Khi mạng vẫn còn đang xôn xao bàn tán về việc sống c.h.ế.t rõ của Hứa Đông Hạ, thì bên phía nhà họ Lục đính chính.
Từ một cuộc phỏng vấn với truyền thông, Từ Tư Dung tiết lộ với công chúng rằng hiện tại Đông Hạ vẫn bình an vô sự.
Tin tức tung lập tức tạo một làn sóng tranh luận mới.
Lúc , cộng đồng mạng bắt đầu đồn đoán về nguyên nhân khiến Hứa Đông Hạ thương, thậm chí còn bịa chuyện rằng là do kẻ thù của Lục Hà trả thù nên mới vô tình liên lụy đến cô.
Đủ loại lời đồn nhảm nhí, vô căn cứ nối đuôi xuất hiện ngớt.
Phương Huệ những bình luận mạng, hàng lông mày thanh tú nhíu chặt .
Cô đang định tiếp tục xem thì chợt thấy tiếng động nhẹ ở khu vực cửa .
Cô ngẩn , ngẩng đầu qua thì thấy Hà Chí Thành – công tác về – đang bước , sắc mặt u ám đến đáng sợ, thể thấy rõ là tâm trạng đang cực kỳ tệ.
Thấy , Phương Huệ vội vàng đặt điện thoại xuống, dậy đón lấy.
Cô dịu dàng hỏi:
“Anh về ? Anh ăn trưa ? Em kêu chuẩn chút gì đó cho ăn nhé?”
Hà Chí Thành giày xong liền trực tiếp lên tầng hai, thậm chí hề liếc cô một cái, giọng trầm khàn:
“Không cần.”
Bị phớt lờ trắng trợn, nụ mặt Phương Huệ thoáng khựng .
Cô theo phía ông , khoác tay ông một cách dịu dàng, nhẹ giọng :
“Anh mới xuống máy bay chắc cũng mệt lắm nhỉ? Hay là em chuẩn nước nóng cho tắm, nghỉ ngơi chút nhé?”
Hà Chí Thành đột ngột dừng bước.
Ông nghiêng đầu, cúi mắt phụ nữ đang thấp hơn ông một bậc thang. Gương mặt cô vô cùng xinh tinh tế, đuôi mắt vẫn mang theo vài phần mị hoặc.
Ánh mắt ông tối dần.
Phương Huệ ánh mắt như xuyên thấu đó chăm chú khiến cô chột , căng thẳng một cách khó hiểu. Cô gượng :
“Sao ? Sao em như thế?”
Hà Chí Thành đột nhiên mỉm . Ông giơ bàn tay thô ráp lên, khẽ vuốt ve gò má mịn màng của cô, giọng điệu đầy ẩn ý:
“Được thôi, em chuẩn nước nóng . Lát nữa tắm.”
Sự dịu dàng bất chợt đó khiến Phương Huệ hiểu lòng như siết .
Cô căng cứng, vô thức né tránh sự đụng chạm của ông, gượng gượng gạo:
“Vâng, em lên ngay đây.”
Nói xong liền vội vàng lướt qua Hà Chí Thành, gần như chạy lên tầng hai phòng ngủ chính.
Người đàn ông bóng lưng như chạy trốn của cô , khẽ hừ lạnh một tiếng, đó thẳng về phía thư phòng ở tầng hai.
Trong thư phòng bật đèn, rèm cửa đóng kín mít, gian trở nên ngột ngạt và âm trầm.
Hà Chí Thành dựa lưng ghế, xoa thái dương như đè nén cơn mệt mỏi.
Một lát , chiếc điện thoại đặt bàn chợt reo lên, âm thanh chói tai xé tan sự tĩnh lặng.
Ông từ từ mở mắt, tròng mắt trắng đen rõ ràng nhuốm đầy tơ máu.
Ông thẳng dậy, liếc gọi đến, sắc mặt biểu cảm gì, trực tiếp trượt ngón tay nhận cuộc gọi.
Đối phương còn lên tiếng, ông trầm giọng hỏi:
“Cậu đang ở ?”
“Giám đốc Hà, đang ở sân bay , một tiếng nữa là lên máy bay.”
“Tốt. .” Hà Chí Thành nhíu mày, hít sâu một hỏi:
“Không để dấu vết gì chứ?”
“Không , yên tâm.”
