Vừa mới bước ra khỏi phòng phẫu thuật, Đông Hạ còn chưa kịp lấy lại sức, y tá ở quầy tiếp tân đã vội chạy tới báo cho cô biết: Phương Huệ đã đến, hiện đang đợi cô trong văn phòng.
Vì những bài báo giật gân của giới truyền thông và tin đồn lan truyền trên mạng, giờ đây trong bệnh viện đã có không ít người biết về mối quan hệ căng thẳng giữa cô và Phương Huệ.
Đông Hạ cũng đoán được phần nào lý do Phương Huệ đến tìm mình.
Cô bình tĩnh đáp một tiếng, sau đó ghé qua phòng bệnh của bệnh nhân vừa phẫu thuật để dặn dò y tá những điều cần lưu ý, rồi mới thong thả quay lại văn phòng.
Trong văn phòng, Phương Huệ đang ngồi trên ghế sofa, buồn chán lật xem tạp chí trên bàn.
Vừa thấy Đông Hạ bước vào, cô ta liền cười nhạt một tiếng: “Bác sĩ Hứa đúng là người bận rộn, muốn gặp cô một lần cũng thật khó khăn.”
Đông Hạ tháo khẩu trang xuống, tiện tay ném vào thùng rác cạnh cửa, rồi đi thẳng đến ngồi xuống đối diện Phương Huệ.
Cô khẽ nhếch môi: “Không ngờ Hà phu nhân lại rảnh rỗi đến mức thế này.”
Phương Huệ tựa người vào lưng ghế, đôi chân dài trắng nõn bắt chéo đầy lười nhác, khoanh tay nhìn người phụ nữ đối diện.
Ánh mắt cô ta hiện rõ vẻ khinh bỉ, cằm hơi ngẩng lên, nói thẳng không vòng vo: “Tin tức trên mạng, cô cũng thấy rồi chứ?”
Đông Hạ đang pha trà.
Cô không ngẩng đầu, chỉ “ừm” nhẹ một tiếng, chẳng lộ chút cảm xúc nào.
Thái độ ung dung tự tại đó khiến Phương Huệ có phần khó chịu, nhíu mày nói: “Hứa Đông Hạ, cô làm con dâu nhà họ Lục kiểu gì vậy? Bây giờ báo chí vây kín trụ sở Lục thị, chồng cô đang khổ sở chống đỡ, còn cô thì ngồi đây pha trà như không có chuyện gì xảy ra?”
Động tác rót trà của Đông Hạ khựng lại chốc lát, rồi nhanh chóng trở lại bình thường, tiếp tục rót đầy chén sứ trắng.
Phương Huệ nhướng mày, mỉa mai: “Xem ra cô vẫn chưa hiểu rõ tình hình rồi. Cô có biết nếu mọi chuyện cứ tiếp tục như thế này, mà Lục Hà không chịu lên tiếng xin lỗi và làm rõ, thì Lục thị sẽ thiệt hại đến mức nào không?”
“Dường như không liên quan gì đến cô thì phải?”
Đông Hạ đặt ấm trà xuống, ngước mắt nhìn người đối diện, ánh mắt bình thản.
Nụ cười trên gương mặt Phương Huệ lập tức cứng lại. Cô ta sững người vài giây, há miệng khó tin: “Cô nói gì cơ?”
Đông Hạ cầm chén trà lên nhấp một ngụm, giọng nhàn nhạt, lặp lại lần nữa: “Tôi nói, chuyện này không liên quan đến cô.”
Sắc mặt Phương Huệ lập tức sa sầm.
Đôi môi đỏ của cô ta mím lại thành một đường thẳng, ánh mắt lạnh lẽo: “Hứa Đông Hạ, cô đừng không biết điều. Tôi đang giúp cô đấy.”
“Giúp tôi?”
Đông Hạ lặp lại hai từ ấy, chợt bật cười, giọng điệu đầy ẩn ý: “Không biết cái gọi là ‘giúp’ trong miệng Hà phu nhân họ phải là muốn tôi đi khuyên chồng mình xin lỗi cô không?”
Phương Huệ không phủ nhận, phản bác lạnh lùng: “Chẳng lẽ cô còn có cách nào tốt hơn?”
Cô ta dừng lại, giọng điệu bắt đầu tỏ rõ sự áp đảo: “Hứa Đông Hạ, cô cũng biết đấy, tung tin đồn chẳng tốn kém gì. Dù có là tập đoàn vững mạnh đến đâu, cũng không chịu nổi những đợt công kích dai dẳng từ dư luận. Nếu Lục thị hoàn toàn mất uy tín, cô nghĩ còn ai dám hợp tác với họ nữa?”
“Đừng quên, Hà thị ở Đồng Thành cũng là một doanh nghiệp có tiếng. Không nói đến Lục Hà, còn cô thì sao? Trước khi kết hôn, cô chỉ là đại tiểu thư tai tiếng của nhà họ Phó. Sau khi kết hôn, nhà họ Phó bị cô kéo xuống đáy vực, ai ai cũng thấy rõ. Cô nghĩ lần này dư luận sẽ tin ai nhiều hơn?”
Sau khi cô ta nói xong, trong văn phòng lập tức yên tĩnh trở lại.
Đông Hạ nghe hết mà sắc mặt không chút thay đổi. Cô trầm mặc vài giây, khóe môi khẽ nhếch: “Hà phu nhân, lấy đâu ra tự tin vậy?”
Ánh mắt cô sắc lạnh, nhìn thẳng vào người đối diện.
Phương Huệ bị ánh nhìn lạnh lẽo ấy làm cho sững lại, nhíu mày: “Ý cô là gì?”
Đông Hạ ngả người ra sau, khoanh tay nhìn cô ta, ánh mắt lạnh nhạt, đôi môi đỏ hé mở:
“Cô dựa vào đâu mà chắc chắn Lục thị sẽ thiệt hại nặng vì chuyện này?”
“Lại dựa vào đâu mà khẳng định chúng tôi sẽ xin lỗi cô?”
“Hà phu nhân, có phải tổng giám đốc Hà chiều chuộng cô quá rồi, nên mỗi lần ra ngoài cô đều quên mang theo não?”
Phương Huệ lập tức nổi trận lôi đình, nghiến răng ken két, trừng mắt: “Hứa Đông Hạ, tôi đang nói chuyện tử tế với cô, cô nhất định phải đối đầu với tôi sao?”
Đông Hạ liếc cô ta, khẽ nhếch môi: “Hà phu nhân, bây giờ là ai đang đối đầu với ai?”
Cô dừng lại hai giây, rồi thẳng thắn vạch trần tâm tư đối phương, giọng điệu bình thản:
“Cô làm nhiều chuyện như vậy, chẳng qua là không cam tâm vì từng bị Lục Hà từ chối, muốn thấy anh ấy hối hận, đúng không?”
“Nhưng Hà phu nhân, cô thật sự không hiểu gì về Lục Hà cả. Một khi anh ấy đã không để cô vào mắt, thì Hà thị đối với anh ấy cũng chẳng đáng một xu.”
“Nếu anh ấy thật sự để tâm, anh ấy có cả trăm cách để dập tắt tin đồn và kiểm soát truyền thông. Nhưng cô thấy rồi đấy, anh ấy căn bản chẳng buồn để ý.”
Con ngươi Phương Huệ co lại, cô ta trừng lớn mắt nhìn Đông Hạ, tức giận đến mức toàn thân run rẩy.
Mãi một lúc sau, cô ta mới tìm lại được giọng nói, mang theo chút run rẩy:
“Cô nói dối.”
Đông Hạ không nhịn được bật cười khẽ. Cô ngẩng đầu nhìn cô ta, lần đầu tiên gọi cả họ tên một cách đầy mỉa mai:
“Phương Huệ.”
Cô dừng một chút, l.i.ế.m môi rồi nói tiếp:
“Cô có biết không, dáng vẻ bây giờ của cô, thật sự rất buồn cười.”
Sắc mặt Phương Huệ đã hoàn toàn trắng bệch.
Hơi thở của cô ta nặng nề, lồng n.g.ự.c phập phồng dữ dội, ánh mắt đầy căm hận găm chặt vào người đối diện.
⸻
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Bên phía phòng chăm sóc đặc biệt.
Hà Tu Sơ vừa bước ra từ phòng bệnh của mẹ mình. Khi đi ngang qua quầy y tá, cậu vô tình nghe thấy vài cô y tá đang thì thầm to nhỏ:
“Ê, vừa rồi người phụ nữ kia đúng là Phương Huệ phải không?”
“Chính là cô ta đấy. Thật ra ngoài đời cũng xinh ghê. Nhưng mà sao lại tới đây? Chẳng lẽ đến gây sự với bác sĩ Hứa à?”
“Xem chừng mấy tin đồn trên báo không phải là không có căn cứ đâu. Lúc tôi đưa cô ta tới văn phòng bác sĩ Hứa, nhìn cô ta hung dữ lắm, y như đến kiếm chuyện vậy.”
“Haiz, bác sĩ Hứa tuy lấy được Lục Hà, nhưng xem ra cuộc sống cũng chẳng dễ dàng gì, suốt ngày bị lôi vào mấy chuyện phiền phức.”
“Nếu mà tôi được gả cho Lục Hà, phiền phức cỡ nào tôi cũng chịu!”
“Thôi đi, đừng mơ mộng nữa…”
Tiếng cười đùa tắt ngấm khi một y tá quay đầu lại và nhìn thấy Hà Tu Sơ đang đứng đó.
Cậu ta không nói gì, chỉ lạnh nhạt quét mắt qua họ một lượt rồi sải bước về phía văn phòng của Đông Hạ.
Chờ cậu rời khỏi, mấy cô y tá liếc nhìn nhau, thì thầm: