Đới Kha khi ở trên cao nguyên lòng dạ thanh tịnh thì chớ, ấy vậy mà lúc về đến đồng bằng, khoác lên mình bộ cảnh phục, anh cũng đạt được hiệu quả tương tự.
Hễ khoác lên người bộ cảnh phục, linh hồn cảnh sát trung thành trong Đới Kha lại thức tỉnh, khiến anh tức khắc thanh lọc bản thân thành một vị thánh sống, đến nỗi Lương Mạn Thu muốn kéo nhẹ tay áo anh cũng chẳng được, nói gì đến chuyện ôm ấp.
Có lần, Triệu Tĩnh vô tình buột miệng kể rằng Chương Thụ Kỳ cũng y hệt như thế.
Nhưng dân hình sự thì khác, không giống cảnh sát trị an ở đồn vốn luôn phải mặc cảnh phục khi thi hành nhiệm vụ. Họ thường diện thường phục đi tuần và truy bắt tội phạm. Thứ duy nhất trên người có thể chứng minh thân phận của họ chính là tấm thẻ ngành giấu kín trong túi, chỉ khi nào thực sự cần thiết mới rút ra, quát vào mặt lũ tội phạm vài câu.
Thông thường, chỉ những dịp họp hành quan trọng, họ mới trịnh trọng lôi bộ cảnh phục cất kỹ dưới đáy tủ ra khoác lên người. Mà dẫu vậy, lúc ở nhà, họ cũng thường chỉ mặc độc chiếc quần cảnh phục, đến cơ quan rồi mới khoác thêm áo. Chứ diện nguyên cả bộ cảnh phục chỉnh tề ra đường tuy oai phong lẫm liệt thật đấy, nhưng cũng áp lực vô cùng.
Vì vậy, Lương Mạn Thu hiếm khi nào được thấy Đới Kha trong bộ cảnh phục, trừ phi anh được cấp phát đồng phục mới, rồi lại bị cô nài nỉ bằng được, anh mới miễn cưỡng mặc thử cho cô chiêm ngưỡng.
Thân phận cảnh sát đã ăn sâu vào tận xương tủy Đới Kha, từng cử chỉ, hành động của anh đều là minh chứng rõ ràng nhất. Anh không còn cần phải như thời mới chân ướt chân ráo vào trường cảnh sát, cố tình diện cảnh phục để nhấn mạnh điều đó với Lương Mạn Thu nữa.
Có một lần, sau khi phá án thành công, đội hình sự của đồn cảnh sát Thúy Điền được yêu cầu phối hợp thực hiện một buổi phỏng vấn với đài truyền hình Hải Thành, Đới Kha cứ thế bị Chương Thụ Kỳ đẩy ra trước ống kính.
Đó là lần đầu tiên Đới Kha mặc cảnh phục không phải để đi họp hành. Thời gian lại eo hẹp, anh vừa từ bên ngoài về đã phải tức tốc chuẩn bị ghi hình.
Mãi đến lúc chương trình được phát sóng, Chương Thụ Kỳ mới phát hiện ra một sơ suất nhỏ, vừa cười vừa mắng:
– Đại D, chẳng phải em đã một vạch hai sao rồi à? Sao quân hàm vẫn đeo một vạch một sao thế, định giả nai chắc?
Đới Kha vốn chẳng mấy khi mặc cảnh phục, hôm đó anh mặc tạm đồ của cậu học trò mình dìu dắt, ngoài số hiệu ra thì chiếc áo ấy cũng chẳng phải của anh.
Cậu học trò của Đới Kha chen vào:
– Đội trưởng Kỳ, anh Đại D nhà em cần gì giả nai, đó giờ ảnh vẫn trẻ măng mà, đứng cạnh chị dâu lại càng trẻ hơn.
Đới Kha gõ nhẹ lên cái đầu tròn vo của cậu ta, cất lời:
– Bây nịnh gì nghe mắc ghê, thảo nào đến giờ vẫn ê nhăn răng.
Cậu học trò ấm ức lắm, rõ ràng thầy cậu ta mỏ hỗn cỡ đó mà còn lấy được vợ mới là chuyện lạ đời mới đúng.
