố tỏ bình tĩnh đàn ông đang trong xe. Tay siết chặt bên , mặt tái, giọng ngập ngừng:
“Các… các rốt cuộc là ai? Bắt đến đây là để gì?”
Không gian trong xe chật chội và u tối, ánh sáng mờ nhạt khiến thứ trở nên đáng sợ.
Người đàn ông tựa lưng ghế, đường nét gương mặt sâu sắc bóng tối che khuất, khiến rõ biểu cảm.
Anh nghiêng đầu, liếc đàn ông đang ngoài xe, môi mỏng khẽ mấp máy:
“Tô Dương.”
Tô Dương thấy bình thản gọi tên , cả chấn động.
Trong ánh mắt hiện lên sự hoảng loạn, theo bản năng lùi về một bước. hai lưng sớm nhận ý đồ, chút lưu tình đá mạnh đầu gối, khiến khuỵu gối ngã nhào xuống đất, cách nào dậy.
Tô Dương kịp phản ứng, đau đến rên lên thành tiếng.
Cửa xe mở .
Một đôi giày da bóng loáng xuất hiện trong tầm mắt Tô Dương.
Hắn cứng , ngẩng đầu thật chậm, đàn ông đang mặt .
Người mặc sơ mi trắng và quần tây đen, sơ mi vẻ nhăn nhúm, phần bụng còn loang lổ một mảng m.á.u khô, trông vô cùng rợn .
Khuôn mặt góc cạnh của biểu cảm gì.
Đôi mắt đen sâu thẳm như mặt nước chết, chút gợn sóng, lặng lẽ phản chiếu hình ảnh Tô Dương trong trạng thái nhếch nhác, thảm hại.
Tô Dương đối diện với ánh mắt , lập tức co rúm cả theo bản năng.
Hắn cố gắng trấn tĩnh, lí nhí lên tiếng:
“Ngài… ngài Lục, ngài tìm … rốt cuộc là vì chuyện gì?”
Lục Ly , ánh mắt lạnh nhạt, môi mím mở lời:
“Nếu nhớ nhầm, là nhân viên của Tập đoàn Hà thị, đúng ?”
Người đàn ông bắt đến đây, hiển nhiên điều tra rõ ràng tất cả.
Tô Dương dám phủ nhận, gật đầu như gà mổ thóc.
Hắn vội vàng giải thích:
“ là công ty cử sang phụ trách dự án, hai đồng nghiệp cùng về nước , vì chuyến bay của hoãn nên đợi đến tối mới bay .”
“Ngài Lục, thật sự vì ngài tìm . gì cả, thật sự gì!”
Lục Ly lặng lẽ biện bạch.
Anh chậm rãi rút một điếu thuốc, ngậm môi. Lửa bén, làn khói trắng lập tức lan tỏa, mờ che gương mặt điềm tĩnh mà lạnh giá .
Anh rít một , thở làn khói trắng lạnh lùng, bình thản hỏi:
“Hà Chí Thành cho lợi ích gì?”
Tô Dương giật b.ắ.n , lòng chấn động.
Hắn vội vã giấu ánh hoảng loạn, giả vờ vô tội:
“Ngài Lục, ngài đang gì …”
Lời còn dứt, Lục Ly tung một cú đá mạnh vai , khiến đổ rạp xuống đất, lăn lộn trong đau đớn.
Cú đá hề nhẹ.
Tô Dương hất ngã, phát tiếng rên thảm thiết, lăn nền bẩn, áo quần lấm lem bụi đất, tay ôm chặt lấy vai, chẳng còn sức phản kháng.
Lục Ly hất tàn thuốc, chậm rãi tiến tới một bước, cao xuống, giọng nhẹ như :
“Đau ?”
Tô Dương cắn môi, dám lên tiếng.
Ánh mắt Lục Ly sắc lạnh như d.a.o lướt từ gương mặt xuống bụng.
“Cậu xem, dẫm mà đau thế … nếu đ.â.m một nhát, sẽ cảm giác gì nhỉ?”
Nghe đến đó, Tô Dương lập tức trợn tròn mắt, đáy mắt tràn ngập sự sợ hãi.
Hắn run rẩy Lục Ly, vẫn cố gắng vẻ vô tội:
“Ngài Lục, thật sự gì hết. hiểu ngài đang gì, xin ngài… tha cho .”
“Tha cho ?”
