“Xem này, ảnh chụp tối qua nè, biểu cảm của cậu buồn cười lắm!”
Trong ảnh, nụ cười của Văn Yến Sinh khiến tôi như nghẹt thở.
Tôi vô thức quay đầu nhìn ra cửa sổ sát đất, nơi anh đang đứng nghe điện thoại, bóng lưng cô độc lạnh lùng, như một người chẳng thể với tới.
Tôi thậm chí còn nghi ngờ bản thân nhìn nhầm — Văn Yến Sinh sao có thể cười rạng rỡ đến vậy?
Cụ ông nhà họ Văn nhìn chúng tôi với ánh mắt hiền hậu:
“Tối qua cháu chạy đâu mất tiêu vậy? Đâu, để ông xem ảnh với.”
Tôi lễ phép đưa ảnh cho ông xem, cụ ông đỡ cặp kính lão lên, chỉ một giây sau, nụ cười liền đông cứng lại.
Nhưng ông rất nhanh đã lấy lại phong độ, lại quay sang nhìn tôi với ánh mắt dịu dàng, rồi nói với ba mẹ tôi:
“Đám nhỏ lớn nhanh thật đấy. Trong đám hậu bối chỉ có hai cô bé, Tiểu Tranh nhà các anh ngoan ngoãn hiểu chuyện, ông thích lắm, chỉ tiếc là ông chỉ có một đứa cháu gái không biết nghe lời như Giai Tĩnh thôi.”
Ba tôi cười nói:
“Ông nói vậy oan cho Giai Tĩnh quá, còn Yến Sinh chưa lập gia đình mà, chờ nó thành gia thất, ông lại có cháu trai ngay ấy mà.”
Cụ ông xua tay:
“Yến Sinh càng không đáng lo. Ba mươi tuổi đầu rồi còn chưa từng dắt cô gái nào về nhà. Đừng nhắc nữa.”
Rồi ông bất chợt chuyển chủ đề:
“Ông thật sự rất thích Tiểu Tranh nhà các cháu, nó lại cùng tuổi với Giai Tĩnh, hai đứa cũng thân thiết với nhau, hay là để ông nhận nó làm cháu gái nuôi đi, sau này hai nhà mình qua lại nhiều hơn.”
Lời vừa nói ra, ba mẹ tôi vô cùng bất ngờ, vội vã gật đầu:
“Được ông nhận làm cháu gái nuôi, đó là phúc phận của Tiểu Tranh nhà chúng tôi rồi.”
Kết thân với nhà họ Văn không chỉ là mối quan hệ đơn thuần, đằng sau còn có vô vàn lợi ích không thể tưởng tượng.
Cụ ông nhà họ Văn kéo tôi lại gần, bảo người mang ra một đôi vòng tay.
“Nếu đã là cháu gái nuôi của ông, thì phong bao lì xì kia chưa đủ đâu. Đây là đôi vòng tay bà nội cháu để lại, chia cho hai đứa – cháu và Giai Tĩnh mỗi người một cái, sau này nhớ thường xuyên tới chơi với ông nhé.”
Theo lý thì chuyện nhận cháu nuôi chỉ là kiểu trò chơi giữa trẻ con, tôi lớn thế này rồi, thật chẳng hiểu cụ ông đang định làm gì nữa.
Tôi đành quay sang ba mẹ dò ý, hai người ra hiệu cho tôi mau chóng đồng ý.
Tôi đầu óc hơi lơ mơ, nhưng vẫn ngoan ngoãn nói lời cảm ơn và gọi ông là ông nội.
Đúng lúc đó, Văn Yến Sinh nghe điện thoại xong quay vào phòng.
“Yến Sinh,” cụ ông gọi anh lại: “Ông nhận Tiểu Tranh làm cháu gái nuôi, sau này nó gọi con là chú nhỏ là chuyện nghiêm túc đấy, con cũng phải đối xử với nó như Giai Tĩnh – như cháu ruột của con vậy.”
Văn Yến Sinh dừng bước, ánh mắt lạnh như khối hàn ngọc.
Nhưng khi cất tiếng, giọng anh lại thiếu đi vẻ điềm tĩnh mọi khi:
“Ba!”
