Cố Nguyệt Hoài không né tránh, cũng không lên tiếng. Gương mặt cô thoáng hoảng hốt, đôi mắt như đang rơi giữa mộng và thực. Giọng nói mang theo tiếng gió đêm, khẽ khàng mà xót xa:
“Em không rõ... đây rốt cuộc là thực tại, hay chỉ là một giấc mộng. Thiếu Ngu, em từng rất sợ hãi — sợ một ngày mở mắt ra, mọi thứ biến mất: không có cha, không có các anh, không còn chị dâu, chẳng thấy Thiếu Ly, Thiếu Đường, Thiếu Ương... và điều em sợ nhất là, không còn anh nữa.”
Yến Thiếu Ngu nghe thấy âm thanh mơ hồ lạc lõng ấy, trái tim đau đến như có ai dùng kìm kẹp chặt. Cuối cùng, anh đã hiểu — thì ra, đây mới là điều cô vẫn luôn giấu kín, nỗi hoảng sợ ăn sâu vào tận xương tủy, một mình cô gánh chịu, không ai hay.
Đôi mắt anh đỏ lên, thần kinh căng như dây thép, từng lời cô nói như khoét vào tim gan. Anh vùi mặt vào tóc cô, khàn giọng nói:
“Làm sao lại không có anh? Chính em vừa nói, dù trải qua bao nhiêu sóng gió, anh vẫn ở cạnh em. Nguyệt Hoài... em chưa bao giờ mất anh. Không bao giờ.”
Anh không hối hận vì đã biết. Chỉ là... đau lòng. Bởi vì mỗi chữ, mỗi lời cô kể đều như một nhát d.a.o rạch ra vết thương cũ, để anh tận mắt nhìn thấy những vết rạn thành trăm ngàn mảnh nhỏ trong lòng cô, nhìn thấy một người con gái học cách kiên cường từ chính sự tàn nhẫn, tàn nhẫn của cuộc đời, tàn nhẫn của người khác, tàn nhẫn ... đối với chính bản thân.
Cố Nguyệt Hoài đã từng bước từng bước đi ra khỏi bóng tối.
Nhưng cái giá ... quá lớn.
Cố Nguyệt Hoài cảm nhận được cơ thể anh khẽ run, hơi thở hỗn loạn, cô đưa tay chạm lên mắt anh. Đầu ngón tay lạnh lẽo nhưng dịu dàng, chạm vào khoé mắt đã hoe đỏ của anh.
Giờ khắc này, quá khứ bi thảm nhuốm đầy m.á.u và chết chóc bỗng nhiên liền không đáng sợ hãi như vậy nữa.
Cô cúi người thu dọn mấy bao lớn bao nhỏ trên mặt đất vào không gian Tu Di, rồi ngước mắt nhìn anh. Hàng mi dài run nhẹ, cô đưa đầu ngón tay lành lạnh nắm lấy cổ tay anh, kéo anh bước vào không gian Tu Di.
Yến Thiếu Ngu vừa mới bước vào không gian Tu Di, còn chưa kịp đứng vững, đã cảm nhận được một làn môi mềm mại chạm khẽ lên môi mình. Mùi hương quen thuộc lập tức bao trùm lấy anh, như một làn sóng ngọt ngào đánh úp, khiến tâm trí anh khựng lại trong thoáng chốc.
Khoảng cách gần đến mức có thể cảm nhận được hơi thở của nhau. Ánh mắt anh đối diện gương mặt cô, chỉ cách một cái chớp mắt. Hầu kết khẽ động, cơ thể khẽ run lên, như thể bị một tia điện nhẹ xuyên qua.
Cố Nguyệt Hoài hơi khép mi, hàng mi cong vút như cánh bướm khẽ run rẩy. Làn da cô trắng ngần, phủ một lớp ửng hồng như ánh chiều tà. Môi cô mơn man môi anh—dịu nhẹ, nhưng lại trằn trọc không dứt, như một loại mê dược âm thầm xâm nhập, phá vỡ từng tầng phòng ngự lý trí của anh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Lông mi cô thoáng lướt qua gò má anh, lành lạnh, dịu dàng mà khiến người ta nghẹn ngào.
Yến Thiếu Ngu thở gấp. Nhịp tim anh đập hỗn loạn, hơi thở nóng bỏng. Tựa như chỉ cần thêm một cái chạm nhẹ nữa, toàn bộ lý trí anh sẽ bị đốt thành tro bụi. Khóe mắt anh đỏ bừng, không rõ vì xấu hổ, cảm xúc dâng trào, hay là vì thứ gì đó sâu sắc hơn—một tình yêu mãnh liệt đến mức khiến người ta nghẹn thở.
Ngay khoảnh khắc ấy, một giọng nói thì thầm, khe khẽ vang lên bên tai anh:
Nga
“Thiếu Ngu, em yêu anh.”
Sợi dây lý trí cuối cùng trong lòng anh hoàn toàn vỡ nát.
Yến Thiếu Ngu chịu thua, tình nguyện trầm luân.
Yến Thiếu Ngu siết chặt vòng tay, bàn tay lần theo eo thon mềm mại của cô, ánh mắt anh rực lên một ngọn lửa cháy bỏng không gì có thể che giấu. Anh cúi đầu, khẽ cắn môi cô một cái—không mạnh, như đánh dấu, như xác nhận. Giọng nói khàn khàn vang lên, mang theo hơi thở lẫn run rẩy:
“Nguyệt Hoài... chúng ta đời này, kiếp này, mãi mãi không chia xa.”
Dục vọng và tình cảm giao hoà, dẫn lối cho những cảm xúc chân thật nhất dâng trào. Không còn là sự kìm nén, không còn là đề phòng. Giữa bầu không khí dịu nhẹ ấy, chỉ còn lại mùi hương ngọt ngào như sương sớm len lỏi khắp nơi, như muốn níu kéo khoảnh khắc thuộc về riêng hai người.
...
Khi tỉnh dậy, ánh nắng ban sớm lặng lẽ rọi vào, Cố Nguyệt Hoài mở mắt ra, cô nhìn thấy đầu tiên chính là khuôn mặt đang cau chặt của Yến Thiếu Ngu. Đôi mắt anh ảm đạm, vẻ mặt buồn bã mất mát.
Cô bật cười : “Sáng sớm làm gì bày ra biểu tình này ? Hối hận ?”
Yến Thiếu Ngu quay sang nhìn cô, vẻ mặt mang theo sự ủy khuất không chút che giấu, có chút ... giống một đứa trẻ:
“Sắp làm lễ cưới đến nơi rồi... mà chuyện này lại qua loa như vậy... anh ...”
Cô nghe vậy, bật cười thành tiếng, tiếng cười như chuông bạc vang lên trong không gian tĩnh lặng. Cô vươn tay nhéo nhẹ má anh, giọng nói mang theo vẻ bất ngờ lẫn hài lòng:
“Thì ra anh là loại người như vậy sao, Yến Thiếu Ngu. Xem ra trước giờ em vẫn chưa thực sự hiểu hết anh rồi.”