Đới Kha đi làm có thể không mặc cảnh phục, đám cưới anh cũng chẳng định mặc, cứ như Chương Thụ Kỳ hồi đó, diện vest là ổn thỏa rồi.
Nhưng đến lúc chụp ảnh cưới thì Lương Mạn Thu lại nằng nặc bắt anh phải mặc, ít nhất cũng phải có một bộ chụp trong studio với cảnh phục.
Cô nói:
– Lần cuối em chụp ảnh chung với anh trong bộ cảnh phục cũng phải năm sáu năm về trước rồi, hồi anh mới tốt nghiệp ấy.
Đồng nghiệp của Đới Kha hầu như ai cũng có một bộ ảnh gia đình hoặc ảnh cưới với cảnh phục, thế nên anh cũng sắp xếp thời gian chiều lòng Lương Mạn Thu.
Hôm chụp ảnh, Đới Kha vận nguyên bộ cảnh phục chỉnh tề, ngồi trên sofa ở studio đợi Lương Mạn Thu vẫn còn đang trang điểm.
Thỉnh thoảng anh lướt tin tức, rồi lại ngước mắt liếc về phía cửa phòng trang điểm của cô dâu.
Đi làm hay những lúc ra ngoài đều hiếm có thời gian rảnh để chơi game, còn về nhà thì gần như toàn bộ thời gian đều dành cho vợ, nên Đới Kha cai game dễ như không.
Đới Kha vốn có kinh nghiệm theo dõi nên rất nhạy bén, vừa nghe tiếng cửa khẽ mở, anh bất giác hướng mắt ngay về phía có tiếng động.
Đầu tiên là phần tùng váy voan trắng xòe bồng, nhìn lên trên là vòng eo thon thả được ôm siết đầy duyên dáng, rồi đến khuôn ngực căng tròn. Chiếc áo cưới trễ vai bằng lụa satin càng làm nổi bật xương quai xanh thẳng tắp mà quyến rũ của Lương Mạn Thu.
Lương Mạn Thu nhẹ nhàng xách tà váy, từ từ tiến về phía anh. Đôi má cô ửng hồng, chẳng rõ do phấn má hay vì e lệ, sắc hồng phớt ấy càng làm tôn lên màu trắng tinh khôi của chiếc váy cưới.
Yết hầu Đới Kha khẽ trượt lên xuống, anh cất điện thoại rồi đứng dậy bước đến gần Lương Mạn Thu, khẽ hừ một tiếng, hướng mắt xuống, ngầm bảo Lương Mạn Thu khoác tay mình.
Lương Mạn Thu cũng im lặng, mím môi, nhưng không sao giấu nổi niềm vui sướng, mắt đong đầy ý cười.
Cô như thấy lại hình ảnh anh ngày mới chân ướt chân ráo vào trường cảnh sát, mặc bộ cảnh phục tuy nghiêm trang, chững chạc nhưng không giấu nổi vẻ non nớt và nhiệt huyết trong ánh mắt. Tinh thần của anh hoàn toàn tương xứng với khí phách hiên ngang của một cảnh sát.
Giờ đây, vẻ non nớt đã phai, nhưng nhiệt huyết vẫn còn đó. Gương mặt anh tuấn, phóng khoáng nay đã lắng đọng nét chín chắn của người đàn ông tuổi hai mươi tám, toát lên vẻ đáng tin khiến quần chúng và cấp trên yên tâm.
Thỉnh thoảng, khi anh lnhìn cô với ánh mắt tinh nghịch thì cái vẻ ranh mãnh quen thuộc mới quay trở lại, nhưng với cô đã chẳng còn chút sát thương nào, mà chỉ đơn thuần là chút thi vị riêng tư một người đàn ông dành cho người phụ nữ của đời mình.
Bước vào phòng chụp, dưới ánh đèn flash, từng biểu cảm nhỏ nhất của Lương Mạn Thu và Đới Kha đều được ống kính ghi lại trọn vẹn, toát lên niềm hạnh phúc khó diễn tả thành lời.
Nữ nhiếp ảnh gia quả nhiên nắm bắt vẻ đẹp của phái nữ tinh tế hơn chứ không như mấy tay máy nam, để tạo không khí hài hước lại hay hỏi mấy câu suồng sã đến khó xử, kiểu như hỏi chú rể là có thấy cô dâu của mình đẹp không?
Gặp chú rể khác thì chắc cũng cố mà hùa theo, chứ Lương Mạn Thu cứ sợ ông tướng nhà mình lại sưng mặt lên rồi buông một câu cộc lốc:
– Hỏi gì mà vớ va vớ vẩn.
Buổi chụp trong nhà hôm đó diễn ra thuận lợi và nhanh chóng.
Trước khi thay bộ cảnh phục ra, Đới Kha ghé sát tai cô, thì thầm:
– Muốn đeo còng tay chụp một kiểu không?
Đấy, lại thế rồi, cái tật cà chớn cố hữu của anh.
Lương Mạn Thu khẽ đẩy mặt anh ra, mỉm cười đáp:
– Bớt giỡn giùm.
Đới Kha không ép Lương Mạn Thu chụp ảnh với còng tay, mà chuyển vụ còng tay vào phòng ngủ.
Còng tay thật thì không mang về nhà, Đới Kha bèn lục ngăn kéo tủ đầu giường, tìm thấy một sợi ruy băng gói quà không biết còn sót lại từ bao giờ, sắc đỏ rượu vang ấy lại càng tôn lên làn da trắng ngần của Lương Mạn Thu.
Ban đầu anh cũng chưa mấy hứng khởi, có lẽ vì buổi sáng trước khi Lương Mạn Thu đi làm, hai người đã vội vàng làm một hiệp dù không đã lắm.
Đới Kha cù lét cô, vừa cười vừa đùa, rồi bẻ quặt hai tay cô ra sau lưng, tiện tay lấy sợi ruy băng trói cổ tay cô lại.
Ruy băng đỏ trên cổ tay trắng ngần tạo ra sự tương phản màu sắc mạnh mẽ. Đằng sau sự trói buộc là cảm giác kiểm soát.
H@m muốn tình d*c cũng là một dạng h@m muốn kiểm soát.
Lương Mạn Thu bị anh ép nằm nghiêng, giơ chân đạp loạn xạ nhưng chẳng trúng nổi anh. Cô vừa tức vừa ngượng, bèn cười mắng:
– Anh hư quá, lại định làm gì nữa đây?
Anh đáp gọn lỏn:
– Làm em.
Hai chữ đầy mùi lưu manh biến trò đùa trước khi ngủ thành màn vận động đầy nóng bỏng.
Sợi ruy băng còn thừa một đoạn, Đới Kha nắm lấy hai cổ chân cũng trắng ngần chẳng kém của Lương Mạn Thu, buộc chụm lại với nhau.
Sợi ruy băng đỏ rượu chạy dọc sống lưng cô như chia đôi bờ m ông căng tròn, kéo thẳng xuống đến mắt cá chân.
– Anh ơi! – Giọng Lương Mạn Thu hơi lạc đi, không rõ vì cuống hay vì cười mà khóe mắt ươn ướt. – Mau thả em ra!
Đới Kha chẳng có ý định nới lỏng, vừa kéo tuột chiếc qu@n lót bên trong váy ngủ hai dây của cô vừa ra lệnh:
– Gọi ông xã đi.
Dù sao cũng không kéo hẳn ra được, anh cứ để nó mắc lại ở đầu gối.
Vạt váy bị tốc lên đến hõm lưng, để lộ cặp m ông tròn trịa, trắng nõn.
Đới Kha cúi xuống hôn một cái chụt.
Lương Mạn Thu khẽ kêu một tiếng, lập tức nổi hết da gà, nhưng rồi nhanh chóng được bàn tay Đới Kha vuốt cho dịu xuống.
Lương Mạn Thu đành đánh liều gọi một tiếng:
– Ông xã…
Anh vờ vịt:
– Không nghe thấy.
Đới Kha vừa tắm xong, chỉ mặc độc một chiếc quần nên cởi bỏ cũng dễ dàng.
Sự trưởng thành của anh không chỉ thể hiện trên gương mặt, mà còn ở kỹ năng, sức bền, thậm chí cả sắc màu nơi ấy. Sắc hồng thuở thiếu thời đã sẫm lại theo năm tháng, trở nên đậm màu hơn đôi chút, những đường gân nổi rõ càng tăng thêm vẻ oai hùng.
Chỉ có sự rắn chắc và kích thước mà bàn tay cô chẳng bao giờ nắm trọn là không hề thay đổi.
Lương Mạn Thu quỳ nghiêng người, hai đầu gối khép lại, đôi môi bên dưới đầy đặn vừa phải, mím chặt thành một đường, chẳng hé lộ gì thêm.
Đới Kha thử tiến vào, cảm giác siết chặt ập đến như thể cô đang m út lấy anh.
Lương Mạn Thu khẽ rên lên, bên trong chợt thắt lại, càng thêm khít khao.
Đới Kha hỏi với giọng khàn khàn:
– Có gọi không?
Anh không hẳn là muốn nghe tiếng “ông xã” đó, chỉ là anh thích nhìn Lương Mạn Thu xin tha. Sự nũng nịu của cô luôn là liều thuốc độc chí mạng đối với anh.
Ngón tay anh thuôn dài, nhanh chóng luồn vào hai đốt.
Lương Mạn Thu hít một hơi sâu, khẽ vặn vẹo người như đang chủ động cọ vào ngón tay anh.
Đới Kha ra lệnh:
– Mở miệng kêu xem nào.
Tiếng gọi ngày thường khó cất thành lời, giờ đây lại trở thành liều thuốc k1ch thích tuyệt vời.
Cảm giác căng đầy lần này mãnh liệt hơn hẳn mọi khi, Lương Mạn Thu thực sự thấy mình như sắp bị anh nong căng ra.
Anh nắm chặt phần eo thon của cô, nhịp nhàng khơi thông, dẫn lối cho dòng suối ngầm trơn mượt tuôn chảy, thấm đẫm cả hai.
Cách thức lạ lẫm mang đến kh0ái cảm khác thường, xen lẫn chút bồn chồn.
Lương Mạn Thu nỉ non:
– Anh ơi, em muốn ôm anh.
Giọng Lương Mạn Thu run run, khác hẳn vẻ thông minh lanh lợi thường ngày, cô đã hoàn toàn chìm đắm trong cuộc hoan lạc.
Đới Kha thừa biết Lương Mạn Thu đang nôn nao hay chỉ cố tỏ ra ngang ngạnh, nên nhanh chóng gỡ lỏng sợi ruy băng. Dù chỉ còn hờ hững vắt trên người, sợi dây kết nối mong manh ấy vẫn mang lại cho cô cảm giác an toàn đặc biệt.
Đới Kha dùng tư thế cô thích nhất, ôm trọn cô từ phía trước, hòa làm một với cô.
…
Cả hai chưa vội vào phòng tắm ngay mà ôm nhau thiếp đi một lúc.
Cái ôm sau cuộc yêu dẫu không bỏng cháy như những khoảnh khắc mây mưa cuồng nhiệt, lại mang đến một cảm giác ấm áp và thư thái khôn tả, khiến Lương Mạn Thu thực sự cảm nhận mình đang được che chở.
Cô cẩn trọng lựa lời:
– Anh à, em có một yêu cầu nho nhỏ.
Nghe cái giọng điệu ấy của cô, Đới Kha thừa biết cái yêu cầu này chẳng hề nhỏ chút nào, nhưng tâm trạng anh đang phơi phới thế này thì cũng đành chịu, cô quả biết lựa chọn thời cơ.
– Em muốn anh nộp hết lương cho em à? Yêu cầu này nhỏ chỗ nào?
Chuyện này ở cơ quan họ cũng không phải là hiếm. Có những lúc gặp chuyên án lớn, họ phải đi công tác xa, nằm vùng mai phục để truy bắt tội phạm, đôi khi vài tháng trời biền biệt không về nhà, nên khi người đàn ông vắng mặt, chuyện tiền nong phải được chu toàn, nếu không thì người ở nhà làm sao quán xuyến nổi.
Nhưng lương tháng của Lương Mạn Thu còn cao hơn cả Đới Kha, tiền thưởng cuối năm của cô đủ trả gần nửa năm tiền vay mua nhà, thành thử lương của anh đối với cô cũng chỉ là ba cọc ba đồng.
Lương Mạn Thu đi làm đã hơn một năm, hai người họ về cơ bản vẫn giữ mức chi tiêu như cũ, những khoản tiền lớn đều do Đới Kha móc hầu bao. Trừ phi Lương Mạn Thu chủ động đề cập đến chuyện lương bổng hay các khoản mua sắm, còn lại anh thường không bao giờ hỏi han xem tiền của cô đi đâu về đâu.