Lục Ly nhấn nhá ba chữ đó, khẽ đầy ẩn ý:
“Trước khi đ.â.m d.a.o cô , nghĩ đến chuyện tha cho cô ?”
Sắc mặt Tô Dương trong nháy mắt trắng bệch như tờ giấy.
Lục Ly tiện tay vứt điếu thuốc đang hút dở lên , phả làn khói cuối cùng, dùng chân lạnh lùng nghiền nát.
Tô Dương ôm lấy chân , đau đớn hét lên, nước mắt nước mũi tèm lem.
Ngay đó, bên tai vang lên giọng lạnh lùng, lãnh đạm của đàn ông:
“Là tay nào?”
Hắn sững , ánh mắt né tránh:
“Cái… cái gì tay nào?”
Lục Ly , giọng đều đều vội gấp:
“Người nhà , đều chuyển đến thành phố Z , đúng ?”
Lời dứt, đồng tử Tô Dương đột ngột co . Hắn thể tin mà trừng to mắt, đáy mắt đầy hoảng sợ.
Hắn lập tức quỳ bò lên, cuống quýt ôm lấy chân Lục Ly, giọng run rẩy cầu xin:
“Đừng mà, ngài Lục, xin … xin tha cho nhà … họ liên quan gì cả…”
Hai vệ sĩ lập tức tiến lên, lôi , ấn mạnh hai tay xuống, khiến thể cử động.
Lục Ly tựa cửa xe, hai tay đút túi quần, ánh mắt u tối sâu thẳm như vực thẳm:
“Muốn tha cho nhà thì cũng thể hiện chút thành ý chứ, đúng ?”
Tô Dương “phịch” một tiếng quỳ sụp xuống đất.
Hắn chuẩn sẵn tinh thần, chỉ cần rơi tay thì coi như xong đời.
Hắn cúi đầu, bỏ cuộc, giọng yếu ớt như sắp tắt:
“ … hỏi gì cũng … chỉ xin tha cho nhà , họ thật sự gì cả…”
Hắn cứ nghĩ Lục Ly sẽ hỏi chuyện liên quan đến Hà Chí Thành.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Không ngờ đối phương chỉ lạnh nhạt lặp câu hỏi ban nãy:
“Là tay nào?”
Tô Dương ngây mấy giây, do dự đáp:
“Tay… tay …”
Chính tay của đ.â.m một nhát Hứa Đông Hạ.
Nếu lúc đó quá hoảng loạn mà đ.â.m trượt vị trí chí mạng, lẽ phụ nữ còn sống đời.
Không gian đầu bỗng chốc trở nên tĩnh lặng.
Người đàn ông vẫn lên tiếng.
Tô Dương chần chừ ngẩng đầu, ngẩng lên chạm ánh mắt sâu thấy đáy , cả sống lưng lập tức lạnh buốt.
Lục Ly im lặng một lúc, khẽ cong môi, với vẻ như đang đùa giỡn:
“Ông chủ của tặng một món quà lớn như thế… mà hồi lễ, hình như thất lễ .”
Tô Dương khựng , giây tiếp theo, khi thấy lời , đồng tử co rút kịch liệt.
⸻
Trên con đường nhộn nhịp xe cộ, một chiếc SUV đang lặng lẽ lướt giữa dòng xe.
Không khí trong xe vốn yên tĩnh, đột nhiên tiếng chuông điện thoại phá vỡ.
Giang Mạc thư thả ở ghế phụ lái, tựa lưng ghế, kéo cửa kính xe xuống một nửa, mắt dõi theo trời xanh mây trắng bên ngoài.
Trong điện thoại, giọng trầm của Hà Tu Sơ vang lên:
“Người ?”
Giang Mạc liếc qua gương chiếu hậu, phụ nữ đang im lặng ở hàng ghế , môi mím :
“Trên xe.”
Biết Phương Huệ an , nét cau chặt giữa chân mày Hà Tu Sơ cuối cùng cũng giãn .
Cậu hỏi tiếp:
“Cô gì ?”
Giang Mạc nhún vai:
“Đã hỏi vài , nhưng cái gì cũng chịu .”
Có lẽ vì thoát c.h.ế.t trong gang tấc, nên cô vẫn còn quá sợ hãi, nhớ chuyện xảy .
Hà Tu Sơ nghĩ tới điều gì, khẽ nhíu mày:
“Lão già đó dễ dàng để mấy ?”
