Lần đầu tiên Du Khả Ngọc gặp Thịnh Huyên là ở phòng khách nhà họ Thịnh. Lúc cậu đang kéo những va li lớn nhỏ theo sau phu nhân nhà họ Thịnh, thì chợt nghe thấy tiếng bước chân không nhanh không chậm vọng xuống từ tầng trên.
Cậu ngẩng mắt nhìn lên thì thấy một thiếu niên mặc đồng phục học sinh màu xám đậm, dáng người cao ráo thanh tú, ngũ quan anh tuấn quý phái.
Thịnh Huyên chủ động mỉm cười với cậu.
"Là Khả Ngọc phải không?"
Du Khả Ngọc rất căng thẳng, hai tay nắm chặt vào nhau, theo phản xạ cậu nhìn về phía bóng dáng phu nhân họ Thịnh, không trả lời ngay.
Năm đó Du Khả Ngọc mười tuổi, Thịnh Huyên mười hai tuổi.
Phu nhân họ Thịnh sắp xếp phòng của cậu ở ngay cạnh phòng Thịnh Huyên.
Vừa vào phòng, Du Khả Ngọc đã nghe thấy Bộ trưởng Thịnh nói với phu nhân ở hành lang: "A Huyên sắp phân hóa rồi, hai đứa trẻ ở gần nhau như vậy, liệu có ổn không?"
"Để sau này tính, nếu A Huyên phân hóa thành alpha thì cho Tiểu Du xuống tầng dưới ở."
Du Khả Ngọc nghe được cuộc đối thoại, trong lòng chợt chùng xuống. Cảm giác chua xót khó tả trào lên. Cảm giác nương nhờ người khác ngay từ đầu đã không dễ chịu, cậu luôn nắm chặt hành lý của mình, không dám tùy tiện đặt xuống.
Cậu rất rõ, nơi này không phải là nhà của mình. Cha qua đời vì vụ nổ phòng thí nghiệm, mẹ bị sốc dẫn đến rối loạn tâm thần, tất cả đến quá đột ngột.
Du Khả Ngọc vẫn nhớ như in đó là vài ngày trước Giáng sinh, lúc cậu đang học tiết Vật lý trong lớp, thầy giáo bước nhanh đến cửa lớp, vẫy tay gọi cậu ra ngoài, báo tin dữ này cho cậu. Sau đó cuộc sống của cậu bỗng nhiên trở nên tan nát, có rất nhiều người lạ chen chúc dưới tầng nhà cậu, nói muốn phỏng vấn cậu, liên tục hỏi về chi tiết cái chết của cha cậu, cậu chỉ có thể khóc, nói không biết, rồi trốn vào phòng ngủ.
Cuối cùng là phu nhân họ Thịnh đã ngăn chặn sự hỗn loạn này lại.
Bà mặc một chiếc váy dài màu trắng, bước đến trước mặt Du Khả Ngọc, xoa đầu cậu, dịu dàng nói: "Khả Ngọc à, con có muốn đến nhà cô ở không? Cô sẽ thay ba mẹ chăm sóc con."
Du Khả Ngọc chậm rãi ngẩng đầu lên, cậu nhìn thấy một gương mặt rất dịu dàng xinh đẹp, Thịnh Huyên rất giống mẹ anh ấy, biểu cảm và thần thái đều là một vẻ ôn hòa khiến người ta không kìm được muốn gần gũi, như được tắm trong làn gió xuân mơn man dịu nhẹ.
Mặc dù sau khi lớn lên rồi cậu mới phát hiện ra lòng người thật không hề đơn giản. Khi lúc đó cậu mới hiểu được nhận nuôi một đứa trẻ đáng thương có hiệu quả nổi bật hơn làm mười lần từ thiện.
Mà thật ra động cơ ban đầu của phu nhân họ Thịnh khi đưa Du Khả Ngọc về nhà là gì cũng không còn quan trọng nữa, dù sao thì bấy giờ Du Khả Ngọc đã không còn phải cô đơn, không nơi nương tựa nữa.
Cậu chuyển đến ở trong ngôi nhà xa hoa, trở thành bạn chơi thuở nhỏ với những người như Thịnh Huyên, Hoắc Tư Thừa, được vào học tại ngôi trường tiểu học tốt nhất.