Lương Mạn Thu từ nhỏ đã quen sống tằn tiện, tiết kiệm, không đến mức keo kiệt bủn xỉn nhưng cũng chẳng bao giờ vung tay quá trán. Tiền lương cô đều cất giữ cẩn thận để phòng khi bất trắc.
Cô mỉm cười lắc đầu:
– Em chỉ muốn biết anh chi tiêu ra sao thôi.
Bởi vì ông anh của cô vốn lắm mưu nhiều kế. Hồi còn đi học, anh đã biết dành dụm một khoản kha khá để mua PSP với mua xe phân khối lớn. Giờ đi làm có thu nhập ổn định, lại được lão Đới thỉnh thoảng tiếp tế, ai mà biết Đới Kha còn giấu giếm bao nhiêu tiền riêng nữa.
Quỹ đen của đàn ông cũng như gián ở miền Nam vậy, một khi đã xuất hiện thì rất dễ khiến hôn nhân tiềm ẩn những điều bẩn thỉu. Đến khi bạn phát hiện ra một khoản, thì ai biết các ông đã cất giấu và tiêu xài bao nhiêu khoản khác từ đời tám hoánh nào rồi.
Đới Kha hỏi:
– Em học đâu ra mấy thứ này vậy?
Lương Mạn Thu vặn lại:
– Cái này mà cũng phải học à?
Cô vẫn thường nghe đứa bạn cùng lớp làm luật sư chuyên về hôn nhân gia đình rỉ tai rằng kinh tế là huyết mạch của gia đình, tài chính mà không minh bạch thì nhà cửa dễ gà bay chó sủa lắm.
Đới Kha ngẫm nghĩ một lát rồi nói:
– Anh có ba cái thẻ thôi: một thẻ lương, một thẻ tiết kiệm, và một thẻ để chi tiêu hàng ngày.
Anh với tay lấy điện thoại của Lương Mạn Thu, tải ứng dụng ngân hàng tương ứng về rồi đăng nhập tài khoản cho cô, để cô tiện nhận thông báo biến động số dư kịp thời.
Lương Mạn Thu hỏi tiếp:
– Thế còn WeChat với Alipay thì sao?
Đới Kha sững người:
– Lương Mạn Thu, em cũng đáo để phết nhỉ.
Lương Mạn Thu gãi gãi mũi, cười hơi ngượng nghịu.
Cô cũng chỉ có thể làm đến mức này thôi. Nghề nghiệp của Đới Kha khá đặc thù, lại thường xuyên phải đi công tác, thỉnh thoảng còn có người nhà của nghi phạm muốn tìm anh để chạy chọt. Nếu không phải vì gia cảnh anh vốn khá giả, e rằng anh đã sớm không chống đỡ nổi những cám dỗ ấy.
Ngày thường đi làm, Đới Kha toàn phải đối mặt với những mặt tối trong bản chất con người, lâu dần khó tránh khỏi bị ảnh hưởng. Nếu anh thực sự nảy sinh ý đồ xấu muốn ém tiền riêng thì Lương Mạn Thu còn lâu mới địch nổi anh.
Chỉ có thể đặt trọn niềm tin vào lương tâm của anh và giám sát một cách chừng mực mà thôi.
Đới Kha chịu thua:
– Hôm nào em muốn xem sao kê, anh tải xuống rồi gửi cho.
Mật khẩu khoá màn hình và mật khẩu thanh toán trên điện thoại của cả hai đều là ngày sinh của người kia, nhưng họ rất ít khi động vào điện thoại của đối phương.
Đới Kha đột nhiên lên tiếng:
– Anh chợt nhớ ra, em từng kể bạn cùng bàn hồi cấp Ba của em cũng làm ở công ty em, bên mảng tài chính phải không?
Lương Mạn Thu ây da thốt lên một tiếng, phân bua:
– Đây là kiến thức phổ thông mà, đâu cần phải học từ bạn cùng bàn của em chứ.
Đến cái nước phải nhờ đến đồng nghiệp để giải quyết rắc rối gia đình mình thì chắc là toang thật rồi.