“Đại nhân cứ yên tâm, Lục Tuệ xuống núi là vì nước Ngô, Thái tử dù có ngang ngược thế nào, cũng chẳng liên can gì đến ta, đương nhiên sẽ không để bụng.”
“Cô nương đã nói vậy thì thật không còn gì tốt hơn.”
📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép! 📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^
Vừa nói chuyện, đoàn người đã tới trước chính điện Đông Cung.
Chỉ thấy cửa điện rộng mở, các nội thị kẻ nâng sáo trúc đàn tỳ bà, người bưng món ngon rượu quý, đi qua đi lại tấp nập.
Bốn phía cửa điện còn náo nhiệt hơn cả phố phường ngoài cung.
Lục Tuệ cùng mọi người đang còn ngẩn người ra nhìn, thì chợt một đoàn người nữa ồn ào kéo tới, vây quanh một chiếc kiệu lộng lẫy sặc sỡ, nhìn qua đã biết là khiêng từ hẻm trăng hoa ra.
Đám người lớn tiếng hò hét xông thẳng vào trong điện, dẫn đầu là một gã đàn ông mặc áo đỏ, vừa chen lấn vừa hét lớn:
“Tránh ra, tránh ra!
Kinh Hồng cô nương của Đích Thúy Lâu đến rồi!
Đừng cản đường nàng múa cho Thái tử, mau tránh hết ra!”
Đám người kia kéo đến gấp gáp như giông bão.
Lục Tuệ không kịp phòng bị, suýt nữa bị xô lăn vào dòng người đang hỗn loạn.
Trong khoảnh khắc cấp bách, chỉ thấy sau lưng nàng ánh bạc lóe lên, một thanh trường kiếm lạnh lẽo xé gió bay ra, lập tức khiến bốn phía vang lên tiếng kinh hô.
Ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy thanh kiếm bạc đã lơ lửng giữa không, ngang tầm mái ngói, ánh lên hào quang lạnh buốt.
Lục Tuệ đứng trên kiếm như đi trên đất bằng, thân hình nhẹ nhàng mà vững chãi.
Một màn ầm ĩ ấy khiến tất cả đều ngưng lại kinh sợ, mọi ánh mắt đều đổ dồn về thiếu nữ đang lơ lửng giữa không trung.