Sắc mặt cụ ông cũng sa sầm lại, lạnh lùng nói:
“Chuyện đã quyết rồi, con đừng quên thân phận của mình, qua đây lì xì cho hai đứa cháu đi.”
Văn Yến Sinh không nói thêm gì, chỉ xoay người lên lầu, để lại một câu:
“Xin lỗi, con còn việc chưa xử lý xong.”
Bầu không khí trở nên kỳ lạ.
Văn Giai Tĩnh lập tức rúc vào lòng cụ ông nũng nịu, làm ông cụ nhanh chóng vui trở lại.
Còn tôi thì đầu óc rối loạn cả lên.
Văn Yến Sinh… hình như có chút ghét tôi.
Đến mức không muốn nhận tôi làm cháu gái.
14
Các bậc trưởng bối đang trò chuyện dưới lầu.
Văn Giai Tĩnh kéo tôi lên lầu, nhờ tôi giúp chọn quần áo.
“Mai tớ đi chơi với A Niên, cậu xem tớ nên mặc bộ nào thì hợp hơn?”
Trên gương mặt cô ấy lộ vẻ e thẹn, có vẻ chuyện giữa cô ấy và Thời Dục Niên đã gần như thành rồi.
Thật ra đến giờ tôi không còn cảm thấy đau lòng nữa, nhưng trong lòng vẫn như có một cái gai nhọn.
Nếu như giữa họ thật sự là hai bên tình nguyện, sớm muộn gì cũng đến với nhau, vậy Thời Dục Niên năm xưa cần gì phải kéo dài mối quan hệ với tôi suốt hai năm trời?
Tôi nghĩ rất lâu, cuối cùng vẫn hỏi ra miệng:
“Cậu thích anh ấy thật sao?”
Gương mặt Văn Giai Tĩnh thoáng sững lại, rồi nhanh chóng nở nụ cười:
“Anh ấy đối xử với tớ rất tốt, cũng rất hợp với tớ.”
Đây không giống lời mà Văn Giai Tĩnh sẽ nói.
Từ nhỏ đến lớn, những gì cô ấy mặc hay dùng, nhất định đều phải là thứ mình thích nhất, chưa bao giờ chấp nhận điều gì miễn cưỡng.
Là bạn lớn lên cùng nhau, dù không quá thân thiết, nhưng khi nói đến chuyện tình cảm, tôi vẫn mong cô ấy có thể suy nghĩ kỹ càng.
“Nếu hai người thích nhau, vậy trước kia sao lại không đến với nhau?”
Cô ấy không trả lời, chỉ lặng lẽ nhìn về phía một bức ảnh để ở đầu giường.
Trong ảnh là khung cảnh tuyết trắng ở Manchester, Văn Giai Tĩnh được một người đàn ông ôm vào lòng.
Người đàn ông đó nhìn có vẻ quen quen, nhưng tôi không nhớ nổi là ai.
Khoé mắt cô ấy dần ửng đỏ, bàn tay đang cầm váy siết chặt lấy vải.
Tôi nghĩ mối quan hệ giữa tôi và cô ấy vẫn chưa đủ thân để chạm đến chuyện riêng tư như vậy.
Thấy tâm trạng cô ấy xuống thấp, tôi cũng không tiếp tục quấy rầy, viện cớ rồi chủ động rời khỏi phòng.
Đi dọc hành lang, cửa thư phòng đột nhiên mở ra, một cánh tay kéo mạnh tôi vào trong.
Tôi vừa định kêu lên thì đã bị Văn Yến Sinh đè lên cửa, gương mặt anh gần sát đến mức tôi có thể nhìn thấy cả hàng lông mi khẽ run rẩy.
“Chú nhỏ… chú đang làm gì vậy?”
Hơi thở anh phả vào mặt tôi, vừa nóng vừa gấp, từng chút một len vào da thịt.
“Mục Tranh, tôi chỉ hơn em tám tuổi, không cần gọi tôi là chú già vậy đâu.”
Ơ kìa, Mục Diễn và Thời Dục Niên chỉ kém anh ấy ba tuổi mà vẫn gọi là chú nhỏ, sao đến lượt tôi gọi thì lại thành ra gọi anh ấy “già” mất rồi?
Tôi hơi ngơ ngác nhìn anh.
