Phong Chỉ : “ nghi ngờ , nhưng cần thêm bằng chứng.”
Cô bấm gọi một cuộc điện thoại, khuôn mặt nhỏ nhắn rạng rỡ như đóa hoa, giọng ngọt ngào trong trẻo:
“Mẹ ơi ơi, con điện thoại của cả, giúp con hỏi quản gia Lưu xem của cả là gì với ạ.”
Đội trưởng Hình bên cạnh thầm kinh ngạc, cô bé … cũng ?
Mà lên thật giống một cô bé ngây thơ vô lo…
Chốc lát , Phong Chỉ hôn gió qua điện thoại:
“Cảm ơn nhé!”
“Mẹ là tuyệt nhất luôn!”
“Chụt chụt!”
“Bye bye!”
Ngay đó, cô trở về gương mặt “robot”, bấm gọi cuộc khác và bật loa ngoài:
“Anh , từng điều tra về Mai Tư Nặc ? Anh cha của cô là ai ?”
“Biết… …” Giọng bên tuy tỏ bình tĩnh, nhưng tiếng run nhẹ để lộ cảm xúc thật,
“Cha ruột của Mai Tư Nặc tên là Hàn Nặc, huyện Phong Lâm, là bạn học cấp ba với Mai Đại…”
Phong Chỉ xong liền hỏi:
“Anh ảnh của Hàn Nặc ?”
Phong Cương đáp:
“Chỉ ảnh lúc ông nghiệp cấp ba, lẽ rõ lắm…”
Phong Chỉ:
“Ồ, gửi qua đây .”
Nói xong thì cúp máy ngay lập tức.
Chẳng bao lâu , cô nhận ảnh điện tử mà Phong Cương gửi tới.
Trên ảnh đánh dấu vị trí của Hàn Nặc.
ảnh chụp cách đây 30 năm, là bản quét từ ảnh giấy, chất lượng khá mờ.
Phong Chỉ mở laptop, bắt đầu xử lý ảnh chân dung của Hàn Nặc.
Mười mấy phút , cô đưa ảnh mặt Đội trưởng Hình:
“Đây là ảnh của Hàn Nặc lúc 18 tuổi, còn đây là hình ảnh mô phỏng khuôn mặt ông lúc 50 tuổi.”
Cô gọi cho Phong Cương:
“Anh hồ sơ của Hàn Nặc ?”
Phong Cương: “Có.”
Phong Chỉ: “Gửi cho em.”
Phong Cương: “Được, chờ chút.”
Phong Chỉ hỏi tiếp:
“Hình như từng điều tra tung tích của Mai Tư Nặc và Mai Đại đúng ? Hiện tại họ ?”
Phong Cương kể quá trình gặp gỡ ba họ trong công viên đối diện nhà họ Dung, :
“Anh thấy Mai Tư Nặc xe tông bay lên mới rời , rõ chuyện đó . nghĩ camera an ninh quanh đó vẫn còn, giờ sẽ tìm, cho chút thời gian.”
Phong Chỉ: “Nhanh lên nhé, em đang cần gấp.”
Nói cúp máy, bắt đầu lướt hồ sơ của Hàn Nặc.
Đội trưởng Hình thầm cảm thán, cô nhóc chuyện với ruột mà như thể mới là “ cả” … Xem địa vị của cô trong nhà họ Phong hề thấp.
“Hàn Nặc thời học là dạng đầu gấu trong trường, mới cấp ba đuổi học vì đánh , đó chuyển đến lớp học của Mai Đại, hai quen từ đó.”
“Hè nghiệp cấp ba, Hàn Nặc vì cứu Mai Đại mà đánh một ấm nhà giàu thành thực vật, bỏ trốn biệt tăm. Từng tin đồn ông trốn sang Đông Nam Á.”
Phong Chỉ đặt tài liệu mặt Đội trưởng Hình, giọng chuyển sang quen:
“Ông xem, khả năng Hàn Nặc chính là tội phạm truy nã loại A – ‘Nặc ca’ ?”
