Mùa Hạ Trong Ánh Hoàng Hôn

Chương 151: Đem theo xuống mộ.



Ở phía đối diện, hai nữ sinh đang sàn sách tận mắt chứng kiến bộ cảnh tượng , sợ đến mức mặt mày tái nhợt, đưa tay che miệng hét lên:

 

“Á á á——!”

“Có thương ! Mau gọi xe cấp cứu!”

“Trời ơi, chuyện gì đang xảy ?!”

 

Những tiếng hét thất thanh lượt vang lên, cả hiệu sách lập tức rơi một trận hỗn loạn.

 

Gã đàn ông gây án nhân lúc đám đông hoảng loạn mà bỏ trốn.

 

Lục Ly còn tâm trí để đuổi theo, lập tức chen qua dòng , vội vàng chạy đến bên Đông Hạ. Anh dùng tay bịt chặt vết thương đang ngừng rỉ m.á.u ở bụng cô, giữa chân mày siết chặt, lạnh lẽo và sợ hãi từ đáy mắt ngừng lan rộng.

 

“Hạ Hạ…”

 

Giọng run rõ rệt.

 

Đông Hạ cố hít sâu một , cơn đau ở bụng kích thích mạnh mẽ từng dây thần kinh, trong mắt cô lập tức trắng xóa, tai ù , như thể âm thanh xung quanh đều biến mất.

 

Cô cau mày thật chặt, cắn răng nắm chặt vạt áo , mở miệng:

“Đau…”

 

Thật sự đau.

 

Cô là bác sĩ, cầm d.a.o phẫu thuật m.ổ x.ẻ bao nhiêu cơ thể , mà đây là đầu tiên cô cảm nhận , thì một nhát d.a.o đ.â.m bụng thể đau đến mức thấu tận xương tủy như .

 

Lục Ly một tay ép lên vết thương đang rỉ máu, tay nắm chặt lấy tay cô, buông.

 

Bàn tay lạnh ngắt.

 

Từ khi xuất hiện trong thể của Lục Hà đến nay, đây là đầu tiên cảm nhận thứ gọi là sợ hãi.

 

Nỗi sợ xuất phát từ tiềm thức sâu nhất trong não bộ, dù là của Lục Hà của chính , nó đều ngày càng rõ rệt, ngày càng mãnh liệt.

 

Anh buộc bản lập tức bình tĩnh , ánh mắt sâu thẳm, giọng khàn đục, mang theo sự dụ dỗ và an ủi:

“Hạ Hạ, xe cấp cứu sắp đến , em cố gắng chịu thêm một chút.”

 

Mi mắt Đông Hạ nặng trĩu, cô ngất cho xong, nhưng giọng , vẫn cố gắng gượng tỉnh.

 

Cô gắng gượng mở mắt, về phía Lục Ly, thấy gương mặt u ám đến mức đáng sợ, thở yếu ớt :

“Em …”

 

Lục Ly mím chặt môi, lộ chút biểu cảm nào, đường viền môi như một đường thẳng tăm tắp.

 

Anh nắm c.h.ặ.t t.a.y cô, đôi mắt đen thẫm vô cùng sâu lắng, u ám lan tràn như một vũng nước chết, khiến khác chỉ thôi cảm giác ngạt thở như sắp c.h.ế.t đuối.

 

Đông Hạ cũng nắm ngược tay , ánh mắt trong trẻo phủ lên một lớp sương mù nhạt, ý thức của cô bắt đầu mơ hồ, khóe môi tái nhợt khẽ cong lên, thì thào:

“Dao đ.â.m sâu, chắc… chắc tổn thương đến cơ quan quan trọng… … nguy hiểm đến tính mạng … Đừng buồn nữa, buồn, em sẽ đau lòng…”

 

Câu dứt, nơi sâu nhất trong tim Lục Ly cũng như sụp đổ.

 

Cô luôn dễ dàng nắm giữ cảm xúc của như thế.

 

Đôi mắt đen của Lục Ly ươn ướt, môi mím chặt đến mức trắng bệch, ôm chặt cô lòng, cằm tựa lên đầu cô.

 

Anh thì thầm:

“Là của …”

 

Đông Hạ , cố sức lắc đầu, thở mong manh, khẽ trách :

“Ngốc… trách …”

 

Cho dù cẩn thận đến , con cũng sẽ lúc lơ là, ai thể lường một việc như thế sẽ xảy .

 

Không lâu , bên ngoài hiệu sách vang lên tiếng còi xe cấp cứu.

 

Lục Ly chậm trễ một giây nào, lập tức bế cô lên, chen qua đám đông đưa cô ngoài.

