Mùa Hạ Trong Ánh Hoàng Hôn

Chương 137: Lặng lẽ, không một hơi thở.



Người đàn ông đã nhào tới, con d.a.o mổ trong tay hắn nhắm thẳng vào cô.

Đồng tử của Đông Hạ co rút kịch liệt, còn chưa kịp phản ứng thì một lực mạnh bất ngờ kéo cô về phía sau. Trong khoảnh khắc trời đất đảo lộn, cô được một người ôm chặt vào lòng.

Giây tiếp theo, bên tai cô vang lên một tiếng rên đau đớn.

 

Đông Hạ mở mắt liền thấy Hà Tu Sơ đang ở ngay trước mặt, sắc mặt cậu ta tái nhợt, ôm chặt cô trong ngực, cánh tay đã bị d.a.o mổ đ.â.m trúng.

Trái tim cô run lên, vội vàng đỡ lấy cậu: “Cậu không sao chứ?”

Hà Tu Sơ nhíu mày, sau khi buông Đông Hạ ra liền xoay người muốn khống chế người đàn ông đang mất kiểm soát, nhưng hắn đã chạy mất.

 

Đông Hạ lạnh giọng: “Không thể để hắn chạy thoát.”

Người đàn ông đó rõ ràng có vấn đề về thần kinh, nếu để hắn chạy ra đường, ai biết được sẽ làm bị thương ai nữa.

 

Hà Tu Sơ cũng ý thức được điều đó, không quan tâm đến cánh tay đang bị thương, lập tức đuổi theo.

Đông Hạ cũng đuổi theo sát phía sau, vừa chạy vừa gọi điện cho đội bảo vệ của bệnh viện.

 

Ở cổng bệnh viện, Hà Tu Sơ vừa chạy ra đã nhìn thấy người đàn ông kia đang vung d.a.o loạn xạ giữa đường cái, khiến đám đông sợ hãi tản ra.

Ánh mắt cậu lạnh lẽo, vọt đến phía sau, định bất ngờ khống chế hắn. Nhưng không ngờ người đàn ông kia như nghe thấy tiếng động, đột ngột quay đầu, mũi d.a.o sáng loáng nhắm thẳng vào cậu.

 

Hắn ta trông như một con thú bị dồn vào đường cùng, mặt mũi dữ tợn.

Hà Tu Sơ khựng lại, ánh mắt khóa chặt lấy hắn, không dám manh động.

Người đàn ông lẩm bẩm: “Đừng lại gần… Tôi không muốn làm hại cậu… Tôi không cố ý… Đừng đuổi theo tôi…”

 

Hắn nói câu được câu không, chẳng ai hiểu nổi.

Hà Tu Sơ vừa định mở miệng trấn an, ai ngờ người đàn ông đó lại lao đến, không có ý định dừng lại.

Theo phản xạ, Hà Tu Sơ nghiêng người né tránh.

Nhưng cậu vừa quay đầu thì đã thấy người đàn ông đó túm lấy một người đi đường, kề d.a.o vào cổ người ta.

 

Đông Hạ cùng hai bảo vệ cũng vừa kịp chạy đến, vừa lúc thấy cảnh tượng ấy, đồng tử lập tức co rút.

Xung quanh bắt đầu có nhiều người vây xem.

Hà Tu Sơ nhìn cô gái tóc ngắn bị khống chế, lạ thay, trên mặt cô ấy không có vẻ sợ hãi, chỉ có sự bình tĩnh đáng kinh ngạc.

 

Cô gái như cảm nhận được ánh nhìn chăm chú của cậu, liếc qua một cái, ánh mắt lạnh như băng, không chút nhiệt độ.

Ngay sau đó, dưới ánh nhìn lo lắng của đám đông, cô dùng khuỷu tay húc mạnh vào bụng người đàn ông, rồi nhanh như chớp thoát khỏi khống chế, xoay người tung một cú đá ngang.

 

“Bốp!”

Gã đàn ông cao gần mét tám lập tức ngã lăn xuống đất.

 

Hà Tu Sơ: “…”

Cậu ngây người nhìn cô gái tóc ngắn điềm nhiên như không có chuyện gì xảy ra.

 

Đông Hạ cũng kinh ngạc không thôi — không ngờ thân hình nhỏ bé kia lại bộc phát ra sức mạnh lớn đến thế.

Hai bảo vệ lập tức xông lên khống chế người đàn ông.

 

Đông Hạ lấy lại bình tĩnh, bước lên hỏi: “Cô không sao chứ?”

Cô để ý thấy trên cổ cô gái có một vết đỏ rõ rệt — chắc là do bị lưỡi d.a.o sượt qua khi người đàn ông kia không kiểm soát được lực.

 

Cô gái tóc ngắn liếc cô một cái, ánh mắt lướt qua vết thương trên cánh tay cô, mím môi nói: “Cô nên lo cho bản thân trước thì hơn.”

Nói xong, cô định rời đi. Nhưng vừa đi vài bước, lại đột nhiên quay đầu, nhìn chằm chằm về phía Hà Tu Sơ.

 

Ánh mắt cô đầy lạnh lùng, như thể cậu vừa làm gì sai trái.

Hà Tu Sơ cau mày, cảm thấy khó hiểu. Chưa kịp phản ứng, cô gái đã quay người bỏ đi, không nhìn lại.

 

Đông Hạ đi đến bên cậu, nhìn theo bóng lưng cô gái, nhíu mày: “Cậu quen cô ấy à?”

Hà Tu Sơ thu lại ánh nhìn, lắc đầu: “Không quen, chưa từng gặp.”

Cậu nói xong thì nắm lấy cánh tay bị thương của cô, nhíu mày: “Về xử lý vết thương đã, nếu không sẽ để lại sẹo.”

 

Đông Hạ không quan tâm đến chuyện để lại sẹo, mà nhìn cậu nghiêm túc: “Lúc nãy… cảm ơn cậu.”

Nếu không có cậu ra tay kịp thời, hậu quả thật sự khó lường.

 

Hà Tu Sơ bật cười, xoa xoa mái tóc mềm của cô, ánh mắt hơi tối: “Coi như là tôi trả món nợ ân tình với Lục Hà.”

Đông Hạ sững lại: “Ân tình?”

 

Hà Tu Sơ tất nhiên sẽ không nói rõ mình nợ gì, cũng chẳng bận tâm tới mối quan hệ hiện tại giữa hai người, đẩy cô đi về phía cổng bệnh viện.

Cậu vừa đi vừa càu nhàu: “Được rồi, tiểu tổ tông của tôi ơi, cô không đau nhưng tôi thì đau đấy. Mau đi băng bó đi, tôi còn chưa lấy vợ đâu, không thể để lại sẹo được!”

 

Hai người một trước một sau quay lại bệnh viện.

 

Lúc này, cô gái tóc ngắn vừa bước ra từ sau một chiếc xe.

Cô nhìn chằm chằm vào tòa bệnh viện trước mặt, ánh mắt phức tạp.

 

Cô đã nhớ ra rồi.

Cậu chính là Hà Tu Sơ, người đã vứt bỏ chị gái cô.

Cô nhớ lại hành động thân mật giữa Hứa Đông Hạ và Hà Tu Sơ lúc nãy, đôi môi đỏ mím chặt thành một đường thẳng.

 



 

Lục Hà để mặc cô ôm lấy mình, lông mày nhíu chặt:

“Khâu mấy mũi?”

 

Hứa Đông Hạ do dự một lúc, cuối cùng vẫn thành thật khai báo:

“Năm mũi.”

 

Lúc đầu còn tưởng chỉ bị xước ngoài da, ai ngờ vết thương sâu hơn dự tính rất nhiều, không khâu lại thì không được.

 

Lục Hà nghe đến hai chữ “năm mũi” liền đau lòng không thôi. Không ngờ cô về nhà rồi mà vẫn làm ra vẻ nhẹ nhàng như không có chuyện gì. Nếu không phải anh phát hiện ra sự khác thường, thì cũng chẳng biết bao giờ cô mới chịu nói thật.

 

Nghĩ đến đó thôi đã thấy nghẹt thở rồi.

 

Hứa Đông Hạ lại nói:

“Sáng nay nếu không có Hà Tu Sơ, chắc em tiêu đời rồi.”

 

Lục Hà nhàn nhạt ừ một tiếng, nghĩ một lát, khách sáo hỏi:

“Cậu ta thế nào rồi?”

 

“Bị d.a.o mổ đ.â.m vào cánh tay, nhưng vết thương không sâu, không nguy hiểm gì.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Hứa Đông Hạ rời khỏi vòng tay anh, ngẩng lên nhìn anh, tò mò hỏi:

“Hà Tu Sơ nợ anh ơn nghĩa gì sao?”

 

Cô nhớ là ngoài lần đến nhà ăn cơm rồi trò chuyện mấy câu, hai người gần như không có liên hệ gì cả.

 

Lục Hà đoán cái “ơn nghĩa” kia chắc là cậu ta nói đến chuyện anh từng hủy hợp đồng với nhà họ Hà, nên bèn nghiêm túc bịa ra:

“Chắc là trả ơn bữa cơm lần trước.”

 

Hứa Đông Hạ nhìn vào ánh mắt nghiêm túc của anh, ngây người một lúc, suýt thì tin thật.

 

Cô trừng mắt liếc anh một cái.

 

Sau đó lại nhớ tới lời Trưởng khoa nói ban sáng, liền bày ra dáng vẻ đáng thương:

“Tay em bị thương rồi, tạm thời không được cầm d.a.o mổ nữa.”

 

Lục Hà cong môi:

“Ừ, vừa hay nghỉ ngơi một thời gian.”

 

Hứa Đông Hạ lại lườm anh:

“Anh trông có vẻ vui lắm đấy.”

 

Lục Hà khẽ cười, im lặng một lúc rồi bỗng buông lời bất ngờ:

“Chúng ta đi hưởng tuần trăng mật đi.”

 

Lời vừa dứt, Hứa Đông Hạ khựng lại, nhíu mày:

“Em nhớ là lễ cưới tổ chức vào tháng sau mà.”

 

“Vậy thì đi trước một chuyến, coi như để em thư giãn.”

 

Lục Hà nhìn cô, đôi mắt đen láy ánh lên:

“Không biết bà Lục có nể mặt không?”

 

Hứa Đông Hạ suy nghĩ hai giây.

 

Ca phẫu thuật của An An đã hoàn tất, gần đây cũng không có ca đại phẫu nào buộc cô phải có mặt.

 

Vì vậy cô gật đầu:

“Đã là lời mời của Lục tiên sinh, đương nhiên là phải nể mặt rồi.”

 

Lục Hà khẽ cười.

 

Ngoài cửa sổ, bóng đêm như mực nhanh chóng nuốt trọn cả thành phố Đồng Thành, đèn trắng rực sáng khắp nơi.

 

Hứa Đông Hạ vào phòng tắm rửa.

 

Lục Hà ở trong thư phòng, đứng bên cửa sổ, tay cầm điện thoại, không rõ đầu dây bên kia nói gì, anh nhàn nhạt đáp:

“Ừ, tôi biết rồi.”

 

Anh ngừng một lát, đôi mắt tối như đêm đen, lạnh lẽo nói tiếp:

“Tiếp tục theo dõi, đến lúc tôi sẽ cho cậu biết.”

 

Nói vài câu rồi Lục Hà ngắt máy.

 

Anh xoay nhẹ điện thoại trong tay, từ trên cao nhìn xuống khung cảnh ban đêm bên ngoài, môi mím chặt.

 

Trò chơi… chỉ vừa mới bắt đầu.

 



 

Phía bên kia, nhà họ Phó.

 

Phó Hạ Viễn vội vã từ công ty về nhà, vừa vào đã bị Quách Uyển Như báo:

“Hy Lâm đã được đón về rồi, đang ở trên tầng hai.”

 

Khi ông ta lên tầng, phát hiện cửa phòng bị khóa.

 

Ông ta lập tức bảo người giúp việc đi tìm chìa khóa dự phòng, rồi quay sang hỏi Quách Uyển Như:

“Hy Lâm về có nói gì không?”

 

Quách Uyển Như lo lắng lắc đầu:

“Nó không nói gì cả, ăn tối xong là lên phòng luôn.”

 

Phó Hạ Viễn cau mày. Có lẽ vì vất vả lắm mới kéo được Phó Hy Lâm ra khỏi trại giam, tâm trạng con bé cũng không ổn định. Ông ta trách móc:

“Bác sĩ đã nói tâm lý con bé còn chưa ổn định, sao em có thể để nó một mình trong phòng chứ?”

 

Quách Uyển Như nghẹn lời — quả thật là bà ta đã làm không đúng.

 

Người giúp việc rất nhanh đã mang chìa khóa tới.

 

Cửa vừa mở, trước mắt là một khoảng tối đen như mực.

 

Trong phòng ngủ không bật đèn, Phó Hạ Viễn bước vào liền không biết vấp phải thứ gì, suýt ngã.

 

Ông ta đưa tay bật công tắc đèn phòng ngủ.

 

Chưa kịp phản ứng, bên tai liền vang lên tiếng hét thê lương của Quách Uyển Như:

“Á!!!”

 

Tim Phó Hạ Viễn thót lại, lập tức nhìn về phía giường lớn ở giữa phòng.

 

Phó Hy Lâm đang nằm đó, bất động không còn chút hơi thở, tay vẫn nắm chặt một lọ thuốc ngủ, những viên thuốc rơi vãi khắp chăn đệm.

 

Con ngươi ông ta co rút mạnh, vài bước đã lao đến ôm lấy cô gái đang nằm trên giường…


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com