Càng lúc hắn đến gần, mùi đắng trên người lại càng đậm.
"Hôm nay trẫm nghe nói ngươi khác với người bình thường."
Hắn đứng trước mặt ta, cúi đầu nhìn xuống, trong mắt mang theo một cảm xúc mà ta không hiểu nổi.
Ta cứ tưởng hắn đã biết chuyện ta có thể ngửi ra mùi của người khác, nên trong lòng thoáng căng thẳng, nuốt nước bọt một cái.
Nào ngờ hắn lại nói tiếp: "Đến tuổi cập kê rồi mà tâm trí vẫn chưa khai mở."
Thì ra là chuyện đó.
Ta thở phào nhẹ nhõm.
Rồi lập tức trừng mắt biện giải:
"Phu tử bảo rất nhanh nữa là ta sẽ khai mở rồi! Hôm qua ta còn thuộc được cả thơ kia mà!"
Hoàng đế bệ hạ nghe xong thì bật cười.
Lúc ấy, vị công công dẫn ta vào điện vừa rồi vội vã chạy đến, quỳ xuống không xa, khẽ bẩm:
"Bệ hạ, Thẩm đại nhân đang quỳ ngoài điện cầu kiến."
"Phụ thân ta ạ?" Ta quay đầu nhìn công công.
Công công cúi đầu, không nói gì thêm.
Ta lại nhìn sang hoàng đế bệ hạ.
Hắn không để ý đến công công, chỉ mỉm cười nhìn ta, khoé môi khẽ cong:
"Phụ thân ngươi thật lòng thương yêu ngươi."
Ta gật đầu thật mạnh, hai mắt long lanh rạng rỡ:
"Dĩ nhiên rồi! Phụ thân ta là người cha tốt nhất thế gian này!"
"Vậy thì… Lan Lan…"
Hắn vừa nói vừa cúi đầu, ghé sát lại gần, dùng giọng thật nhẹ gọi tên ta, "Thật hạnh phúc biết bao."
"Trẫm thì không có phụ thân."
Đắng quá.
Khi hắn nói ra câu ấy, quanh người như ngập trong mùi vị đắng nghẹn.
"Vậy để phụ thân ta làm phụ thân của ngài luôn nhé?" Ta theo bản năng dỗ dành hắn.
Hắn hơi sững người, trong mắt như có một giọt mực nhỏ xuống, đen kịt đến mức như muốn hút lấy ta.
Phải một lúc lâu sau, hắn mới khẽ hỏi: "Thật sự có thể sao?"
Ta gật đầu: "Có thể chứ."
Hắn bật cười, rồi ngẩng đầu nói với công công đang quỳ bên kia: "Truyền Thẩm Phong vào điện."
5.
"Thẩm ái khanh, lễ vật khanh dâng cho trẫm hôm nay, trẫm vô cùng hài lòng."
Phụ thân ta vừa quỳ xuống đất, liền nghe hoàng đế bệ hạ nói như vậy.
"Tạ ơn bệ hạ cất nhắc. Viên dạ minh châu ấy được đặc biệt đưa từ Nam Hải về, là loại thượng phẩm, vạn viên mới có một viên." – Phụ thân dập đầu đáp lời.
“Nhưng trẫm không nói đến viên dạ minh châu ấy.”
Hoàng đế bệ hạ hơi nghiêng đầu nhìn ta, khoé môi khẽ nhếch, “Trẫm nói là ái khanh dâng đến viên châu ngọc quý nhất trong tay.”
Phụ thân nghe vậy khẽ run lên, ngẩng đầu nhìn ta một cái.
Chỉ vừa mới liếc qua, người đã vội vàng dập đầu, cuống quýt nói:
"Tiểu nữ khác với người thường, tâm trí như trẻ nhỏ, hành xử lỗ mãng. Nếu có mạo phạm đến bệ hạ, xin bệ hạ giáng tội lên thần."