Còn tôi chỉ biết quấn chăn bông cũ kỹ quanh người, hết lớp này đến lớp khác.
Mùa đông là khoảng thời gian khó chịu nhất.
Cả đêm bàn chân lạnh toát.
Chăn thì cứng và nặng như gạch, đè chặt lên n.g.ự.c khiến tôi ác mộng triền miên.
Tôi mơ thấy hôm bố mẹ ly hôn, trời cũng mưa lớn.
Cậu tôi lái máy cày đến đón mẹ.
Tôi bám lấy mép xe, vừa khóc vừa níu lấy.
Mẹ cũng khóc.
Cậu thở dài nói:
“Trinh Trinh, cháu phải biết điều một chút. Mẹ cháu mà mang theo cái đuôi vướng víu như cháu thì làm sao tái giá được?”
Tôi chỉ sững người vài giây, mẹ đã gỡ tay tôi ra, đẩy tôi ngã xuống đất.
Bà vừa khóc vừa nói:
“Trinh Trinh, đừng trách mẹ. Nếu trách thì trách bố con vô dụng.”
Tôi lại mơ thấy ngày bố đeo ba lô lớn lên đường vào Nam làm thuê.
Tôi chạy theo sau ông, ngã rồi lại đứng dậy, tay bị trầy rách, m.á.u trộn với đất cát dính đầy lòng bàn tay.
Tôi hỏi: “Bố ơi, bố đi rồi con biết làm sao?”
Ông bực bội: “Gạo dầu tao để cả rồi, mày còn có thể đói c.h.ế.t được à? Tao không đi kiếm tiền thì mày lấy gì mà ăn với uống? Muốn trách thì trách mẹ mày, tính nó còn độc hơn rắn, con gái ruột mà cũng bỏ.”
Tôi vừa khóc vừa bám theo ông.
Ông vung tay tát tôi một cái rõ mạnh:
“Khóc cái gì mà khóc? Tao đi làm ăn xa, mày cứ khóc lóc mãi, muốn chù tao c.h.ế.t ở ngoài đó à?”
Tỉnh dậy, gối đã ướt đẫm.
Lẽ ra không nên khóc.
Dạo gần đây trời âm u liên tục, gối không phơi khô được, ẩm ướt càng khó ngủ.
Nhưng con nít thì dễ thích nghi.
Lâu dần, tôi cũng quen rồi.
Nấu cơm không còn khê, tắm nước lạnh không bị cảm, bị đau không khóc, giường lạnh cũng ngủ được.
Tôi đi học một mình, về một mình, ăn cơm một mình, ngủ một mình.
Một mình đứng trên đỉnh núi cao, nhìn từng nhà từng nhà rộn ràng ấm áp.
Tôi nghĩ, có lẽ mình đã học được cách chịu đựng khổ cực và cô đơn.
Đúng như lời bố nói, tôi không c.h.ế.t được đâu.
Thời gian trôi nhanh, đã đến cuối tháng Chạp.
Mẹ gọi điện đến nhà Đại Bằng nhờ tìm tôi.
Giọng bà rất vui:
“Trinh Trinh, ngày 22 mẹ cưới, mẹ để cậu chở con đến chơi nhé.”
Mẹ dặn dò: “Nếu có khách hỏi, con cứ nói là con gái của cậu là được.”
Tôi vội vàng hỏi: “Vậy sau này con được sống với mẹ không?”