Hành lang dài hun hút, bầu không khí dường như vẩn đục mùi khói thuốc s.ú.n.g vô hình.
Hà Chí Thành dừng bước, cau mày nhìn người đàn ông trước mặt đang mang vẻ mặt âm trầm: “Cậu vừa nói gì, nhắc lại lần nữa xem?”
Hà Tu Sơ khẽ cong môi cười, ánh mắt cậu thản nhiên, giọng điệu lại lạnh nhạt: “Có lẽ ông đã hiểu lầm rồi. Tôi không biết ông đã nói gì với mẹ tôi, cũng không quan tâm ông đã đề nghị điều gì. Tôi ra đây không phải để hối hận, mà là để cảnh cáo ông: đừng bao giờ quay lại nữa.”
Từng chữ, từng câu đều nặng nề, sắc bén như dao, lửa giận trong mắt cậu gần như bùng lên.
Hà Chí Thành ngẩn ra một lúc, sau đó tức giận đến bật cười: “Hà Tu Sơ, cậu ở ngoài lâu quá nên quên mất mình là ai rồi phải không?” Ông ta cười khẩy, đưa mắt đánh giá cậu từ trên xuống dưới: “Dựa vào cái năng lực mèo cào của cậu bây giờ, lấy đâu ra tự tin mà dám nói chuyện với cha mình kiểu đó?”
“Khuyên cậu một câu, đừng có bày trò mạnh miệng nữa. Đã thiếu tiền thì học cách biết điều một chút. Biết đâu tôi vui vẻ thì sẽ để cậu quay lại nhà họ Hà làm thiếu gia, sống cuộc đời ăn sung mặc sướng, cũng không phải không thể.”
Bao nhiêu năm rồi, con người này vẫn chẳng thay đổi. Trước mặt người khác lúc nào cũng ra vẻ kẻ bề trên. Dù là với vợ hay với con trai, lợi ích luôn quan trọng hơn m.á.u mủ tình thân.
Hà Tu Sơ bình tĩnh lại, nét mặt chẳng chút biểu cảm. Cậu nhếch môi: “Tôi không học nổi cách cầu xin ai. Đi thong thả, không tiễn.”
Hà Chí Thành đột ngột siết chặt nắm tay, ánh mắt u tối đầy nguy hiểm, ông ta lạnh lùng buông lời cảnh cáo: “Tốt nhất là đừng để sau này phải hối hận.”
Nghe vậy, Hà Tu Sơ dừng chân.
Trong hành lang vắng lặng, giọng nói lạnh lùng và nặng nề của cậu vang lên: “Tôi chỉ cho ông một cơ hội này thôi — nếu ông biết nhận sai, cam đoan sau này không còn can thiệp vào cuộc sống của tôi và mẹ, thì chi phí điều trị của bà, tôi có thể giúp.”
Nghe đến đây, Hà Chí Thành bật cười khinh miệt. Ánh mắt cậu chẳng thèm liếc lại, chỉ lặng lẽ quay lưng bỏ đi, không quay đầu một lần.
Hà Chí Thành nhìn bóng lưng kiên quyết ấy, sắc mặt trở nên vô cùng u ám. Ông ta thở gấp, n.g.ự.c phập phồng. Lẽ ra hôm nay ông ta không nên đến — đứa con trai này, bao năm không gặp, vẫn chẳng khác gì. Một cục đất sét không thể nặn thành hình, thật quá thất vọng.
…
Trong phòng bệnh, khi Hà Tu Sơ quay trở lại, Cao Kỳ Dung đã nhận ra bầu không khí không bình thường, đoán hai mẹ con họ cần không gian riêng, nên tìm cớ rời đi trước.
Chờ đến khi trong phòng chỉ còn lại hai người, bà Hà mới lạnh mặt lên tiếng: “Con đuổi theo ông ta, đã nói những gì?”
Hà Tu Sơ đứng bên giường, mặt mày cũng chẳng khá hơn, thấp giọng hỏi ngược lại: “Ông ta nói gì với mẹ?”
Bà Hà chau mày, trả lời lấp lửng: “Không có gì quan trọng.”
Hà Tu Sơ thấy rõ bà đang giấu diếm. Nhớ lại những lời Hà Chí Thành nói trước khi rời đi, cậu cắn môi, cố nén tức giận: “Mẹ!”
Cậu gần như đoán được mục đích chuyến viếng thăm này là để ông ta mặc cả với mẹ cậu.
Mẹ Hà kiên quyết không nhượng bộ, mày cau chặt, giọng khản đặc: “Trước tiên con hãy nói rõ với mẹ, con đi vay tiền Phương Huệ làm gì? Có phải tiền chữa bệnh không đủ, con đã phải xoay sở?”
“Không phải đâu.”
Hà Tu Sơ hít sâu một hơi, giải thích: “Con không vay tiền Phương Huệ, nhà mình vẫn đủ xoay xở. Mẹ cứ yên tâm chữa bệnh, đừng suy nghĩ nhiều.”