Cậu gọi cha mẹ Thịnh Huyên là "Chú Thịnh", "Cô Kiều".
Gọi Thịnh Huyên là "anh".
Dường như phu nhân họ Thịnh luôn rất bận, bà sắp xếp rất nhiều thứ cho Du Khả Ngọc, nhưng không có thời gian quan tâm cậu. Du Khả Ngọc chỉ có thể tự mình dọn hành lý, xếp quần áo từng món một vào tủ.
"Tặng em cái cốc này."
Giọng nói ấm áp phá vỡ sự yên lặng.
Du Khả Ngọc ngẩng đầu lên, thấy Thịnh Huyên đứng ở cửa.
Thịnh Huyên cầm trong tay một chiếc cốc sứ màu trắng, trên đó in hình một chú gấu nhỏ viền màu đen, anh nói: "Cái này mấy hôm trước anh mới mua, chưa dùng qua, tặng em nhé."
Trên tay cầm của cái cốc còn treo tag, nhìn đúng là mới mua thật, chưa dùng qua.
Du Khả Ngọc vẫn rất gò bó, vừa thấy Thịnh Huyên, cậu đến cả tay cũng không biết để đâu, dù là Thịnh Huyên hay nhà họ Thịnh, đều là những người mà bình thường Du Khả Ngọc không thể tiếp xúc được, cậu sợ mình làm sai, chỉ có thể lúng túng giấu tay ra sau lưng.
Thịnh Huyên đặt cốc lên bàn học, dặn: "Căn phòng này là của em, em muốn bài trí thế nào cũng được."
Lúc này Thịnh Huyên rất có dáng vẻ của một người anh, là người duy nhất cùng lứa tuổi trong căn nhà này, Du Khả Ngọc không tự chủ được mà nảy sinh sự phụ thuộc vào anh, khi Thịnh Huyên xoay người rời đi, Du Khả Ngọc bước tới một bước. Thịnh Huyên phát hiện ra, quay đầu hỏi: "Sao thế?"
Du Khả Ngọc lại cúi đầu, "Không... không có gì."
Tối hôm đó, Du Khả Ngọc có đồng phục mới, cặp sách mới, còn có một tấm biển tên được làm bằng bạc.
Trên đó viết: [Trường Tiểu học Cộng Hòa Liên Minh - Du Khả Ngọc]
Cái tên này có chút xa lạ.
Du Khả Ngọc dùng đầu ngón tay vuốt ve tên mình.
Phu nhân Thịnh đi tới, bà vừa mới làm xong việc, trông có vẻ rất mệt mỏi, trong ánh mắt cũng không còn vẻ dịu dàng xinh đẹp như trước.
"Thích nghi được chưa con?" Phu nhân Thịnh hỏi.
Du Khả Ngọc chỉ có thể gật đầu.
"Đừng sợ, Khả Ngọc, con cứ coi đây là nhà nhé."
Du Khả Ngọc ngỡ ngàng nhìn phu nhân Thịnh, cậu rất khó tìm thấy sự từ ái của mẹ trên gương mặt phu nhân nhà họ Thịnh, bà là Tổng biên tập của Tạp chí Tài chính Liên minh, mỗi ngày bận rộn với những thứ mà Du Khả Ngọc không hiểu, bà làm việc như gió cuốn mây trôi, sớm đi tối về.
Thực ra Du Khả Ngọc rất nhớ mẹ của mình, nhưng mẹ cậu bị bệnh rồi, rối loạn tâm thần, bà đang sống trong bệnh viện tâm thần, bị nhốt trong căn phòng nhỏ, mỗi lần nhìn thấy cậu, bà đều sẽ phát điên.
Thực ra... Du Khả Ngọc hoàn toàn không thích nghi được với nơi này. Nơi này không có người thân, không có bạn bè.Mọi người đều dùng ánh mắt soi xét nhìn cậu. Cậu rất nhớ ngôi nhà ở căn cứ Ocher xa xôi, cũng rất nhớ mẹ. Cậu mới mười tuổi, đang ở độ tuổi nên được làm nũng trong vòng tay của cha mẹ.
--Nhưng cậu rất ngoan, nên cậu không lên tiếng.
