Tôi cũng không từ chối nổi, nên tôi gật đầu, sợ anh ấy không tin, còn nói thêm:
“Được.”
Cuối cùng, dưới sự xúi giục của Lục Uyển Uyển, tôi cũng đăng lời tỏ tình lên tường tỏ tình.
Kết quả là Cố Dĩ Hà vui mừng dẫn tôi mời Lục Uyển Uyển một bữa thịnh soạn.
Năm nhất trôi qua rất nhanh, những người từng không ủng hộ tôi và Cố Dĩ Hà đều quay sang “đẩy thuyền”, thậm chí bạn cùng phòng của Lục Uyển Uyển còn thường xuyên đòi cô ấy livestream “rắc đường”.
Diễn biến này khiến tôi đôi lúc cảm thấy mình như đang sống trong một giấc mơ ngọt ngào.
Mỗi sáng tỉnh dậy, tôi đều cảm thấy như mình đã đánh cắp một cuộc đời vốn không thuộc về mình.
Bố mẹ biết tôi và Cố Dĩ Hà ở bên nhau là khi năm nhất kết thúc.
Tôi nói với họ trong lúc ăn cơm.
Bố nghe tôi nói xong, tay cầm đũa lơ lửng giữa không trung rất lâu, rồi mới đặt xuống bàn.
“Bố không đồng ý.” Ông nhìn tôi, nói ra câu đó.
Tôi bị nhốt trong nhà.
Mẹ mang cơm lên cho tôi khi tôi đang nhắn tin cầu cứu Lục Uyển Uyển.
“Giang Giang, bố con cũng vì lo cho con thôi.” Mẹ ngồi bên cạnh tôi, thở dài.
Tôi biết.
Dù hôm đó bố nói không đồng ý xong là im lặng luôn, không nói thêm lời nào, nhưng tôi biết ông là vì tôi.
“Từ lúc đó, bố con đã rất chú ý đến những người xung quanh con, họ là người thế nào, gia đình ra sao, đối xử với con thế nào, ông đều tìm hiểu rõ ràng.” Mẹ nhìn tôi, ánh mắt đầy áy náy.
Tôi biết lúc đó là lúc nào.
Bàn tay bà đặt lên đầu tôi: “Từ khi con học lớp 12, bố con đã hiểu rõ về Cố Dĩ Hà hơn con. Gia đình phức tạp, tính cách cũng không tốt…”
Bà nhẹ nhàng xoa đầu tôi: “Bố mẹ chỉ hy vọng con khỏe mạnh, vui vẻ, sống một đời bình an.”
Lúc bà nói "khỏe mạnh, vui vẻ", tôi nghe rõ sự run rẩy trong giọng bà.
Không ai nhắc đến chuyện cũ, như thể đó là một sự ngầm hiểu.
Bàn tay mẹ vuốt ve đầu tôi nhiều lần, cuối cùng rơi xuống tay tôi.
Tay bà đầy vết chai, từng vết cứa nhẹ vào da tôi.
“Là lỗi của mẹ.” Bà nhìn chiếc vòng trên tay trái tôi, một giọt nước mắt rơi xuống đùi bà.
Tôi chưa từng thấy mẹ khóc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ngay cả lúc tôi dùng d.a.o cứa cổ tay trái và phải vào viện, tôi cũng chưa thấy bà rơi nước mắt.