Ánh mắt cậu rất chân thành, rõ ràng không giống đang nói dối.
Mẹ Hà nhìn con trai đầy nghi hoặc, nhưng rồi cũng dần tin, chỉ còn chút bán tín bán nghi. Bà ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt sâu thẳm và đầy lo lắng của cậu, ngập ngừng một lúc, cuối cùng vẫn thở dài, kể lại: “Ông ta đến là muốn con quay lại nhà họ Hà.”
Hà Tu Sơ không nhịn được cười khẩy: “Bây giờ ông ta còn có tư cách gì để nói mấy chuyện đó?”
Mẹ Hà biết giữa hai cha con tồn tại mâu thuẫn lớn, bà khẽ cúi đầu, giọng trầm buồn: “Tu Sơ, dù sao ông ấy cũng là cha con.”
“Con không có người cha như thế.”
Giọng Hà Tu Sơ bỗng lạnh lẽo đến cực điểm, ánh mắt như phủ sương giá: “Người thân duy nhất của con, chỉ có mẹ.”
Mẹ Hà sững người, lòng bàn tay khẽ siết lại, định nói gì đó, nhưng sau một hồi cân nhắc vẫn quyết định không tiếp tục tranh cãi — vì càng nói chỉ càng khiến không khí thêm căng thẳng.
…
Cùng lúc đó, tại nhà họ Phó.
Buổi sáng, Phó Hạ Viễn đến công ty, Quách Uyển Như buổi chiều cũng có việc ra ngoài, trong nhà chỉ còn Phó Hy Lâm và vài quản gia cùng người giúp việc.
Phó Hy Lâm vẫn luôn ở trong phòng.
Trước khi đi, Quách Uyển Như đã dặn dò đi dặn dò lại: phải trông chừng tiểu thư cẩn thận, không được để cô rời nhà một mình.
Quản gia vì thế đã đặc biệt phân công vài người giúp việc ngồi trực ở phòng khách, phòng trường hợp Phó Hy Lâm lén trốn ra ngoài.
Trong phòng ngủ, Phó Hy Lâm đi đến gần cửa sổ, tựa lưng vào tường, vén một góc rèm cửa nhìn xuống cổng chính phía dưới…
Ngoài cổng đã có bảo vệ trông chừng, nếu cô muốn ra khỏi đây, e là sẽ khiến Phó Hạ Viễn chú ý.
Phó Hy Lâm mím môi, thả rèm xuống, quay trở lại giường ngồi xuống.
Một lúc sau, chiếc điện thoại vứt trên giường đột nhiên vang lên.
Cô cụp mắt liếc nhìn màn hình, ánh mắt trầm xuống, không hề do dự mà bấm nhận cuộc gọi.
Đầu dây bên kia nhanh chóng vang lên một giọng nói đã được xử lý qua bộ biến âm, âm u khẽ khàng: “Vé máy bay và tiền tôi đã chuẩn bị cho cô xong rồi. Đồ được để trong tủ gửi đồ ở trung tâm thương mại. Khi nào cô trốn ra được thì tự đi lấy.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Phó Hy Lâm mím môi: “Được, tôi biết rồi.”
Im lặng vài giây, đối phương khẽ cười, giọng nói xen lẫn nhắc nhở: “Tiểu thư Phó, tôi nghĩ vẫn cần nhắc nhở cô một câu, cảnh sát vẫn đang theo dõi, tốt nhất là đừng hành động thiếu suy nghĩ.”
Phó Hy Lâm không hề tỏ ra sợ hãi, ánh mắt lóe lên tia giễu cợt lạnh lẽo, cô khẽ cong môi: “Chẳng lẽ cô muốn tôi cứ ở lại đây, không làm gì cả, rồi giả vờ như mọi chuyện chưa từng xảy ra mà cao chạy xa bay?”
“Tôi đâu có rộng lượng đến thế. Chỉ cần khiến Lục Hà và Hứa Đông Hạ phải trả giá, cho dù là chuyện gì, tôi cũng làm. Dù sao tôi cũng chẳng còn gì để mất.”
Nói xong, điện thoại im bặt một lúc.
Hồi lâu sau, giọng đối phương mới vang lên chậm rãi: “Cô định làm gì?”
Phó Hy Lâm chưa bao giờ gặp mặt người ở đầu dây bên kia, nên dĩ nhiên sẽ không nói cho cô ta biết.
Cô nhếch môi: “Nói mới nhớ, từ lần đầu cô liên lạc với tôi đến nay, dường như chưa bao giờ tiết lộ thân phận của mình nhỉ?”
Bên kia điện thoại đột nhiên lặng thinh.
Phó Hy Lâm vuốt nhẹ móng tay, ánh mắt âm u khó lường, hỏi lại: “Rốt cuộc cô là ai?”