“Làm cho thông minh . Hiện tại ai nghi ngờ liên quan đến chuyện của Hứa Đông Hạ. Sau khi về nước thì coi như từng xảy chuyện gì, hiểu ?”
“ hiểu , giám đốc Hà.” Người ngập ngừng một chút, tiếp:
“… cô thẳng hai .”
Nghe , ánh mắt Hà Chí Thành chợt tối sầm .
Ngón tay ông gõ nhịp mặt bàn, gõ một hồi thì lạnh nhạt :
“Sau khi về nước thì về quê trốn một thời gian. Những việc còn sẽ giao cho khác xử lý. Chờ sóng yên biển lặng thì hãy .”
“Vâng, hiểu.”
“Còn Lục Hà thì ?” Hà Chí Thành nhíu mày:
“Hắn thấy mặt ?”
“Anh yên tâm, tuyệt đối .”
“Tốt…”
Lời còn dứt, ánh mắt ông đột nhiên dừng ở cánh cửa thư phòng đang đóng chặt. Ngoài khe cửa… bóng lướt qua.
Ông khẽ nheo mắt , một tia nguy hiểm lướt qua đáy mắt.
Ông lập tức thu ánh , tiếp tục một cách bình tĩnh:
“Chuyện trong nước sắp xếp xong , cần đến gặp . Cứ cầm vé xe về quê .”
“Cảm ơn giám đốc Hà.”
Ở một nơi khác, Phương Huệ vội vã trở phòng ngủ chính, chui phòng tắm, run rẩy lấy điện thoại .
Nước nóng trong bồn tắm đầy.
Hơi nước lượn lờ trong khí, gương soi trong phòng cũng phủ đầy một lớp sương mờ.
Phương Huệ khóa trái cửa phòng tắm, lúc mới dám gọi cho Hà Tu Sơ.
Đáy mắt cô phủ đầy nỗi sợ hãi, trong đầu vẫn hiện rõ cảnh tượng cô định gọi Hà Chí Thành thì vô tình thấy ông chuyện trong thư phòng.
Điện thoại kết nối.
Cô lập tức thở phào một .
Hà Tu Sơ thấy nhịp thở của cô, khẽ dừng bước, lạnh nhạt hỏi:
“Có chuyện gì ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Phương Huệ siết chặt điện thoại, như sợ ai đó sẽ thấy, hạ thấp giọng run rẩy:
“ … ai là g.i.ế.c Hứa Đông Hạ …”
Lời còn dứt, bên ngoài phòng vang lên tiếng động, cô cứng đờ cả , từng chân lông đều dựng .
Cô vội bịt điện thoại , sợ hãi chằm chằm tay nắm cửa phòng tắm.
Ai đó vặn tay nắm… nhưng mở cửa.
Trái tim cô như bóp chặt, mặt mày trắng bệch, tim đập như sắp nhảy khỏi lồng ngực.
Hà Tu Sơ ở đầu dây bên điều bất thường, cau mày:
“Cô đang ở ?”
Phương Huệ dám lên tiếng.
Cô từ từ dậy, hai chân trắng trẻo run lẩy bẩy.
Bên ngoài, Hà Chí Thành gõ cửa, giọng trầm khàn như khi, nhưng gì đó kỳ lạ:
“Tiểu Huệ? Em ở trong đó ?”
Phương Huệ cúp máy, cô vội giấu điện thoại , cố gắng giả vờ bình tĩnh mở miệng:
“Đợi một lát, em sẽ xong ngay thôi.”
Cô mở vòi nước, dùng nước lạnh rửa mặt, mở cửa phòng tắm .
Hà Chí Thành đang ngay bên ngoài, ánh mắt ông đen thẳm như vực sâu, dán chặt cô rời.
Phương Huệ nắm c.h.ặ.t t.a.y vì chột , cố nén nỗi sợ hãi trong lòng, gượng gạo nở nụ :
“Vừa nãy em chỉ vệ sinh thôi. Nước em pha sẵn , tắm .”
Nói xong, cô định rời khỏi phòng tắm.
Hà Chí Thành chặn cô , nắm lấy cổ tay cô, cong môi :
“Em hình như lâu kỳ lưng cho nhỉ?”
Phương Huệ khựng , phản ứng nhanh, vẻ nũng nịu trừng mắt ông một cái:
“Được , em kỳ cho.”
Cô nghiêng nhường đường cho ông bước phòng tắm.
Hà Chí Thành bước đến bên bồn tắm, cúi , đưa tay thử nước khỏi nhíu mày.
Thấy , Phương Huệ tới hỏi vu vơ:
“Sao thế? Nước nóng quá ?”
Cô cũng cúi xuống, đưa tay thử nước trong bồn.
Không ngờ mới nghiêng xuống, Hà Chí Thành bỗng nhiên từ phía bóp chặt gáy cô, ấn mạnh đầu cô xuống nước.
Phương Huệ kịp phản ứng, nửa dìm bồn nước nóng bỏng. Ý thức trong đầu cô nhanh chóng nhấn chìm, thứ chỉ còn một trắng trống rỗng.
Cô chỉ còn bản năng mà giãy giụa trong đau đớn, hoảng loạn vung tay vùng vẫy.
Nước trong bồn b.ắ.n tung tóe, ướt cả ống quần của Hà Chí Thành, nhưng ông để tâm. Ánh mắt đỏ ngầu, gương mặt dữ tợn.
Ông ghì cô nước một lúc, đó túm lấy tóc cô, mạnh mẽ kéo cô lên.
Lớp trang điểm mặt Phương Huệ nước lem nhem, gương mặt xinh trắng bệch, hoảng loạn như từ cõi c.h.ế.t trở về.
Hà Chí Thành vẫn túm tóc cô buông, như thể xé cả da đầu cô , khiến da đầu cô tê dại, đau đớn khôn cùng.
Cô gắng nhịn đau kêu la, nước mắt ứa đầy mắt.
Hà Chí Thành kéo cô đến mặt, bóp cằm cô, lạnh lùng tra hỏi:
“Ai cho em cái gan to thế? Dám lén lút ngoài thư phòng trộm gọi điện?”
Phương Huệ trừng to mắt, thở dốc, ngẩng đầu lắc đầu trong đau đớn.
Hà Chí Thành tức đến bật :
“Anh cho em ăn ngon mặc , đeo vàng dát ngọc, em còn hài lòng ? Còn phản bội ?”
“Con đàn bà thối tha, đối xử với em đủ ? Tại phản bội ?”
Nước mắt oan ức của Phương Huệ rơi lã chã, cô liều mạng phủ nhận:
“Không … Em …”
“Không ?”
Thấy cô vẫn chịu nhận, Hà Chí Thành liền túm tóc cô nữa, ấn đầu cô xuống nước.
Chỉ một tay thôi, ông đè chặt cô, mặc kệ cô vùng vẫy như sắp c.h.ế.t đuối, vẫn lạnh lùng chửi rủa:
“Còn dám ? Cô lẻn thư phòng tìm cái gì? Biết những gì ? Khai hết cho ! Ai sai khiến cô? Nói!”
Ông buông tóc cô .
Phương Huệ ngã xuống nền gạch lạnh buốt, ho sặc sụa ngừng.
Tóc cô ướt sũng, dính bết mặt. Trong mắt cô ngoài sợ hãi vẫn là sợ hãi.
Cô thở dốc một lúc, ngẩng đầu Hà Chí Thành mặt, lập tức quỳ rạp xuống ông .
Hai tay cô chắp , môi run cầm cập:
“Tha cho em… nể tình chúng từng là vợ chồng, em thề sẽ với ai cả… cầu xin … tha cho em…”
Hà Chí Thành nhịn bật chế giễu.
Ông đá mạnh một cái, đá cô ngã lăn đất, ánh mắt lạnh như dao:
“ cảnh cáo cô từ khi cô theo … là chịu phản bội nhất, cô quên ? Phản bội thì kết cục là gì, cô ?”
Phương Huệ đá đau đến nỗi hít một ngụm khí lạnh, trông vô cùng thảm hại.
Hà Chí Thành như thể thấy biểu cảm đau đớn đó, bước lên một bước, từ cao xuống:
“Nói! Ai sai khiến cô? Vào thư phòng tìm cái gì?”
Môi Phương Huệ run lẩy bẩy.
Cô như thể dọa cho choáng váng. Nếu hôm nay khai hết, e rằng cô sẽ sống nổi.
Cô cắn chặt môi, đang định mở miệng thì hầu lên.
Người hầu ở cửa phòng ngủ, thấy cảnh tượng bên trong thì ngẩn vài giây, nhanh chóng phản ứng , cúi đầu :