Khi phu nhân Thịnh rời đi, cậu đứng dậy, lịch sự nói: "Con chúc cô Kiều ngủ ngon ạ."
Phu nhân Thịnh mỉm cười với cậu.
Ngày hôm sau, phu nhân Thịnh đưa Du Khả Ngọc đến trường làm thủ tục nhập học, lúc lên xe Du Khả Ngọc liên tục nhìn về phía Thịnh Huyên.
"Thằng bé ngồi xe khác." Phu nhân Thịnh nói.
Du Khả Ngọc liền cúi đầu, nhưng trước khi xe khởi động, cửa sổ xe bỗng bị gõ nhẹ, Du Khả Ngọc vừa quay đầu đã thấy Thịnh Huyên.
Thịnh Huyên mười hai tuổi đã có chút dáng vẻ của một đứa trẻ lớn, anh cho người ta cảm giác luôn rất đáng tin cậy.
Thịnh Huyên cầm khăn quàng cổ và cặp sách trong tay, đợi cửa sổ xe hạ xuống, anh nói: "Mẹ ơi, con ngồi chung xe với mẹ và em ấy nhé."
Đôi mắt Du Khả Ngọc chợt sáng lên.
Phu nhân Thịnh nói: "Sao vậy?"
"Dạ không có gì, dù sao cũng cùng một trường, không cần phải chia hai xe." Thịnh Huyên vừa nói vừa ngồi vào xe, anh ngồi cùng hàng ghế sau với Du Khả Ngọc, sau khi để cặp sách và khăn quàng cổ xuống, anh liếc nhìn sang Du Khả Ngọc, bảo: "Thắt dây an toàn vào."
Du Khả Ngọc ngơ ngác nhìn đối phương.
Thịnh Huyên liền đưa tay, vươn qua người Du Khả Ngọc, kéo dây an toàn, cài vào khóa bên cạnh chân Du Khả Ngọc.
Động tác tự nhiên, lại có vài phần thân thiết.
"Tách" một tiếng, dây an toàn đã được cài. Trái tim Du Khả Ngọc cũng theo đó "tách" một tiếng.
Anh, anh Huyên.
Cậu khẽ gọi trong lòng, không dám phát ra tiếng.
Xe ổn định chạy về hướng trường học, mọi thứ bên ngoài cửa sổ đều rất xa lạ, dù là nhà cao tầng hay cửa hiệu san sát, đều phát triển hơn ở căn cứ Ocher. Du Khả Ngọc cảm thấy ngồi đứng không yên, nhưng vì có Thịnh Huyên bên cạnh, cậu không sợ đến thế.
Đến trường, cậu và Thịnh Huyên phải tách ra, vì Thịnh Huyên là lớp trưởng, phải đến lớp sớm hơn.
Du Khả Ngọc ngơ ngẩn nhìn bóng lưng Thịnh Huyên, không khỏi thất vọng, cậu tưởng Thịnh Huyên sẽ dặn dò cậu vài câu. Giống như lúc tặng cốc vậy.
Bóng dáng của Thịnh Huyên biến mất trong hành lang dài của khu lớp lớn hơn, phu nhân họ Thịnh điền xong thông tin cá nhân thì nắm tay Du Khả Ngọc, bước về phía trước, "Khả Ngọc à, con nhìn gì thế? Đi thôi nào, cô chủ nhiệm đến đón con này."
Du Khả Ngọc được phu nhân họ Thịnh sắp xếp vào lớp 4-2, nghe nói là một lớp có đội ngũ giáo viên rất tốt, các thầy cô đều rất nổi tiếng.
Chỗ ngồi của Du Khả Ngọc ở vị trí gần cửa sổ.
Cậu để cặp sách xuống, theo sự hướng dẫn của cô giáo, ngoan ngoãn đi lên bục giảng, tự giới thiệu với mọi người. Cậu không được thoải mái cho lắm, cúi đầu, ánh mắt không dám nhìn thẳng về phía trước, giọng nói cũng rụt rè.
Cô giáo nói: "Khả Ngọc, em nói to hơn một chút nhé."
Du Khả Ngọc nhìn về phía phu nhân Thịnh đứng sau lưng cô giáo, phu nhân Thịnh vừa nhận được tin khẩn cấp từ trợ lý gửi đến, mày cũng chau lại. Điều này khiến Du Khả Ngọc sợ đến nghẹn cả họng, suýt nữa không nói nên lời, cậu hoảng loạn nói to hơn.
"Em tên là Du Khả Ngọc, em tên là... Du Khả Ngọc..."
Giọng nói càng lúc càng yếu, càng lúc càng nhỏ.
Một lần tự giới thiệu thất bại, cô giáo giải vây, nói với phu nhân Thịnh: "Em ấy có vẻ ngại ngùng, nhưng mà ngoan quá ạ."
Phu nhân Thịnh mỉm cười, nói: "Vâng, sắp tới nhờ cô giáo Châu ạ."
"Dạ chị khách sáo quá rồi."
Du Khả Ngọc thất vọng đi xuống, ngồi về chỗ.
Sau khi phu nhân Thịnh rời đi, cậu vùi mặt vào khuỷu tay, đột nhiên bắt đầu rơi nước mắt, tiếng nức nở của cậu rất nhỏ, vai cũng hầu như không rung động, nên chẳng bị ai phát hiện.
Việc đến nhà họ Thịnh, cậu hoàn toàn không có quyền từ chối. Thực ra cậu cũng không muốn đến lắm. Cậu thà trải chiếu ngủ ngoài phòng bệnh của mẹ, như vậy ít ra cũng không bị coi là "trẻ mồ côi".
Cậu khóc đến ướt cả tay áo.
Mãi lâu sau, bạn ngồi cạnh mới phát hiện điều bất thường, liền đưa cho cậu một viên kẹo dưa hấu, Du Khả Ngọc ngậm viên kẹo vào miệng, vị ngọt lan trong khoang miệng, tâm trạng của cậu mới dần chuyển từ u ám sang tươi sáng, vừa tan học, cậu liền hỏi bạn ngồi cạnh: "Lớp 6 ở đâu nhỉ?"
Bạn ngồi cạnh chỉ cho cậu về một hướng.
Du Khả Ngọc vội vàng chạy ra ngoài, giờ ra chơi hai mươi phút, cậu theo biển chỉ dẫn ở góc cầu thang nhanh chóng chạy xuống.
Môi trường càng xa lạ, cậu càng muốn nhìn thấy Thịnh Huyên. Dường như chỉ cần nhìn thấy anh, trái tim cậu mới yên ổn. Mà rõ ràng cậu và Thịnh Huyên mới quen nhau được mới có hai ngày.
Trường Tiểu học Cộng Hòa Liên minh thực sự quá lớn, Du Khả Ngọc đi quanh trong đó hai vòng, mới tìm được tầng lớp 6 ở đâu.
Cậu quên không hỏi Thịnh Huyên là lớp mấy, chỉ có thể tìm từng phòng một. Cuối cùng mới thấy bóng dáng Thịnh Huyên trong lớp học ở giữa. Thịnh Huyên ngồi ở vị trí hơi dịch ở phía sau, tư thế ngồi ngay ngắn, thường có người đến nói chuyện với anh, anh đều sẽ cười đáp lại.
Du Khả Ngọc muốn gọi anh, nhưng lại không dám. Cậu cũng quên mất mình đến đây làm gì.
Có lẽ... cậu đã nảy sinh sự phụ thuộc vào anh, cậu muốn anh bảo vệ mình, nhưng Thịnh Huyên không phải là anh trai thật sự của cậu. Giống như việc cậu không muốn đến nhà họ Thịnh vậy, có lẽ Thịnh Huyên cũng hoàn toàn không muốn có cậu là em trai.
Du Khả Ngọc thử vẫy tay, nhưng Thịnh Huyên không nhìn thấy.
"Anh..." cậu gọi nhỏ.
Học sinh lớp trên đi qua đi lại, rõ ràng chỉ hơn kém hai tuổi, nhưng họ cao hơn Du Khả Ngọc rất nhiều. Du Khả Ngọc lại bắt đầu cảm thấy sợ, chỉ có thể một mình đi về.
Vừa đi xuống tầng dưới, chợt nghe thấy có người gọi cậu.
"Du Khả Ngọc!"
Du Khả Ngọc sững người, vừa quay người đã thấy Thịnh Huyên.
Thịnh Huyên vội vã đi xuống từ góc tầng hai, thấy Du Khả Ngọc đứng một mình, hỏi: "Em bị lạc à?"
"Em..." Du Khả Ngọc ngơ ngẩn nhìn Thịnh Huyên.
Thịnh Huyên cao hơn Du Khả Ngọc nửa cái đầu, anh nhìn biểu cảm của Du Khả Ngọc, rất nhanh đã đoán ra, "Em đến tìm anh à?"
Du Khả Ngọc cúi đầu.
"Đến trường mới nên em hơi sợ, phải không?"
Du Khả Ngọc bỗng dâng lên nỗi ấm ức trong lòng, nhưng cậu không muốn thể hiện ra, chỉ lắc đầu, nói: "Không sợ."
Sự im lặng kéo dài chừng nửa phút, Du Khả Ngọc lại như đợi rất lâu cũng không đợi được Thịnh Huyên nói gì, đang định rời đi thì trước mắt bỗng xuất hiện một bàn tay, một bàn tay thon dài, lớn hơn tay cậu một chút.
"Đi thôi, anh đưa em về lớp."
Du Khả Ngọc chớp mắt không dám tin.
Thịnh Huyên chủ động cúi người nắm lấy tay Du Khả Ngọc, rồi dẫn cậu đi về phía khu lớp 4. Nhiệt độ tháng một đột ngột giảm xuống dưới 0 độ, gió lạnh thấu xương, nhưng lúc này, Du Khả Ngọc không cảm thấy lạnh.
Thực ra Thịnh Huyên không phải là người thân thiện, vì hoàn cảnh gia đình ưu việt, cùng với việc cha mẹ vùi mình trong tiền tài, phần lớn thời gian, Thịnh Huyên trông có vẻ hơi xa cách. Chỉ là vì anh thường xuyên ở cùng với những người có tính cách như Hoắc Tư Thừa, nên mới làm cho anh trông có vẻ hiền hòa hơn.
Du Khả Ngọc không hiểu hoàn cảnh gia đình của Thịnh Huyên, không hiểu thế nào là bản tính xa cách. Cậu chỉ biết, mùa đông năm mười tuổi, vì sự xuất hiện của anh Huyên, dường như cái lạnh cũng không còn đáng sợ như thế nữa.
Cậu vẫn chỉ dám gọi trong lòng: Anh.
Thịnh Huyên đưa Du Khả Ngọc đến lớp 4-2, nhìn cậu đi vào lớp học, rồi mỉm cười với cậu.
Các bạn học đều hỏi, wow, đó là anh trai cậu à?
Du Khả Ngọc cuối cùng cũng lộ ra nụ cười đầu tiên sau thời gian dài qua, cậu nói: "Đúng vậy! Là anh trai của mình."
Hôm đó, có lẽ vì lòng trắc ẩn dâng trào, Thịnh Huyên bắt đầu chấp nhận cậu em trai đột ngột xuất hiện này. Anh bắt đầu sẽ vượt qua cả một tòa nhà chỉ để mang đồ ăn vặt cho Du Khả Ngọc, còn đợi cậu tan học trước cổng trường để cùng nhau lên xe.
Bộ trưởng Thịnh và phu nhân Thịnh bận rộn công việc mỗi ngày, chẳng có thời gian quan tâm đến Du Khả Ngọc, nên Thịnh Huyên đảm nhận nhiệm vụ này.
Anh còn dẫn Du Khả Ngọc về căn cứ Ocher một chuyến để thăm mẹ của cậu. Khi đến bệnh viện tâm thần, mẹ của Du Khả Ngọc vừa tiêm thuốc an thần xong, nên giờ đang ngủ rất say. Du Khả Ngọc rón rén bước tới, nắm nhẹ lấy tay của bà.
Thịnh Huyên cảm thấy Du Khả Ngọc thật đáng thương. Mất đi sự chăm sóc của cha mẹ đã đáng thương, đến nhà họ Thịnh rồi vẫn đáng thương. Vì thế, sau khi trở về, anh lại càng đối xử với Du Khả Ngọc tốt hơn nữa, cũng bởi vậy mà Du Khả Ngọc ngày càng ỷ lại vào Thịnh Huyên, gần như biến thành cái đuôi nhỏ của đối phương.
Thịnh Huyên ăn gì, cậu ăn nấy.
Thịnh Huyên không thích món nào, cậu cũng không động vào.
Thịnh Huyên thích bóng rổ, cậu cũng tập chơi.
Tóm lại, bất kể Thịnh Huyên làm gì, cậu cũng theo sát từng bước.
Thời gian đó, ngay cả Hoắc Tư Thừa cũng trêu chọc, bảo cậu là đồ đệ của Thịnh Huyên. Nhưng cậu chẳng bận tâm chút nào, thậm chí còn thấy tự hào.
Cho đến hôm sinh nhật của Thịnh Huyên. Ngày hôm ấy, người em trai thật sự của Thịnh Huyên xuất hiện. Đó là Thịnh Minh An – em họ của Thịnh Huyên. Vừa tới nơi, cậu ta đã lao đến ôm chầm lấy Thịnh Huyên, hào hứng nói: "Anh ơi, em nhớ anh lắm!"
Thịnh Huyên khoác vai cậu ta: "Dạo này luyện đua xe thế nào rồi?"
"Hai ngày nữa em tham gia giải đua xe trẻ!"
"Ồ, tiến bộ nhanh đấy."
"Đương nhiên rồi!" Thịnh Minh An cười tươi, nhướn mày nói: "Anh đoán xem, em mua quà gì cho anh nào?"
"Gì thế?"
"Bóng rổ phiên bản có chữ ký của Will đó! Món này có tiền cũng khó mà mua được, ba em phải rất vất vả mới lấy được đấy!" Thịnh Minh An hào hứng lấy món quà ra: "Thế nào? Thích không?"
Du Khả Ngọc đứng lặng tại chỗ. Món quà cậu cẩn thận chuẩn bị, được giấu kỹ trong lớp áo khoác, giờ đây trở nên chẳng đáng nhắc đến trước sự đối lập này.
Hơn nữa, từng tiếng "anh" của Thịnh Minh An vang lên bên tai cậu, nghe thật chói tai. Cậu thậm chí không có dũng khí để cất lời.
Mới mười tuổi, Du Khả Ngọc đã nhận thức rõ ràng rằng—thật ra cậu và Thịnh Huyên chẳng có quan hệ gì cả. Cậu chỉ là một phút thiện tâm bốc đồng của phu nhân nhà họ Thịnh, còn sự dịu dàng của Thịnh Huyên với cậu cũng chỉ là vì lòng tốt.
Cậu ghen tị với Thịnh Minh An, cậu cũng muốn làm em trai của Thịnh Huyên, nhưng vì mải trò chuyện sôi nổi về bóng rổ với Thịnh Minh An, Thịnh Huyên không nhận ra sự hụt hẫng của Du Khả Ngọc.
Không có sự quan tâm của Thịnh Huyên, Du Khả Ngọc trở nên cô đơn giữa căn biệt thự rộng lớn. Không ai biết cậu là ai, mà dù có biết cũng chẳng ai nhớ tên cậu. Những lúc như vậy, cậu càng nhớ ba mẹ hơn.
Cậu lặng lẽ đi ra ngoài. Sau biệt thự có một bãi cỏ rộng, phía bắc có một gò đất cao ngang nửa người. Cậu thích trốn sau đó. Cậu ở đó suốt đến khi trời tối mịt, vừa mơ màng sắp ngủ thì bỗng nghe thấy tiếng bước chân gấp gáp.
Cậu giật mình định đứng dậy.
"Anh tìm em nãy giờ đấy."
Cả người Du Khả Ngọc đông cứng lại.
Người đến là Thịnh Huyên.
Hôm nay, anh ấy mặc bộ vest màu đen mà phu nhân Thịnh đặt may riêng, trông đã có dáng vẻ của một người sắp trưởng thành.
Du Khả Ngọc vội đứng lên, tránh né ánh mắt của Thịnh Huyên, khẽ hỏi: "Xin lỗi anh... Có việc gì em cần làm sao?"
"Em không đến, anh thổi nến kiểu gì đây?"
Du Khả Ngọc ngơ ngác.
"Miếng bánh đầu tiên phải dành cho em chứ."
Cậu mở to mắt, sững sờ: "Tại... tại sao?"
"Vì em là em trai anh, không cho em thì cho ai đây?"