Ta từng hỏi Khương Ngọc Nương: vì sao, giữa bao người, cuối cùng lại là nàng trở thành Thái tử phi Đông cung?
Nàng không hề giống những cô gái kia, mà hiển nhiên, cũng chẳng giống Nguyễn Quý phi.
Khương Ngọc Nương nghe ta hỏi, lại bị lời ấy chọc cười.
Nàng vịn bàn trang điểm cười mãi không dừng, đến cuối cùng, nước mắt lại lã chã rơi đầy sàn.
“Tiên tử, bởi vì ta là cháu gái của Khương Thái phó mà…”
Những kẻ thế thân kia, cùng lắm chỉ là trò tiêu khiển trong chốn Đông cung – một nơi nhỏ bé mà Thái tử muốn che giấu gì cũng dễ.
Nhưng Thái tử phi thì khác.
Chỉ có người vợ danh chính ngôn thuận này, là không thể để Ngô vương sinh ra chút nghi ngờ.
Triều đình nước Ngô, đã sớm đầy rẫy lời đồn về những trò dơ bẩn trong bóng tối của Trần Tiêu.
Đến tuổi lập gia thất, vậy mà chẳng có danh môn thế gia nào chịu gả nữ nhi cho hắn.
Những nhà có xuất thân hơi thấp một chút thì lại chẳng lọt nổi vào mắt hắn.
Cuối cùng, vẫn là Thái phó Khương đại nhân liều mình bước vào vũng nước đục này.
Ông không có con gái, đành phải ép đưa cháu gái mình vào Đông cung.
Từ khoảnh khắc ấy, cả cuộc đời Khương Ngọc Nương liền bị Trần Tiêu gài chặt vào một chiếc gông vô hình.
Cả đời này, nàng chỉ có thể âm thầm ẩn nhẫn, thay hắn xử lý từng cô gái đáng thương mang bóng dáng phảng phất Nguyễn Quý phi.
“Nhưng ta sợ rồi… bởi vì Kinh Hồng....”
Khương Ngọc Nương kể rằng, khi Kinh Hồng vừa bước chân vào Đông cung, tuy cũng có dáng múa uyển chuyển, nhưng dung mạo chỉ giống Nguyễn Quý phi đôi phần.
Thế mà chỉ bấy nhiêu thôi, Trần Tiêu cũng chẳng chịu buông tha.
Hai người dây dưa triền miên trong Đông cung mấy tháng, đến khi hắn chán rồi, liền tiện tay đưa nàng trở về kỹ viện thanh lâu.
Kinh Hồng cũng là kẻ si tình.
Nàng không thể buông bỏ Trần Tiêu, đến nỗi cam lòng để yêu quái đào hoa chiếm lấy thân xác mình, lấy thân nuôi yêu, chỉ để đổi lấy một điều—cầu cho yêu lực giúp nàng biến thành một người giống Nguyễn Quý phi hơn.
Sự dày công ấy, rốt cuộc cũng có hồi đáp.
Khương Ngọc Nương tận mắt chứng kiến Kinh Hồng mỗi ngày một đổi khác, dung nhan chẳng mấy chốc đã giống Nguyễn Quý phi như đúc.
Chỉ trừ đôi mắt còn sáng, đồng tử không mang sắc lam ngọc, thì mọi đường nét đều khiến người ta ngỡ nàng đã sống lại từ trong mộ phần.
Trần Tiêu đương nhiên lại bị mê hoặc.
Hắn thường xuyên triệu nàng vào Đông cung, sủng ái không dứt.
Người trong cung tuy nhiều, tai mắt cũng lắm, nhưng Khương Ngọc Nương dù thân là người ngoài, vẫn phát hiện ra điều khác lạ: mỗi lần Kinh Hồng nhập cung, trong cung lại có nữ nhân biến mất.
Liên tục mấy tháng như thế, khiến cả trong triều ngoài phố đều hoang mang bất an, lòng người bấn loạn, đất nước bất ổn.
“Một mình Kinh Hồng thôi, yêu tà đã khiến vận nước của Ngô quốc lung lay đến vậy.
Ta thực sự không dám tưởng tượng, nếu để thái tử – không, nay là Ngô vương rồi – cứ thế buông thả làm bậy, thì Ngô quốc còn có thể cầm cự được bao lâu nữa?”
Khương Ngọc Nương vừa nói, vừa nhìn về phía ta.
Ta bỗng như hiểu ra vì sao một nữ nhân đương tuổi trẻ xuân thì, lại có thể có ánh mắt u tối, tuyệt vọng như vậy.
16.
“Nhưng tất cả những chuyện đó, thì liên quan gì đến Lục Tuệ?
Nàng và Kinh Hồng đâu có điểm nào giống nhau.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Khương Ngọc Nương nghe ta nói, khẽ run lên, vô thức ôm lấy thân mình, lùi lại một chút như muốn tránh đi thứ gì đó rợn người.
“Chẳng lẽ Trần Tiêu không nhận ra việc Kinh Hồng chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi đã trở nên giống Nguyễn Quý phi như đúc là điều bất thường?
Chẳng lẽ hắn biết rõ trong thân thể Kinh Hồng là đào yêu đã hại c.h.ế.t mấy chục nữ nhân, mà vẫn không sợ hãi, còn muốn tiếp tục dây dưa cùng nàng ta?”