 

Mấy nhân viên y tế từ xe cấp cứu lao xuống, nhanh chóng đỡ lấy Đông Hạ từ trong lòng , đặt cô lên cáng cứu thương, lập tức bắt đầu sơ cứu.

 

Lục Ly định bước lên, thì đột nhiên đầu ong lên một tiếng, mắt tối sầm .

 

Anh kịp vịn cửa của xe, nghỉ ngơi vài giây, sắc mặt u tối đến cực điểm.

 

Một y tá trong xe thấy liền bước tới hỏi:

“Tiên sinh, chứ?”

 

Lục Ly lắc đầu, trầm giọng :

“Không .”

 

Anh nhanh chóng lên xe, nắm c.h.ặ.t t.a.y phụ nữ đang hôn mê bất tỉnh bên cạnh, rời một giây.

 



 

Ở nước ngoài, đoạn video vụ việc xảy trong tiệm sách và đăng lên mạng xã hội.

 

Rất nhanh đó, cư dân mạng nhận đàn ông và phụ nữ trong video chính là Lục Hà – vị doanh nhân ngành ngân hàng danh tiếng ở Đồng Thành – và vợ , Hứa Đông Hạ.

 

Chỉ trong thời gian ngắn, đoạn video gây một cơn địa chấn nhỏ mạng.

Việc phu nhân nhà họ Lục thương nghiêm trọng ở nước ngoài, sống c.h.ế.t rõ, nhanh chóng lan truyền khắp Đồng Thành, khiến dư luận dậy sóng.

Khắp nơi bắt đầu rộ lên những lời đồn đoán về tình hình của cô.

 



 

Bệnh viện – Quầy y tá tại khu nội trú

 

Mấy y tá thấy bản tin đang phát màn hình LCD treo tường, đều kinh ngạc đến ngây .

 

“Trời ơi! Người phụ nữ trong video chẳng là bác sĩ Hứa ? Cô xin nghỉ để hưởng tuần trăng mật ? Sao xảy chuyện như ?”

 

“ đấy, đúng đấy! Rốt cuộc là chuyện gì ? Khủng bố ? Giờ cô thế nào ?”

 

“Không chứ, Lục là việc quyết đoán lạnh lùng, chắc đắc tội ít , lẽ kẻ mượn bác sĩ Hứa để trả thù .”

 

“Haiz, đúng là tai họa từ trời rơi xuống. Mong bác sĩ Hứa …”

 



 

Hà Tu Sơ đang cầm bảng ghi chép khám bệnh, cách quầy y tá xa. Ánh mắt dán chặt chiếc TV LCD.

 

Ánh mắt âm trầm, môi mím chặt.

 

Cao Kỳ Dung cạnh bên, sắc mặt cũng khó coi, trong mắt là sự lo lắng:

“Sao xảy chuyện như chứ…”

 



[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Biệt thự nhà họ Phó

 

Quách Uyển Như cũng tin tức điện thoại, đang ghế sô pha thì bỗng bật dậy.

 

Sắc mặt bà trắng bệch, đôi mắt tràn ngập vẻ kinh hoàng thể tin nổi. Bốn chữ “sống c.h.ế.t rõ” đập mắt, đau nhói như d.a.o cắt.

 

Bà siết chặt điện thoại, các mạch m.á.u mu bàn tay nổi rõ lên.

 

Một lát , bà cố gắng giữ bình tĩnh, gọi đến công ty của Phó Hạ Viễn.

 

Cuộc gọi nhanh chóng kết nối.

 

Quách Uyển Như hít một thật sâu, mới mở miệng chất vấn:

“Chuyện của Đông Hạ, là do ông đúng ?”

 

Trong văn phòng, Phó Hạ Viễn đang ghế sofa khu nghỉ, tay cầm điều khiển, mặt là chiếc TV đang phát tin tức về việc Hứa Đông Hạ thương.

 

Nghe thấy giọng chất vấn từ điện thoại, ông nhíu mày vui:

“Em ý gì?”

 

Quách Uyển Như siết chặt nắm tay:

“Đông Hạ vốn gây nguy hiểm gì cho ông cả, tại ông cứ đuổi cùng g.i.ế.c tận? Tại chịu buông tha cho nó?”

 

“Em đang nhảm cái gì đấy?”

 

Phó Hạ Viễn ánh mắt tối sầm , giọng điệu vô cùng lạnh lẽo:

“Anh cũng xem tin tức , chuyện con bé thương cũng bất ngờ. Tin tùy em, nhưng chuyện liên quan gì đến cả.”

 

Rõ ràng, Quách Uyển Như tin.