Đội trưởng Hình xem xong hồ sơ, nghiêm túc đáp:
“Chỉ thể là khả năng. chỉ dựa chừng chứng cứ thì đủ để đưa kết luận.”
Phong Chỉ gật đầu:
“Nói đúng. Chúng vẫn cần thêm tư liệu.”
Hai uống cà phê ăn chút đồ, đồng thời thảo luận vụ án.
Nửa tiếng , Phong Cương gửi đoạn video tai nạn xe của Mai Tư Nặc tới.
Phong Chỉ nhận xét:
“Vụ tai nạn cũng kỳ quặc.”
“Theo góc độ bác sĩ mà , Mai Tư Nặc một chiếc SUV tông bay mấy mét, đó một xe khác cán qua chân. Dù giữ đầu óc thì chân cũng chắc chắn gãy, nghiêm trọng thì thể tàn phế.”
“Dựa hiểu của về cô , với tính cách đó, tai nạn nặng hẳn sẽ bỏ qua. cảnh sát Tần Thành hồ sơ báo án của cô , truyền thông cũng chẳng đưa tin, hợp với tính cách cô .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Nhìn đoạn video mà xem.”
“Chiếc xe cán lên chân cô thì bỏ trốn ngay tại chỗ, . tài xế tông cô bay lên vẻ lo lắng, lao xuống xe nhanh, chạy đến bế cô dậy và nhiều, rõ ràng là quan tâm đến cô .”
“Thái độ của Mai Đại với tài xế gây tai nạn cũng vi diệu, thì như đang la um sùm, còn lấy tay đ.ấ.m nữa, nhưng đó hề phản kháng, hình như đang giải thích điều gì đó. cảm thấy chắc chắn họ quen , mối quan hệ còn khá phức tạp.”
“Đội trưởng Hình, ông điều tra thử xem khi tai nạn, Mai Tư Nặc đưa đến bệnh viện nào, hiện giờ đang ở .”
Hạt Dẻ Rang Đường
“Nếu Hàn Nặc thật sự chính là ‘Nặc ca’ – tội phạm truy nã loại A, là ông phá vụ án đấy.”
Nói đến đây, cô đột nhiên hỏi:
“Đội trưởng Hình, nếu phá vụ án , thưởng ?”
Đội trưởng sững , đó bật :
“Tất nhiên là .”
Phong Chỉ nắm tay nhỏ thành nắm đấm, trong mắt ánh lên khí thế hừng hực:
“Oh oh! Vậy kiếm tiền cho tiêu!”
Đội trưởng Hình: …
Vài giây , ông nhịn nữa:
“Tiểu Chỉ , cô livestream kiếm còn nhiều hơn phá án mà…”
“Không giống .” Phong Chỉ khoát tay, nghiêm túc :
“Làm livestream chẳng tí ‘hàm lượng vàng’ nào, thành tựu. Phá án thì hàm lượng vàng cao!”
Đội trưởng Hình: …
Cùng là tiền mà còn phân biệt hàm lượng cao – thấp?
Ánh mắt Phong Chỉ đảo một cái, :
“ một cách để kiểm chứng xem Hàn Nặc là ‘Nặc ca’ , ông ?”
Đội trưởng Hình: “Dĩ nhiên là .”
Hai ở quán cà phê đến tận 12 giờ rưỡi trưa ai về nhà nấy.
Phong Chỉ bước phòng khách nhà họ Phong, tiếng hét chói tai của từ phòng ăn vọng :
“A a a! Các con thật sự là con trai của ?”
“Trời ơi, con trai của trai thế ?”
“Đứa nào đứa nấy đều cao mét tám, chân dài miên man, a a a, để thêm chút nữa nào…”
Phong Chỉ bước tới, liền thấy – An Như Mộng – hai mắt sáng rực, tay liên tục sờ sờ nắn nắn mặt ba trai ngốc, sờ la hét: