Một Ngày Trước Hôn Nhân Hủy Diệt: Ta Trở Lại Rồi

Chương 2204



Đối mặt với cặp anh em mê muội chị dâu một cách ngốc nghếch, Lăng Gia thực sự có chút giật mình: “Anh ba, Thiếu Ương cùng Thiếu Ly trước kia cũng không phải là như vậy, chị dâu là cho hai người bọn họ rót mê hồn canh sao ? Cư nhiên có thể hoa thức khen ngợi chị dâu như vậy, từ lúc chị dâu bước chân vào nhà, càng là không ngừng quá.

Yến Thiếu Ngu nâng chén trà nhấp một ngụm, giọng điệu đương nhiên, ánh mắt mang theo một tia tự hào nhàn nhạt:

“Không phải do bản thân cô ấy thật sự rất tốt sao?”

Lăng Gia nghe xong, khóe môi không khỏi giật giật. Nhưng nghĩ lại, dường như nói như vậy cũng không sai. Sau một thoáng trầm ngâm, anh ta bật cười, giơ ngón cái lên, nói:

“Chuẩn, ánh mắt của anh ba xưa nay vẫn độc. Lần này lại càng chuẩn như thần!”

Trong lòng Lăng Gia, hình tượng của Cố Nguyệt Hoài lại một lần nữa được nâng lên. Nói gì thì nói, có thể bị anh ba mắt cao hơn đỉnh nhìn trúng, chắc chắn là phải có chỗ hơn người.

Kỷ Vĩ Cần là một cái thô nhân, trong lòng không có nhiều loanh quanh lòng vòng, cười nói: “Anh ba, lúc ở thủ đô nhận được thư của anh, em với Lăng Gia còn tưởng mình đọc nhầm. Trước giờ tụi em vẫn nghĩ, với tính tình của anh, cả đời này chắc khó mà thấy anh nhắc đến chuyện cưới vợ. Không ngờ, mới rời thủ đô hơn một năm, không chỉ có đối tượng, mà còn sắp thành thân!”

Khóe môi Yến Thiếu Ngu cong lên, ánh mắt dài hẹp thoáng qua tia sáng nhẹ, như phản chiếu lại một góc hồi ức xa xăm:

“Chính tôi cũng không ngờ tới.”

Anh từng nghĩ, chuyện kết hôn với mình mà nói, là xa xỉ — chí ít là trong lúc cha mẹ vẫn đang chịu oan khuất, bị giam lại, các em còn đang phải lưu lạc, có nhà mà không thể về. Nhưng ông trời tựa hồ đối với anh thực không tệ, sau tất cả những biến cố, những ngày tháng một mình vùng vẫy, gồng gánh quá nhiều thứ, anh gặp được cô. Cô kiên trì, kiên định bước về phía anh vào thời điểm anh khó khăn nhất, còn chủ động nắm tay anh, chia sẻ gánh nặng trên vai anh, ủng hộ động viên anh, lo lắng quan tâm anh, kéo anh hướng về phía trước, tốt đẹp hơn. Càng may mắn hơn là chính mình không đủ kiên định, không thể kháng cự nổi "viên đạn bọc đường" này , một lần lại một lần tìm cách tránh né, dựng lên lớp vỏ gai góc, cuối cùng lại vẫn là hãm sâu.

Anh không nói thêm lời nào nữa, nhưng từ thần sắc trong ánh mắt, mọi chân thành và cảm xúc đều đã bày ra hết thảy.

Lăng Gia và Kỷ Vĩ Cần đưa mắt nhìn nhau, trong lòng dâng lên một niềm vui chân thành.

Yến Thiếu Ương và Yến Thiếu Ly thì hoàn toàn không giấu nổi cảm xúc, niềm vui tràn ngập trên nét mặt. Họ thật lòng vui mừng khi thấy anh cả cuối cùng cũng tìm được một người có thể dựa vào khi mỏi mệt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Yến Thiếu Ly đang vui vẻ thì bỗng nghe ngoài sân vang lên tiếng xôn xao của đám xã viên, mới nhớ lại lúc nãy hai vị khách từ thủ đô đến quá rầm rộ. Cô lập tức tò mò hỏi:

“Anh Lăng Gia, anh Vĩ Cần, tiền lương của hai người rất cao sao ? Sao đến chơi mà mang cả một đống đồ như vậy?”

Cô vừa mới nhìn qua, xe đạp, radio, máy may, cái gì cần có đều có, không cần có cũng có, giống như đem toàn bộ Cung tiêu xã dọn đến.

Lăng Gia bật cười, liếc mắt nhìn sang Yến Thiếu Ngu, hỏi :

“Anh không nói gì với họ à?”

Yến Thiếu Ngu vẫn trầm mặc, mười ngón đan vào nhau, nét mặt thản nhiên như không.

Yến Thiếu Ly càng thêm nghi ngờ:Yến Thiếu Ly chau mày, giọng mang theo hoài nghi:

“Nói gì cơ? Anh cả… đang giấu bọn em chuyện gì sao?”

Lăng Gia khẽ nhún vai, làm bộ như không nghe thấy, rồi cúi đầu uống ngụm nước trà, lảng tránh ánh nhìn đang dồn về phía mình.

Kỷ Vĩ Cần, tính tình ngay thẳng, không giỏi giấu giếm, chỉ đành nhăn mặt, quay sang nói nhỏ với Yến Thiếu Ngu:

“Anh ba, chuyện này... em nghĩ hay là đừng giấu Thiếu Ương và Thiếu Ly nữa. Em thấy... nếu có thể, thì để hai đứa nó trở lại thủ đô vẫn hơn.”

Nga

Anh ta người này tuy là "không biết thương hoa tiếc ngọc" là vật gì, nhưng nhìn Yến Thiếu Ly từ một cô gái nhỏ mười ngón không dính nước, trở nên thành thạo với việc bếp núc, trong lòng cũng có chút xót xa, dù sao anh ta cũng được xem như là người nhìn Yến Thiếu Ly lớn lên, vẫn là hy vọng cô ấy có một cuộc sống tốt đẹp, không phải lo toan.

“Trở về thủ đô ?” — Yến Thiếu Ly tròn mắt kinh ngạc, khẩn trương hỏi — “Bọn em… vẫn có thể quay về sao?”

Yến Thiếu Ngu ngước mắt nhìn Yến Thiếu Ly một cái, Yến Thiếu Ương ngồi bên cạnh biểu hiện có phần bình tĩnh hơn, giống như có trở về thủ đô hay không đối với anh ta mà nói cũng không có gì khác biệt. Sau đó, Yến Thiếu Ngu thở ra một hơi, rồi lại nhẹ nhàng: “Là mẹ lưu lại.”


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com