Một Năm Nữa Được Mùa

Chương 2



Cữu cữu thấy ta ngóng ra ngoài trong đêm tuyết, đi tới xoa xoa sau gáy ta.

"Phúc Tuế, sau này cứ ở lại nhà cữu cữu, cháu có bằng lòng không?"

Lời này, lúc cữu cữu đến nhà đón ta, đã hỏi ta một lần rồi.

Mẫu thân ta sợ ta đổi ý, vội vàng gật đầu lia lịa thay ta.

Khi ấy ta đã suy nghĩ kỹ, nhà không có gì ăn, đi theo cữu cữu, ít nhất còn giữ được mạng.

Nếu cha mẹ nhẫn tâm, bán ta bán làm nô bộc, gặp phải nhà chủ dữ dằn, động chút là đánh c.h.ế.t nô tài, chuyện đó cũng có.

Cho nên lúc đó ta trịnh trọng gật đầu với cữu cữu, bây giờ cũng gật đầu.

Vẻ mặt cữu cữu yên tâm hơn vài phần, dẫn ta đến viện con gái út của ông.

"Tĩnh Kha chắc đã ngủ rồi, ta bảo hạ nhân dọn thêm một cái giường vào trong—"

"Không cần đâu cữu cữu." Ta chỉ vào một gian nhà nhỏ bên cạnh cửa viện, "Cháu ngủ ở đây là được rồi, không cần làm phiền muội muội."

Đó là một gian nhà tạm để tiếp khách, bên trong cũng có giường nhỏ.

Cữu cữu bèn tìm một nha hoàn, hầu hạ ta nghỉ ngơi.

Nửa đêm ta trằn trọc không ngủ, nói với nha hoàn kia: "Liên Nhi tỷ tỷ, đêm tuyết lạnh lắm, tỷ ngủ cùng ta đi, đừng để bị cảm lạnh nữa."

Liên Nhi nghe vậy, không từ chối được, liền cởi giày chui vào ổ chăn ấm áp của ta.

Nàng ấy cười, lúm đồng tiền nhàn nhạt, nói: "Biểu tiểu thư thật là người tốt bụng."

Ta nói với nàng ấy, xuất thân của ta không tốt, vốn cũng chẳng phải là tiểu thư khuê các gì.

Liên Nhi giúp ta đắp lại chăn, nói: "Đêm đông còn dài, biểu tiểu thư mau ngủ đi."

Đêm đông còn dài, nhưng đến nơi này, ta luôn cảm thấy một năm được mùa sắp đến, luôn mong chờ một sức sống mới.

---

Mỗi bước mỗi xa

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Ở nhà cữu cữu, thời gian đầu ta có chút không quen.

Ta sẽ đến phòng bếp, ngăn cản các bà tử đổ cơm thừa, bưng về phòng mình ăn;

Quần áo rách của ta, sẽ theo bản năng vá lại cẩn thận, cất đi, nghĩ để lại cho các muội muội mặc; khăn tay cũ các nha hoàn vứt đi, ta cũng nhặt lên giữ lại.

Ba năm cái có thể may thành một chiếc khăn trùm đầu, mùa đông làm việc đội lên, cũng không đến nỗi lạnh tai.

Chàng trai bán hoa Hứa gia cùng thôn đến thăm ta, ta liền đem những thứ đã dành dụm được, đều nhờ hắn mang về nhà, cho mẫu thân và các muội muội dùng.

Ta tặng Hứa Xuyên Thanh chiếc túi thơm tự tay thêu: "Đa tạ huynh đặc biệt đến thăm ta."

Khuôn mặt thanh tú của Hứa Xuyên Thanh ửng hồng, hắn nhìn lên ngọn liễu, khẽ nói: "Ta chỉ tiện đường đi bán hoa, nàng không cần để tâm đâu."

Từ trong thành đến thôn của bọn ta, có cả trăm dặm đường, hắn lái xe lừa đến, mất cả nửa ngày trời.

Chàng trai bán hoa nhà nghèo, làm gì có mối làm ăn với những nhà giàu có này.

Lòng ta ấm áp, nói với hắn: "Nếu huynh thật sự có thể làm ăn ở đây, trong nhà sẽ không lo thiếu ăn thiếu uống nữa."

Ta lại có chút xấu hổ, nói: "Tiếc là bây giờ lời nói của ta không có sức nặng, hiện tại còn chưa giúp được gì cho huynh."

Hứa Xuyên Thanh ngẩng khuôn mặt tươi sáng lên, nói: "Mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên, cách của Tam nương rất hay, ta tự mình cố gắng thử xem."

Hắn cẩn thận cất chiếc túi thơm của ta vào trong áo lót, nói: "Dù không thành, cũng không trách được nàng."

"Tự mình cố gắng thử xem" câu nói này thật là có tinh thần.

Thế là ta mạnh dạn đi gặp bà tử quản sự phủ của cữu cữu, hỏi bà ta có việc gì ta có thể giúp một tay không.

Bà tử mắt tinh, mấy ngày nay cũng nhìn ra ta là người xuất thân nghèo khó, có thể làm được việc nặng.

Bà ta bèn nói với ta, nhà cữu cữu quản lý một trang trại của phủ Thiếu tướng quân.

"Lương thực thì thôi đi, chỉ là bên gà vịt lợn ngỗng kia, mùa đông g.i.ế.c mổ m.á.u me đầy trời, ngày hè thì không tránh khỏi hôi thối, mấy ca nhi tỷ nhi quản gia đều không muốn đến đó."

Ta hiểu ý, vui vẻ nhận việc mùng một và mười lăm mỗi tháng đi xem xét việc làm.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com