 

Bởi vì ngoài ông , bà thực sự nghĩ còn ai sẽ bỏ công bỏ sức đến mức đó để lấy mạng Đông Hạ.

 

Bà khẽ nhắm mắt , giọng tràn đầy thất vọng:

“Phó Hạ Viễn, lấy ông bao nhiêu năm, tưởng hiểu rõ con ông, nhưng thật ngờ, đến một tay tấc sắt ông cũng buông tha.”

 

“Dù lấy mạng Đông Hạ thì ông cũng gì chứ?”

 

Phó Hạ Viễn tiếng bà lảm nhảm trong điện thoại, khỏi cau mày:

“ , !”

 

Ông thêm nữa, đang định ngắt cuộc gọi thì giọng lạnh tanh của Quách Uyển Như vang lên:

“Nếu như cũng bí mật của ông, thì ông cũng sẽ chừa đường sống cho đúng ? Ông cũng sẽ tìm cách g.i.ế.c như với Đông Hạ?”

 

Cả Phó Hạ Viễn bỗng khựng .

 

Ông nhíu mày:

“Bà đang gì thế?”

 

Quách Uyển Như cũng định tiếp tục giấu nữa, bật :

“Ông cho trợ lý theo dõi , chẳng chính là để xác nhận chuyện đó ?”

 

Phó Hạ Viễn thoáng ngẩn , rõ ràng ngờ rằng bà phát hiện việc cử theo dõi. Nhất thời ông cứng họng:

“Chuyện đó là…”

 

Còn kịp giải thích, giọng lạnh lùng của bà cắt ngang:

“ thấy .”

 

Điện thoại đột nhiên im lặng, bầu khí lập tức trở nên ngột ngạt.

 

Một lúc lâu , giọng Phó Hạ Viễn trầm khàn, mắt đỏ hoe:

“Bà thấy những gì?”

 

Quách Uyển Như giọng điệu lạnh lẽo , nhịn bật , giọng nhẹ nhàng:

“Những gì nên , nên … đều thấy hết.”

 

Phó Hạ Viễn đột ngột bật dậy khỏi ghế sofa.

 

Ông sải bước đến bên cửa sổ, hai tay khoanh lưng, nắm chặt thành nắm đấm.

 

Rõ ràng giấu sự bất an trong lòng.

 

Ông mím môi:

“Quách Uyển Như, rốt cuộc bà gì?”

 

Quách Uyển Như quyết tâm, còn định đầu nữa.

 

Cuộc sống vợ chồng dè chừng lẫn như , bà quá mệt mỏi .

 

Sau vài giây trầm mặc, bà chậm rãi :

“Buông tha cho Đông Hạ, buông tha cho Lục Hà. thể hứa với ông rằng sẽ mang bí mật xuống mộ, sẽ để ai .”

 

“Muộn .”

 

Phó Hạ Viễn ngoài cửa sổ, sắc mặt âm trầm khó dò:

“Cho dù buông tha cho họ, thì họ cũng sẽ buông tha .”

 

Ông dừng một chút, tiếp:

“Cậu chuyện năm đó . Nếu bây giờ dừng tay, thì tiêu đời.

Nhà họ Phó cũng sẽ sụp đổ.”

 

Nghe đến đó, cả Quách Uyển Như cứng đờ, bàn tay đang cầm điện thoại siết chặt .

 

Bà vẫn nghĩ… Lục Hà chuyện đó.

 

Phó Hạ Viễn thấy bà im lặng, tiếp tục dụ dỗ:

“Quách Uyển Như, bà , thể đồng ý tha cho Đông Hạ. Lục Hà thì .”

 

“Bà cũng đấy, nếu trừ khử , thì chắc chắn sẽ buông tha. Nhà họ Phó sẽ bao giờ yên.”

 

“Bà trơ mắt tù ?”

 

“Chỉ cần trừ khử Lục Hà, chúng thể đến nước ngoài sống một cuộc sống yên bình. Đến lúc đó, nếu bà , bà cũng thể đưa cả Đông Hạ cùng.”

 

“Chỉ cần bà , sẽ ai bí mật . Đông Hạ cũng sẽ , sẽ trách bà.”

 

Quách Uyển Như há miệng, nhưng vẫn nên lời.

 

Lúc trong lòng bà rối bời, gì.

 

Phó Hạ Viễn cảm nhận bà chút d.a.o động, liền tiếp tục dụ dỗ:

 

“Bây giờ Đông Hạ gặp chuyện, Lục Hà chắc chắn loạn . Đây là thời cơ .

Chỉ cần giải quyết … thì chuyện sẽ kết thúc.”


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com