Chuyện đó giống phong cách của Hà Chí Thành.
Giang Mạc khẽ “ừ” một tiếng, ngón tay gõ nhịp lên đùi, trầm giọng :
“Cậu cũng thấy gì đó đúng đúng ? cũng cảm thấy .”
Anh dừng một lát, tiếp tục:
“Ông một lời nào, chỉ yên bọn rời .”
Sau khi rời khỏi nhà họ Hà, chuyện vẫn luôn khiến Giang Mạc cảm thấy bất an.
Ở đầu dây bên , Hà Tu Sơ im lặng vài giây, đang định gì thì bỗng thấy âm thanh phanh xe chói tai vang lên từ điện thoại. Anh cau mày hỏi:
“Chuyện gì ?”
“Bị tông xe .”
Xe buộc dừng . Giang Mạc đẩy cửa xe bước xuống để kiểm tra tình hình.
Vừa mới đến phần đuôi xe, từ phía đối diện, một chiếc xe tải màu xanh dương đột nhiên mất lái, lao thẳng tới như điên.
Tiếng còi xe inh tai nhức óc vang lên dồn dập khắp con đường.
Giang Mạc đầu theo bản năng, ánh mắt lập tức tối sầm.
Anh gào lên, dốc lực hét tên cấp , nhưng chiếc xe tải hề giảm tốc mà đ.â.m thẳng chiếc SUV, đ.â.m tiếp rào chắn ven đường—“Ầm!” một tiếng nổ kinh hoàng vang lên.
Chiếc SUV lập tức tông đến nát bét, biến dạng.
Giao thông lập tức tê liệt.
Hàng loạt xe phía ép dừng .
Đường phố lúc chẳng khác nào chiến trường một trận đại chiến, hỗn loạn và khói bụi mịt mù.
Bên điện thoại, Hà Tu Sơ rõ tiếng nổ lớn cùng tiếng hét của Giang Mạc, cả cứng đờ, sắc mặt lập tức đổi, dường như đoán chuyện gì xảy .
Cậu siết chặt điện thoại, lập tức cúp máy, vội vã chạy đến quầy y tá thông báo:
“Mau! Trung tâm thành phố xảy tai nạn giao thông nghiêm trọng, lập tức chuẩn phòng mổ!”
⸻
Lúc , đầu óc Giang Mạc như trống rỗng, chỉ mất vài giây phản ứng, xông thẳng qua đám đông vây quanh, chạy tới chỗ xe gặp nạn.
Chiếc SUV biến dạng.
Giang Mạc vất vả lắm mới lôi cấp và Phương Huệ khỏi xe nhờ sự giúp đỡ của dân xung quanh.
Cấp của thương nặng, đầu chảy m.á.u đầm đìa, sắc mặt trắng bệch, rơi trạng thái sốc.
Giang Mạc lập tức sơ cứu, ngẩng đầu gào lên với đám đông đang xem:
“Gọi xe cứu thương! Mau gọi xe cứu thương!”
Mắt đỏ ngầu, trong lòng hoảng loạn. chờ mãi vẫn thấy hai dấu hiệu sống sót, gần như gào thét như dã thú:
“Hà Chí Thành! Tao nhất định sẽ g.i.ế.c mày!”
Tiếng la hét, tiếng còi xe vang vọng khắp con đường.
Bầu trời vốn xanh biếc dường như mây đen che phủ, ánh sáng cũng nuốt chửng.
Không khí tràn ngập mùi m.á.u tanh nồng nặc.
Tài xế xe tải sớm bỏ trốn khỏi hiện trường.
Mười phút , xe cứu thương lao đến.
Hà Tu Sơ cũng cùng. Vừa xuống xe, lập tức chạy đến nơi xảy tai nạn.
Nhìn thấy hai bất động mặt đất, sắc mặt lập tức trầm xuống.
Nhân viên y tế nhanh chóng đưa cả hai lên cáng, chuyển lên xe cứu thương.
Giang Mạc vẫn còn bệt đất, cả hai tay đầy m.á.u tươi, nhếch nhác.
Ánh mắt vô cùng u ám, như sắp g.i.ế.c .
Hà Tu Sơ thời gian để hỏi han gì, lập tức theo xe cứu thương hỗ trợ cấp cứu cho hai .
Trên đường trở bệnh viện, trong gian yên tĩnh của xe, một bác sĩ lắc đầu, tiếc nuối :