Ánh mắt anh nóng rực, khiến tôi vô thức nghiêng đầu tránh đi.
Một lúc sau, anh khẽ nói một câu “xin lỗi”, rồi buông tay khỏi vách tường bên cạnh tôi, lùi lại nửa bước.
Tôi như chạy trốn, mở cửa lao ra ngoài.
Văn Yến Sinh… hôm nay có gì đó rất kỳ lạ.
Làm tôi hoảng đến mức mặt nóng bừng, hơi thở cũng rối loạn.
“Giai Tĩnh? Cậu ở đây à?”
Thời Dục Niên cầm ly trà bước lên cầu thang, vừa hay đối diện với tôi.
Thấy tôi tránh ánh nhìn, anh vội vàng bước lên, đưa mu bàn tay chạm vào trán tôi.
“Em sốt à? Mặt đỏ thế này. Tôi đã bảo mùa đông phải mặc dày một chút, mấy hôm trước còn nhắn nhắc em chú ý giữ ấm, thế mà em lại chặn luôn tin nhắn của tôi.”
Giọng anh dịu dàng quan tâm đ ến mức tôi chợt ngẩn ngơ, cứ như anh vẫn là Thời Dục Niên của ngày xưa.
Tôi nhanh chóng lấy lại tinh thần, hất tay anh ra, nói:
“Tôi không sao.”
“Không sao cái gì? Em nhìn lại sắc mặt mình đi. Tôi không bên cạnh thì em cũng phải biết tự chăm sóc bản thân chứ, không ngờ em lại thành ra thế này…”
Nghe đến đây tôi bắt đầu thấy bực, đẩy anh ra, lạnh giọng:
“Đã bảo là tôi không sao!”
Thời Dục Niên rõ ràng không ngờ tôi lại đẩy anh, tay run lên, ly trà nóng trên tay anh lập tức đổ tràn ra sàn.
Một ít bắn thẳng lên mu bàn chân tôi.
Rát bỏng, tôi hít sâu một hơi, lập tức ngồi thụp xuống.
Thời Dục Niên có phần hoảng loạn, định bế tôi dậy, nhưng đúng lúc đó, Văn Giai Tĩnh nghe tiếng động mở cửa bước ra.
Cánh tay anh đang đưa ra giữa không trung bỗng khựng lại.
“Tiểu Tranh! Cậu không sao chứ?” Văn Giai Tĩnh vội vàng chạy đến, đẩy nhẹ Thời Dục Niên:
“Còn đứng đó làm gì? Mau đưa cậu ấy đi xử lý đi chứ.”
Được Văn Giai Tĩnh cho phép, Thời Dục Niên mới giật mình phản ứng lại, cúi người muốn bế tôi.
Một bàn tay bất ngờ chắn ngang giữa hai người.
Tôi nhận ra đó là tay của Văn Yến Sinh — bàn tay thon dài, xương khớp rõ ràng.
Bàn tay ấy từng đẩy cả chồng chip cho tôi, từng đặt trên vai tôi, và giờ lại một lần nữa vòng qua hông tôi, bế thẳng tôi lên, sải bước đi về phía căn phòng gần nhất.
15
Vòng tay anh rất ấm.
Tôi tựa đầu vào lồ ng ngực anh, nghe rõ nhịp tim mạnh mẽ và vững vàng vang vọng bên tai.
Tôi thấy Thời Dục Niên bất chấp việc Văn Giai Tĩnh lảo đảo đuổi theo, vẫn cứ lao về phía tôi.
Sau đó, cơn đau khiến tôi không thể mở nổi mắt.
Tôi chỉ cảm nhận được anh nhẹ nhàng đặt tôi xuống, cẩn thận cởi tất cho tôi, dòng nước lạnh xối xuống, lúc đầu càng khiến đau thêm, nhưng dần dần, cảm giác bỏng rát cũng dịu đi không ít.
Tôi chậm rãi mở mắt ra, đập vào tầm nhìn là đường xương hàm rõ nét của Văn Yến Sinh.
Ánh mắt anh sâu thẳm, chăm chú nhìn mu bàn chân đỏ ửng của tôi. Còn cánh tay tôi vẫn còn đang ôm lấy cổ anh.