Một Ngày Trước Hôn Nhân Hủy Diệt: Ta Trở Lại Rồi

Chương 2200



Hai người lập tức vòng qua đám đông, bước chân dứt khoát nhưng không vội vã, tiến thẳng vào trong sân. Đập vào mắt họ là một chiếc xe quân dụng mang biển số đặc biệt từ thủ đô, nổi bật giữa khoảng sân nhỏ lát gạch đỏ đã cũ, càng khiến khung cảnh trở nên khác thường. Tựa như một dấu chấm than lặng lẽ, chiếc xe đứng đó, trang nghiêm và đầy hàm ý.

Ngay phía trước cửa chính, lễ vật được bày biện ngăn nắp thành hàng, phủ ngoài bằng một lớp giấy có hoa văn màu đỏ, loại chuyên dùng trong các dịp đại sự. Tuy đã được bọc kín, nhưng chỉ cần liếc qua cũng nhận ra những món quà không hề tầm thường – nào là máy may hiệu con bướm, xe đạp Phượng Hoàng, thậm chí còn có cả radio và đồng hồ đeo tay – toàn là hàng hóa quý hiếm thời nay, chỉ những nhà có vị thế hoặc cán bộ cấp cao mới có khả năng đưa ra làm sính lễ. Ở bất kỳ thời đại nào, sinh lễ chính là biểu tượng rõ ràng nhất cho địa vị và sự bảo chứng cho một cuộc hôn nhân đủ đầy.

Vương Mỹ Hoa từ xa đã nhìn thấy hai người Cố Nguyệt Hoài Yến Thiếu Ngu, bà ta nhanh chóng len qua đám đông, giọng nói ngọt ngào đến mức giả tạo:

“Ơ kìa! Tiểu Cố về rồi à? Nhà cháu hôm nay có quý nhân ghé thăm đấy nhé! Hình như là người thân bên nhà trai đó, mà nhìn cái khí thế ấy, cả huyện Thanh An này chắc chẳng ai đọ được đâu!”

Vừa nói, bà ta vừa len lén cất túi hạt dưa đang cầm trong tay, ánh mắt không ngừng liếc về phía đống quà tặng. 

Cố Nguyệt Hoài hơi khựng lại một thoáng, đôi mắt nhíu nhẹ rồi lập tức quay đầu nhìn Yến Thiếu Ngu. Giọng cô nhỏ, nhưng rõ ràng mang theo nghi hoặc:

Nga

“Người thân?”

“Người thân ?”

Cô biết, người thân của Yến Thiếu Ngu phần lớn đều trở nên xa cách từ sau biến cố của cha mẹ anh, còn lại chắc cũng chỉ có những người họ hàng xa. Dù sao, đời trước cô ở bên cạnh anh lâu như vậy, cũng chưa từng nghe Yến Thiếu Ngu nhắc đến một người nào. Nhưng có thể vì anh chuẩn bị tổ chức đám cưới mà đưa đến những thứ này, hẳn là cùng anh có quan hệ không tầm thường.

Vương Mỹ Hoa chuyển ánh mắt từ trên đống lễ vật sang Yến Thiếu Ngu, ánh nhìn đầy ngưỡng mộ xen lẫn tham lam không che giấu. Một người đàn ông cao lớn, vai rộng eo thon, dáng đi thẳng tắp, nét mặt tuấn tú lại toát lên khí chất chính trực, cứng cỏi – loại người này, trong mắt bà ta , chính là một món hời mà cả đời người phụ nữ tìm kiếm cũng chưa chắc gặp được một lần.

Nhìn nhìn Vương Mỹ Hoa lại nhớ đến đứa con gái đang ở nhà.Con gái nhà bà ta mới mười chín tuổi, nấu nướng tốt, sẽ thêu thùa may vá, tuy là người không xinh đẹp lắm, nhưng thắng ở ngoan ngoãn nghe lời. Lấy vợ không phải nên lấy vợ hiền sao ? Đẹp để làm gì? Đẹp có nấu được cơm không? Có biết chăm sóc gia đình không?

Con gái bà ta cũng đến tuổi làm mai rồi. Nếu có thể gả được cho người thế này thì đúng là có phúc ba đời!

Ý nghĩ đó vừa lóe lên, lòng tham của Vương Mỹ Hoa lại nổi lên cuồn cuộn, ánh mắt quét qua từng món lễ vật chẳng khác nào quạ nhìn thấy miếng thịt, vừa ganh ghét, vừa hâm mộ, vừa không cam lòng. Cô gái nhỏ nhà Cố gia thật đúng là mệnh tốt thật đấy !

Yến Thiếu Ngu chẳng buồn để tâm đến ánh mắt tham lam và đầy toan tính đang dõi theo tanh của Vương Mỹ Hoa. Anh chỉ nghiêng đầu, khẽ nói với Cố Nguyệt Hoài:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Vào nhà thôi.”

Cô khẽ gật đầu, cùng anh lách qua đám người tụ tập ngoài sân, từng bước tiến vào. Mới vừa bước qua bậc cửa, ánh mắt cô đã lập tức dừng lại trên người Cố Đình Hoài và Cố Tích Hoài đang đứng giữa một loạt đồ lễ được phủ bằng giấy hoa đỏ sẫm, với dang vẻ lúng túng chẳng biết nên cầm lên hay tránh ra, thái độ đầy căng thẳng và mất tự nhiên.

Nghe thấy tiếng động, hai anh em đồng loạt ngoảnh lại. Khi thấy bóng dáng quen thuộc của cô cùng Yến Thiếu Ngu, cả hai cùng lúc thở phào, như trút được gánh nặng trong lòng.

Cố Tích Hoài nheo mắt, nhướn mày, cười hề hề:

“Thấy chưa, anh cả. Em đã nói rồi, hai người họ đi cùng nhau thì có thể xảy ra chuyện gì chứ? Đừng lo hão!”

Cố Đình Hoài trừng em trai một cái, rồi quay sang con gái, giọng đầy trách móc pha lo lắng:

Cố Đình Hoài trừng mắt nhìn em trai một cái, dáng vẻ nghiêm nghị nhưng lại mang theo chút bất lực quen thuộc của người anh cả trong gia đình. Anh quay sang nhìn Cố Nguyệt Hoài, giọng tuy trầm tĩnh nhưng rõ ràng không giấu được lo âu:

“Hai người cả đêm không về, cũng chẳng để lại một lời nhắn. Cha lo đến mức trằn trọc cả đêm, không chợp mắt nổi!”

Sau đó, anh chỉ vào trong nhà, nói tiếp:

“Thôi được rồi, chuyện này để nói sau. Hai đứa mau vào nhà đi. Thiếu Ngu, người tới nói là người thân của em, ở thủ đô nhận được tin liền gấp rút chuẩn bị lên đường, đang ngồi trong kia uống trà. Em vào gặp đi.”

Yến Thiếu Ngu gật đầu, xoay người hướng trong phòng đi đến.

Cố Nguyệt Hoài bước theo sau nửa bước, nhưng khi còn chưa kịp chạm tay vào cánh cửa, đã bị Cố Tích Hoài lặng lẽ kéo tay lại, ghé tai hỏi nhỏ, giọng trêu chọc:

“Bé à, rốt cuộc tối qua đi đâu thế? Không phải là vào nhà khách thật chứ? Cả đêm không thấy bóng, anh còn tưởng hai người lâm trận bỏ trốn, chạy trước cả hôn lễ cơ đấy! Ha ha!”

Cô lạnh lùng liếc xéo anh một cái, không buồn đáp lời, sải bước theo sau Yến Thiếu Ngu.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com