“Cô biết tôi là ai có quan trọng không? Quan trọng là tôi có thể giúp cô, đúng không?”
“Cô không sợ tôi không tin cô, thậm chí đem thân phận cô ra bán đứng sao?”
Giọng người phụ nữ bên kia vẫn không nhanh không chậm, mang theo nụ cười nhẹ đầy giả tạo: “Phó tiểu thư, nếu cô không tin tôi, thì đã chẳng chủ động gọi cho tôi, yêu cầu tôi chuẩn bị những thứ này. Có đúng không?”
Câu nói ấy đúng là đ.â.m trúng chỗ yếu.
Phó Hy Lâm im lặng một lúc, môi đỏ mím thành một đường thẳng. Cô không nói thêm gì, trực tiếp ngắt cuộc gọi.
Cô là ai đã không còn quan trọng nữa.
Hiện giờ, mục tiêu duy nhất trong lòng Phó Hy Lâm chính là Lục Hà và Hứa Đông Hạ.
Cô nhất định phải khiến Lục Hà tận mắt chứng kiến cảnh người phụ nữ anh yêu cầu xin tha thứ dưới chân cô, trong đau đớn và tuyệt vọng.
Cô muốn Lục Hà hối hận, phải hối hận vì từng lạnh lùng rũ bỏ cô như thế.
Nghĩ đến đây, Phó Hy Lâm siết chặt chiếc điện thoại trong tay, ánh mắt u tối âm hiểm, đứng dậy bước ra khỏi phòng ngủ.
Một vài người giúp việc đang tụm năm tụm ba tám chuyện dưới tầng nghe thấy tiếng bước chân từ lầu hai vang lên thì lập tức nghiêm túc trở lại.
Phó Hy Lâm thu hết vẻ căng thẳng của họ vào mắt, trong lòng không khỏi cười lạnh — những người này chắc chắn là do Quách Uyển Như căn dặn, để giám sát cô.
Cô làm như không thấy, đi thẳng vào bếp, mở tủ lạnh lấy ra một chai rượu vang đỏ.
Khi đóng tủ lạnh định quay đi, ánh mắt cô vô tình liếc qua bộ d.a.o để trên bàn bếp, liền khựng lại, đáy mắt lóe lên một tia sáng khác thường.
Lúc này, quản gia đã bước đến, thấy cô đứng mãi trong bếp không rời, liền nhẹ giọng hỏi: “Tiểu thư, cô sao vậy? Có đói không? Tôi bảo người làm nấu gì đó cho cô nhé?”
“Không cần.”
Phó Hy Lâm mở nắp rượu vang, ngửa đầu uống một ngụm. Bất ngờ, tay cầm chai rượu lơi ra, rượu vang đỏ rơi xuống đất choang một tiếng, thủy tinh vỡ tan, rượu đổ tràn ra sàn.
Một mảnh vỡ cắt vào mu bàn chân cô.
Quản gia giật mình, vội quát lên: “Còn đứng đó làm gì? Mau dọn sạch! Mang hộp y tế đến nhanh!”
Phó Hy Lâm tựa vào quầy bếp bằng đá cẩm thạch, thản nhiên nhìn mọi người vội vàng rối loạn, dáng vẻ luống cuống khiến cô thấy vô cùng buồn cười.
Nhân lúc không ai để ý, cô lặng lẽ rút một con d.a.o gọt hoa quả từ bộ dao, giấu vào túi, rồi rời khỏi nhà bếp.
Quản gia nhìn theo bóng cô khuất dần ở lầu hai, mới yên tâm cúi đầu tiếp tục dọn dẹp, hoàn toàn không phát hiện ra điều gì bất thường.
Đến khi đang gom những mảnh thủy tinh lại, bà ta vô tình ngẩng đầu, ánh mắt chợt dừng lại ở chỗ Phó Hy Lâm vừa đứng dựa lúc nãy.
Quản gia liếc quanh một vòng, chần chừ: “Sao lại thiếu một con dao? Có ai mang d.a.o gọt trái cây ra ngoài không?”
Vài người giúp việc nghe vậy đều mờ mịt lắc đầu.
Quản gia còn định hỏi thêm, thì chợt rầm! — một âm thanh vang dội từ lầu hai truyền xuống, nghe như tiếng bình hoa bị đập vỡ.
Bà lập tức biến sắc, linh cảm có điều chẳng lành, vội lao lên lầu.
Phòng ngủ bị khóa.
Bà lật đật lấy chìa khóa dự phòng, mở cửa — nhưng trong phòng không thấy bóng dáng Phó Hy Lâm đâu.
Bà lao vào phòng tắm — không ngoài dự đoán, dưới sàn nước là con d.a.o vừa mất và Phó Hy Lâm đang ngâm mình trong bồn, m.á.u từ cổ tay cô loang ra, nhuộm đỏ cả làn nước trong.
Quản gia như bị sét đánh trúng, hoảng loạn gào lên: