Mối Tình Đầu Của Em Thuộc Về Anh

Chương 66



--- Muốn làm em ba ngày không thể rời khỏi giường...

--- Oan uổng, trong đầu anh chỉ có em thôi.

Không khí lặng lẽ nóng lên, trái tim Chung Ý như bị bỏng rát, toàn thân tỏa hơi nóng hầm hập.

Lúc này, Cố Thanh Hoài thật sự không nghiêm túc chút nào.

Đôi mắt anh quá thẳng thắn và trong sáng, giọng nói lạnh lùng và sạch sẽ, đôi môi đã hôn lên lòng bàn tay cô mềm đến mức khiến người khác rùng mình.

Cô bị nóng đến mức rút tay lại, người vẫn ngồi trên đùi anh, tay vòng qua cổ anh.

Lông mi dài rủ xuống mang theo nhiệt độ ấm nóng, từ gò má lan ra khiến vai và cổ cô ửng hồng nhẹ.

Mái tóc ngắn của anh cọ vào mu bàn tay của cô, chất liệu vải mỏng manh của áo choàng khiến cô cảm thấy không an toàn chút nào.

Trái tim không biết phải bám vào đâu, hoảng loạn đến mức không thể diễn tả thành lời.

Ánh trăng chảy trên áo choàng lụa, một lúc lâu sau cô mới hỏi: "Bộ đồ ngủ này có đẹp không?"

Giọng nói vốn mềm mại, lúc này đã gần như tan chảy.

Cố Thanh Hoài luôn có thiên phú trong việc làm cô vui vẻ: "Em mặc gì cũng đẹp."

Chung Ý có vòng eo nhỏ, vì vậy dù chiếc váy ngủ được may theo kiểu ôm sát thì phần eo vẫn còn chỗ trống.

Những vị trí khác như làn da trắng không tiếp xúc với ánh sáng mặt trời, dưới ánh sáng có độ mịn màng như sữa.

Chung Ý mỉm cười hài lòng.

Cô không biết khi cô xấu hổ không dám nhìn người khác cũng là lúc cô đẹp nhất.

Cố Thanh Hoài vòng tay qua eo cô, ôm cô rất nhẹ nhàng.

Chàng cảnh sát lạnh lùng với đôi mắt phượng sắc lạnh và sống mũi thẳng tắp, mỗi đường nét đều lộ vẻ kiềm chế thản nhiên buông lời trêu ghẹo: "Em không mặc còn đẹp hơn."

Mặt Chung Ý ngay lập tức đỏ bừng, môi cô mấp máy, cuối cùng tỏ ra bực bội: "Cố Thanh Hoài, anh là đồ biến thái..."

"Ừ." Đường cong hàm và yết hầu của anh nhẹ nhàng chuyển động, thẳng thắn không che giấu, hoàn toàn không phủ nhận ý kiến của cô.

Cánh tay dài và mạnh mẽ có gân nổi rõ ôm sát người cô, anh thay đổi tư thế, để cô ngồi lên đùi mình.

Chiếc váy quá ngắn, không thể che phủ được nhiều phần da thịt, trong tư thế này, Chung Ý không dám cử động mạnh.

Cô ngồi đối diện với Cố Thanh Hoài, ngón tay nắm chặt vai anh, giọng nói như bị kẹt trong cổ họng: "... Anh làm gì vậy?"

Áo choàng bên ngoài trượt xuống vai, ánh trăng như dòng suối chảy lên người cô, vô cùng quyến rũ.

Cố Thanh Hoài giữ gáy cô, không chút do dự hôn xuống: "Làm việc mà đồ biến thái nên làm."

Đôi môi bị anh chiếm hữu, cảm giác lạnh lẽo ở đùi là do váy bị nâng lên.

Chung Ý không tự chủ được mà cắn môi dưới, ánh mắt chứa đầy nước.

Cố Thanh Hoài thì vẫn dửng dưng.

Tư thế đối diện cho phép anh nhìn thấy từng chút một sự mềm mại của Chung Ý, cho đến khi cô hoàn toàn mất kiểm soát vì anh.

Ngay cả sức lực để cáo buộc cũng không còn, những ngón tay trắng trẻo và mảnh khảnh ấn vào tay anh: "Đừng làm hỏng nó..."

Anh khẽ cười: "Thích không?"

Nhịp tim loạn nhịp, cảm giác ngứa ngáy không thể diễn tả lan đến tận xương tủy, Chung Ý mặt đỏ hồng chỉ có thể im lặng.

Cố Thanh Hoài nhẹ nhàng nói bên tai cô: "Thì cứ mặc đi."

Đôi môi bị cắn sắp biến thành màu đỏ tươi.

Tư thế này rất tiện cho Cố Thanh Hoài làm những bất cứ điều gì mà anh muốn.

Những cái vuốt v3 không thể kiềm chế, những nụ hôn nhẹ nhàng lên từng nốt ruồi nhỏ trên cơ thể cô.

Chung Ý nhẹ nhíu mày, cô sắp không thể chịu đựng nổi trước những đòn tấn công của anh.

Cô xấu hổ tới nỗi không dám nhìn anh, bị anh nâng mặt lên, trong đôi mắt nhạt màu là sự lúng túng và tức giận, lông mi run rẩy.

"Em cắn môi làm gì?" Đôi mày anh đen nhánh, quang người toàn là hơi thở chiếm hữu, môi mỏng nhếch lên, vừa lạnh lùng vừa đáng ghét, "Không phải nghe rất dễ chịu sao?"

Mặt Chung Ý đỏ tới mức gần như sắp nổ tung, chỉ có thể chửi anh là đồ biến thái, lưu manh, không đứng đắn...

Cô nói không muốn, đồ biến thái đó chỉ cười và đáp lại bằng cách hoàn toàn không động đậy, còn tỏ vẻ vô tội và nhàn nhã nhìn cô.

Đôi mắt trong trẻo của Chung Ý chứa đầy nước, trông cô lúng túng và hoang mang biết bao.

Bàn tay đặt trên người anh, móng tay cắm vào vai anh, khớp xương hơi hồng trắng.

Cố Thanh Hoài nhướng mày, không che giấu sự xấu xa: "Em muốn anh dừng lại hay tiếp tục thì phải cho anh gợi ý chứ."

Ngón tay có các khớp xương rõ ràng lướt trên môi cô, đầu ngón tay lạnh lẽo, vừa xấu xa vừa dịu dàng: "Nếu em không nói, anh biết làm sao được?"

Lý trí đứng trên bờ vực bị tiêu hủy hoàn toàn, cảm giác ngứa ngáy những không thể gãi lan tỏa khắp từng chân tơ kẽ tóc.

Chung Ý thuận theo bản năng, chủ động đưa mình lên để anh hôn.

Những ngón tay thon dài của anh luồn vào mái tóc đen của cô, nụ cười dịu dàng nhưng cứng rắn: "Anh hiểu rồi.”

Dù sao cũng là người từng vào quân đội từ tuổi mười bảy, mười tám, là thành phần tinh nhuệ trong lực lượng vũ trang.

Chung Ý có cảm giác, những năm tháng tập luyện thể lực của Cố Thanh Hoài hiện tại đều được dùng hết trên người cô.

...

Chung Ý bị anh quấn quýt đến mức quên cả thời gian.

Khi ngâm mình trong làn nước ấm, cô mơ mơ màng màng, mắt cứ nhắm rồi mở.

Cố Thanh Hoài ngồi cạnh bồn tắm, anh đưa tay đỡ lấy mặt cô, giọng nói trong trẻo: "Mệt thế à?"

Cô chỉ khẽ mím môi vì không thể nói gì, mệt mỏi như vừa chạy một cuộc marathon toàn phần.

Cố Thanh Hoài thì vẫn sạch sẽ và rạng rỡ, như một cây dương nhỏ bên lề đường.

Tóc anh vừa đen vừa rối, lông mi mang ý cười, anh thậm chí còn có tâm trạng để cười đùa với cô: "Có vẻ như anh dẫn em đi chạy bộ hơi ít."

Chung Ý không còn sức để xấu hổ, tóc dài buông rơi vài sợi trên vai trắng nõn, làn da trắng như tuyết vốn đẹp tự nhiên: "Vấn đề đó đâu quan trọng, cũng chỉ vì anh..."

"Vì anh cái gì?"

Cố Thanh Hoài chống hai tay xuống cạnh bồn tắm, mỉm cười với những đường cong tinh xảo trên mặt, thần thái vẫn có chút nghịch ngợm của thời thiếu niên.

Anh tỏ vẻ vô tội, luôn lợi dụng rồi giả vờ ngây thơ, chỉ lắc đầu cười cười rồi không nói thêm gì nữa.

Lông mi dài rũ xuống dưới mắt, cảm giác của thời thiếu niên dường như chưa bao giờ bị phá vỡ.

Cô rõ ràng đã mệt mỏi đến cực điểm, nhưng trái tim vẫn vì anh mà đập mạnh, không thể cứu chữa nổi.

Vẻ đẹp quyến rũ của anh dù là bất cứ chi kết nào, bất cứ thời điểm nào đều khiến cô mê mẩn.

Vì vậy, khi nhìn vào gân xanh trên cổ anh, nghe thấy hơi thở nặng nhọc của anh, nhận thức của cô như bị thiêu đốt tới mức tan chảy.

Cô khẽ mỉm cười hỏi anh: "Anh cười gì vậy?"

Gương mặt lạnh lùng của Cố Thanh Hoài trắng trẻo và điển trai, anh nhẹ nhàng nâng lông mày: "Đây là em bảo anh nói mà."

Chung Ý ngay lập tức có cảm giác không tốt.

Chỉ là lúc này cô quá mệt mỏi, đầu óc cứ lơ mơ.

"Anh đang nghĩ em sao lại mệt đến vậy?" Cố Thanh Hoài mắt cười cong lên, không thể nhịn cười, "Em có làm gì nhiều đâu, toàn là do anh..."

Chung Ý hoàn toàn nổi giận: "Cố Thanh Hoài!"

Cố Thanh Hoài kìm nén cảm xúc, vui vẻ đáp lại: "Có anh."

Cô xấu hổ không biết phải làm sao, còn anh thì vẫn cứ ung dung và đẹp trai như thế.

Cố Thanh Hoài đứng dậy lấy khăn tắm, nhẹ nhàng nói: "Để anh ôm em đi ngủ."

Chung Ý mặt đỏ rực, nhưng cô thực sự không muốn động đậy chút nào.

Cô thoải mái nằm trong vòng tay Cố Thanh Hoài, lúc nhắm mắt lại cô vẫn thì thầm: "Nếu sáng mai em không dậy, anh phải đánh thức em... Em phải đi làm..."

Anh nhẹ nhàng thì thầm: "Biết rồi, em yêu."

Chung Ý mở mắt ra một cách khó khăn, ánh mắt mơ màng, khóe môi hơi hạ xuống.

Cô thấy Cố Thanh Hoài với đôi lông mi dài và dày, ánh mắt trong veo như nước thật dịu dàng.

Anh đang nhìn cô.

Anh hỏi: "Có chỉ thị gì không?"

Chung Ý bị quyến rũ đến mức trái tim lại bắt đầu đập nhanh không ngừng: "Anh chỉ... "

Cố Thanh Hoài hạ thấp ánh mắt: "Chỉ cái gì?"

Chung Ý đưa cho anh một ánh mắt "hãy suy nghĩ lại cho kỹ": "Anh chỉ biết gọi em là em yêu trên giường, còn nói là anh yêu em!"

Cô hiếm khi thể hiện sự trẻ con, làm cho Cố Thanh Hoài bật cười: "Anh oan ức quá."

Anh ôm cô vào lòng, nhẹ nhàng hôn lên trán cô: "Ngủ thôi."

Ngoài trời bắt đầu lạnh, trên chiếc giường ấm áp có hai người ôm nhau.

---

Đồng hồ sinh học của Cố Thanh Hoài gần như không thay đổi suốt những năm qua.

Khi anh tỉnh dậy thì Chung Ý vẫn đang ngủ say, tóc cô rối bù, chẳng gọn gàng chút nào.

Gương mặt thanh tú của cô nằm trong vòng tay anh, làn da trong suốt như quả vải vừa mới lột vỏ.

Anh chỉnh lại chăn cho cô, vừa định đứng dậy thì bị cô ôm từ phía sau.

Lúc chưa tỉnh ngủ Chung Ý thường rất quấn quýt, cô mơ màng nói: "Không cho anh đi..."

Cố Thanh Hoài cúi đầu, Chung Ý vẫn nhắm mắt.

Ngón tay anh vuốt v3 lông mày, gò má và tai cô: "Anh đi mua món ngon cho em."

Chung Ý lười biếng ngáp: "Em muốn bánh nếp dẻo, nhiều đường và thêm vừng nữa."

Giọng nói ngái ngủ nặng nề, không rõ ràng, Cố Thanh Hoài không phân biệt được cô thực sự đã tỉnh hay vẫn đang mơ.

Anh cười: "Tổ tông ơi, đúng là khó chiều thật đấy."

Anh lại hỏi: "Bây giờ em có muốn dậy luôn không, hay đợi chút nữa?"

Chung Ý nhỏ giọng trả lời, hình như cô vẫn đang trong giấc mơ: "Ngủ thêm một chút, rồi dậy..."

Sau khi Cố Thanh Hoài đánh răng rửa mặt xong, anh mặc một chiếc áo khoác đen rộng thùng thình, dắt Quy Lai ra ngoài.

Tiệm bánh bên đường đón khách hàng đầu tiên trong ngày.

Trong làn hơi nóng bốc lên nghi ngút, Cố Thanh Hoài cao gầy và trắng trẻo trông có vẻ không hợp với sự nhộn nhịp xung quanh.

Anh khẽ mỉm cười, giọng nói rất nhẹ: "Cháu lấy một phần bánh nếp dẻo, thêm nhiều đường và vừng ạ."

Bà cụ bán hàng vui vẻ cười, nói bằng tiếng địa phương: "Thêm quá nhiều đường sẽ hư răng đấy!"

"Nhà có cô bé thích ăn như tế ạ." Cố Thanh Hoài bất đắc dĩ nói, trong ánh sáng buổi sớm mờ ảo, các đường nét trên mặt anh hiếm khi mềm mại, "Cháu phải nghe lời cô ấy."

Khi Cố Thanh Hoài về đến nhà, mọi thứ vẫn yên tĩnh, bữa sáng được đặt trên bàn ăn.

Chung Ý vẫn đang ngủ, hơi thở đều đặn và nhẹ nhàng.

Anh ôm cô qua lớp chăn, tay chống bên cạnh, vén những sợi tóc rối trên gò má cô ra phía sau, khẽ nói: "Sao lại đáng yêu thế này..."

Anh nhẹ nhàng hôn lên lông mày và mắt của Chung Ý khiến cô nhíu mày trong giấc ngủ, tay vô thức dụi những sợi lông mi dài như quạt nhỏ của mình khiến anh bật cười: "Lông mi cũng dài nữa."

Chung Ý từ từ tỉnh dậy nhưng vẫn chưa mở mắt được, có lẽ vẫn còn đang mơ màng. Cố Thanh Hoài nói: "Nhìn em như trẻ con vậy."

Chung Ý mở mắt ra, ngay lập tức va vào đôi mắt sáng chứa đầy nụ cười của anh.

Đôi mắt phượng hai mí sâu thẳm, từ khóe mắt đến đuôi mắt đều tinh xảo đến khó tin.

Xung quanh đều bị hơi thở của anh bao quanh, Chung Ý dụi mắt thì thầm: "Anh nhìn gì vậy..."

Cố Thanh Hoài hôn lên mặt cô: "Nhìn cô bé xinh đẹp của anh."

Mặt lại nóng bừng vì bị anh trêu ghẹo, Chung Ý ngượng ngùng hỏi: "Mấy giờ rồi?"

Cố Thanh Hoài nhướn mày: "Dù sao cũng đã muộn, chi bằng xin nghỉ phép luôn nhé?"

Trên mặt Chung Ý hiện lên vẻ trống rỗng, cô nhắm mắt lại: "Tại anh đó..."

Cô phải xin nghỉ phép sao?

Lý do xin nghỉ phép phải là gì nhỉ?

Nếu phải xin nghỉ vì chuyện này thì mất mặt quá...

Gương mặt cô nhỏ nhắn, trong chớp mắt biến đổi từ bối rối đến lúng túng rồi tràn đầy tức giận.

Cuối cùng, cô với tay lấy điện thoại ở đầu giường ném cho Cố Thanh Hoài, sau đó cô co người lại trong chăn, hoàn toàn không còn mặt mũi gặp người: "Anh giúp em xin phép..."

"Không có gì mà mất mặt, lãnh đạo của em cũng đâu biết em vì ngủ với anh mà không dậy được..."

Chung Ý nhanh chóng bịt miệng anh.

Chàng cảnh sát trẻ tuổi với gương mặt thanh tú, sống mũi thẳng tắp như lưỡi dao, đôi môi ấm áp chạm lòng bàn tay cô.

Anh là cảnh sát của đội SWAT, còn là cán bộ lãnh đạo trẻ nhất của cục cảnh sát, thế mà trước mặt cô, Cố Thanh Hoài y hệt một tên lưu manh, hoàn toàn ra dáng công tử phong lưu, chẳng thèm kiêng nể gì.

Cố Thanh Hoài để mặc cô gửi tin nhắn.

Thường thì những người dưới quyền anh mới là người lo lắng báo cáo xin nghỉ.

Câu chữ của cô khá nghiêm túc: [Chào chủ nhiệm, tôi không được khỏe, xin phép nghỉ một ngày.]

Phía bên kia nhanh chóng trả lời: [Có chuyện gì không? Ở nhà nghỉ ngơi cho tốt.]

Chung Ý nằm trong chăn, chỉ để lộ đỉnh đầu lông xù và đôi mắt sáng nước, không muốn nói thêm gì.

Không dám nhìn gương mặt anh đang cười, nhưng từng phần tử trong không khí và mỗi tế bào trên người đều kêu gào: Thích anh quá.

Cố Thanh Hoài liếc qua điện thoại, thời gian không còn sớm, anh phải đi làm.

Vì vậy anh phải dặn dò cẩn thận cô gái còn đang ngái ngủ này.

"Anh mua bánh rồi, hâm nóng lên hãy ăn."

"Vâng..."

Anh đặt tay lên bên cạnh cô, ôm cô qua lớp chăn.

Hơi thở của anh lạnh lẽo, từng đường nét trên mặt đều tinh xảo khiến người ta mê đắm.

"Anh cũng nấu cháo rồi, khi múc ra đừng để bị bỏng."

"Ừ..."

"Trái cây đã rửa sạch, đừng ăn thay cơm."

"Em biết rồi..."

"Anh vừa thử máy nướng xúc xích của em, nướng cho em hai cái xúc xích đấy."

Chung Ý ngay lập tức sáng mắt lên, kèm theo một tiếng "wow".

Cố Thanh Hoài khẽ cười: "Sao chỉ cần có món ngon là có thể dỗ dành được em vậy?"

Chung Ý chân thành nói: "Nếu anh không cho em món ngon, em cũng sẽ đi cùng anh."

Cố Thanh Hoài liếc cô: "Nay giỏi quá nhỉ, miệng ngọt lắm đấy"

Mặt cô bị anh véo, môi biến thành đường thẳng nhỏ, mắt cười hỏi anh: "Còn gì muốn bổ sung nữa không?"

"Còn chứ." Cố Thanh Hoài véo mũi cô, cười nói: "Đừng để chân không chạy lung tung, coi chừng bị cảm."

Chung Ý thích anh đến phát điên: "Anh dỗ trẻ con à?"

Cố Thanh Hoài nhướng mày, với cô, anh lúc nào cũng đầy sức hút chết người: "Anh dỗ mèo."

Chàng trai lạnh lùng của thời niên thiếu khiến vô số nữ sinh thầm yêu chưa bao giờ dừng ánh mắt trên bất kỳ ai.

Cảnh sát trẻ tuổi lạnh lùng và nghiêm túc, ánh mắt có thể khiến người khác sợ hãi, làm cho các thành viên của đội chống kh ủng bố không dám thở mạnh.

Chuyên gia gỡ bom luôn đi ngược chiều với mọi người để tiến về phía quả bom, khi kéo dây cảnh báo, trên vai anh gánh sinh mạng của vô số người, tỏa ra luồng khí nghiêm trang, không ai dám đến gần.

Nhưng trước mặt cô, Cố Thanh Hoài lại giống như một người cha luôn luôn lo lắng.

Chung Ý cảm thấy trái tim mình mềm mại và ấm áp, cô rất muốn cười, giọng nói nhẹ nhàng: "Nếu các thành viên dưới quyền anh biết anh ở trước mặt em như thế này, họ sẽ nghĩ sao?"

Gương mặt Cố Thanh Hoài chứa đựng sự dịu dàng và chữa lành: "Những thằng nhóc đó làm sao so sánh được với em."

Ánh sáng ban mai phủ lên cái trán sạch sẽ của Chung Ý, vừa mới ngủ dậy nên cô lười biếng như một con mèo, làn da mặt hơi xù xì.

Cố Thanh Hoài áp mặt vào mặt cô: "Em là ngoại lệ của anh."

"Chúng ta thật sự không cần có con sao?" Chung Ý chớp chớp mi mắt, đôi mắt sáng màu nhẹ nhàng, phát ra ánh sáng ấm áp: "Em nghĩ anh chắc chắn sẽ là một người cha tốt..."

Cố Thanh Hoài là người có lông mi dài, lông mi của con trai không cong như con gái, chỉ có một độ cong rất nhẹ, dày giống như lông quạ.

Chung Ý suy tư, bổ sung thêm: "Kiểu rất biết cách chăm sóc trẻ con ấy."

Vẻ đẹp trước mắt khiến cô không tự chủ bị quyến rũ, tay cô mò mẫm trên mặt anh.

Từ xương chân mày, sống mũi, gò má và khóe miệng, cô lần lượt chiếm lấy hết mà vẫn không chịu dừng tay.

Không thể không tưởng tượng được Cố Thanh Hoài khi chăm sóc trẻ con sẽ như thế nào.

Cô muốn xác nhận lại với anh, liệu anh có thật sự quyết định không có con hay không.

"Anh còn phải chăm sóc đứa trẻ nào khác sao?"

Bàn tay của anh phủ lên tay cô, anh nghiêng đầuhôn lên mạch đập của cô.

Dưới mạch đập đó vừa là sự sống căng tràn của hiện tại, vừa là những vết thương cũ chưa thể phai mờ.

"Chỉ cần em là đủ."

Chung Ý mặt vùi trong chăn, hạnh phúc đến mức như muốn nổi bong bóng.

"Anh đi làm đây." Cố Thanh Hoài cúi xuống hôn nốt nhỏ trên trán cô, "Tối gặp lại."

Cửa phòng ngủ bị đóng lại, nhưng trong không khí vẫn còn lưu lại hơi thở của anh.

Có phải chỉ cần yêu đương thì sẽ hạnh phúc như vậy, hay chỉ khi yêu Cố Thanh Hoài cô mới có thể hạnh phúc như thế?

Chung Ý nghiêng về phương án thứ hai.

Cô đã ngủ đủ giấc, nhanh chóng đứng dậy đi tắm rửa.

Bánh bánh nếp dẻo được đặt vào lò vi sóng để hâm nóng. Khi mở tủ lạnh, một bó hoa tươi mới hiện ra trước mắt cô.

Màu vàng ấm, xanh nhạt và trắng kem được gói trong giấy kraft thành bó.

Mùi thơm chữa lành kèm theo sương sớm tươi mới, hoa hướng dương nổi bật làm tâm trạng của cô trong cả ngày đều bứng sáng rực rỡ.

Cô đưa tay ra cầm lấy bó hoa, trên đó có một tấm thiệp nhỏ với chữ viết sắc bén nhưng cũng đầy dịu dàng và bá đạo: "Em yêu, anh yêu em."

Nhớ lại ngày hôm qua cô còn trách móc Cố Thanh Hoài chỉ biết gọi em yêu và nói yêu em khi ở trên giường.

Những lời oán trách nho nhỏ mà cô không hề cố ý lại được anh ghi nhớ kỹ lưỡng.

Chung Ý kéo rèm cửa ra, bên ngoài cửa sổ kính từ sàn đến trần đều có cây xanh và mây trắng, cả căn phòng tràn ngập ánh sáng mặt trời vàng rực.

Đầu đông vẫn còn ấm áp, gò má của Chung Ý nóng bừng, đôi mắt sáng lên nụ cười hạnh phúc.

---

Chung Ý nằm trong xích đu trên ban công, ăn bánh nếp dẻo và tắm nắng.

Một năm trước khi mới bắt đầu quay phim tài liệu, căn phòng này vẫn chưa có dáng vẻ như hiện tại.

Khi đó chỉ có những bức tường trắng và một vài món đồ nội thất đơn giản, phong cách lạnh lùng giống như chủ nhân của nó, một kẻ bất cần.

Nhưng bây giờ nó đã hoàn toàn khác biệt.

Ngay cả trước khi họ tái hợp, Cố Thanh Hoài đã dần dần cải tạo ngôi nhà này theo sở thích của cô.

Hiện tại, ban công có cây xanh, có hoa cỏ không sợ mùa đông, có thú cưng là Quy Lai và có cả cô đang nằm trên xích đu tắm nắng.

Căn phòng không còn trống trải như trước, giờ đây không chỉ đầy ắp cả căn nhà mà còn là cả trái tim cô.

Cô ôm máy tính, mở phần mềm làm việc nhưng không còn tâm trạng, cô chỉ muốn gặp anh.

Cuối cùng cũng đến giờ ăn trưa, cô không thể chờ đợi thêm nữa, đứng dậy thay đồ ra ngoài.

Chung Ý mặc áo len cao cổ trắng rộng rãi kết hợp với quần jeans xanh, đi đôi giày vải.

Khi đến sân huấn luyện của đội đột kích chống kh ủng bố, những thành viên đội đang tập luyện với lốp xe 150kg, nóng đến mức cởi áo, ánh mắt nơi họ nhìn vào đều tràn ngập testosterone mạnh mẽ.

Tại một góc của sân huấn luyện, Cố Thanh Hoài đang dùng ánh mắt để quát mắng.

Anh không nói một lời, chỉ đứng đó, vai và lưng thẳng như thanh kiếm, khuôn mặt lạnh lùng đẹp trai, khí thế áp đảo.

Các thành viên đội chống kh ủng bố xếp thành hàng trước mặt anh, ai cũng cúi đầu, không dám thở mạnh.

Chung Ý yên lặng đứng ở bên cạnh, cho đến khi Trâu Dương nhìn thấy cô và báo cho Cố Thanh Hoài thì anh mới quay đầu lại.

Người vừa nãy còn nhíu mày với vẻ mặt lạnh lùng đầy sát khí, giờ đây lộ hơi bất ngờ, ngay lập tức nụ cười nở trên môi như băng tuyết tan chảy.

Các thành viên đội chống kh ủng bố nhìn thấy sắc mặt của đội trưởng không còn lạnh lùng, thậm chí khi ra lệnh giải tán, giọng nói của anh còn mang theo sự vui vẻ.

Trâu Dương: "Nhìn đội trưởng của chúng ta kìa, chỉ trong một giây đã thay đổi biểu cảm!"

Trần Tùng Bách: "Xuyên kịch* không có đội trưởng Cố, đó là tổn thất của họ."

[*] Xuyên kịch: 川剧 (Chuān Jù) là một loại hình nghệ thuật biểu diễn truyền thống của Trung Quốc, xuất phát từ tỉnh Tứ Xuyên và các khu vực lân cận như Trùng Khánh, Quý Châu, và Vân Nam. Nó là một trong những thể loại kịch truyền thống nổi tiếng của Trung Quốc, cùng với Kinh kịch, Côn khúc và các thể loại khác. Một trong những đặc trưng nổi bật nhất của川剧 là kỹ thuật "biến mặt" (变脸), nơi các nghệ sĩ có thể thay đổi mặt nạ trên mặt một cách nhanh chóng và mượt mà, thường là để thể hiện sự thay đổi tâm trạng hoặc thân phận của nhân vật.

Dụ Hành giả vờ đau răng: "Có người bên ngoài là đội trưởng đội chống kh ủng bố, thực chất lại là nô lệ tình yêu."

Cố Thanh Hoài ném cho họ cái nhìn "Bạn gái tôi đến rồi, không thèm bận t@m đến đám ngốc các cậu" rồi đi thẳng về phía Chung Ý.

Khi nhìn thấy Chung Ý, các thành viên đội chống kh ủng bố ngay lập tức trở nên hoạt bát...

Trâu Dương: "Đạo diễn Chung đến rồi!"

Trần Tùng Bách: "Ngại quá, lần nào cô cũng phải tốn kém!"

Dụ Hành: "Lần này cô lại mang đến món ăn ngon gì đó?"

Chung Ý đưa cho họ những túi lớn nhỏ, bảo họ mang đi chia nhau, rồi ngẩng mặt nhìn Cố Thanh Hoài.

Người này ở nhà và bên ngoài khác biệt rõ rệt.

Vẻ mặt lạnh lùng vừa rồi, không chỉ các thành viên dưới quyền anh cảm thấy áp lực mà ngay cả cô cũng cảm thấy bị đè nén.

Cố Thanh Hoài có đôi mắt sáng trong, sâu thẳm trong đó chứa đựng sự nhượng bộ dành riêng cho cô: "Sao em lại đến đây?"

Cô cũng không biết, rõ ràng họ mới xa nhau có bao lâu đâu, hình như mới chỉ là một buổi sáng. Trước đây khi yêu, một năm chỉ gặp một hoặc hai lần đã là tốt lắm rồi.

Chung Ý muốn nói rằng mình đã đi từ phòng này đến phòng khác trong nhà, không thấy anh, cảm thấy mọi nơi đều không đúng.

Tên khốn này lại cố tình hỏi, buộc cô phải nói ra.

Cô sẵn lòng chiều theo anh, nhẹ nhàng nói: "Nhớ anh."

Cố Thanh Hoài cong mắt lên, cúi người thì thầm bên tai cô.

Anh dùng giọng chỉ có hai người nghe thấy, nhẹ nhàng nói: "Ngày hôm qua mắng anh là đồ khốn đến mức khản cả giọng, hôm nay lại nhớ anh?"

Trước mặt các thành viên, đội trưởng Cố vẫn giữ vẻ nghiêm túc, lông mày đen đậm trên đôi mắt phượng, khuôn mặt lạnh lùng trắng trẻo, anh vốn đã rất cao, nay lại mặc bộ đồng phục SWAT nên trông càng thêm hấp dẫn, đôi chân dài nổi bật, dáng vẻ thật sự rất đẹp.

Ai nhìn cũng phải cảm thán một câu "trời sinh ra để cấm dục."

Tim Chung Ý đập nhanh nhưng không thay đổi sắc mặt, chỉ có tai đỏ lên trong

một giây, tức giận nói: "Ghét anh."

Cố Thanh Hoài cười một cách mãn nguyện, anh nhìn cô từ trên cao với ánh mắt chế giễu: "Đạo diễn Chung, rõ ràng em yêu anh chết đi được."

Anh có vẻ hơi kiêu ngạo nhưng thật sự cũng rất dễ thương, như một cậu thiếu niên nghịch ngợm, làm nũng với người mình yêu.

Được rồi, cô tự nguyện đầu hàng, có mười cô cũng không phải là đối thủ của tên cảnh sát thô lỗ Cố Thanh Hoài này.

Vừa đúng đến giờ tan sở, các thành viên đội đặc nhiệm cởi trần đã hoàn thành buổi tập, ồn ào chạy đến tìm đồ.

Chung Ý còn chưa kịp phản ứng thì đã bị Cố Thanh Hoài nắm lấy cổ tay, kéo vào lòng, ấn đầu cô vào ngực anh.

Trước mắt là một mảng đen kịt.

Vị đội trưởng đội chống kh ủng bố này vẫn giữ được vẻ uy nghiêm, nhẹ nhàng ra lệnh: "Mười giây, không mặc xong quần áo sẽ phải mang thêm 10km."

Chung Ý ngẩng mặt lên, đối diện với chiếc cằm lạnh lùng và môi mím thành một đường thẳng của anh, không thể kìm nén nụ cười.

Cố Thanh Hoài hạ mắt nhìn cô, ánh mắt chứa đầy cảnh cáo: "Đừng nhìn, anh ghen đấy."

Anh ghen thì sẽ nói rõ ràng, thật sự làm người ta cảm động.

"Cái gì em cũng không nhìn.” Chung Ý cố ý nheo mắt lại thành một đường cong, "Chỉ nhìn thấy anh thôi."

Cố Thanh Hoài bị chọc cười nhưng phải kìm nén, chỉ có thể cắn môi dưới.

Khi anh cười, các thành viên bên cạnh bắt đầu gây ồn ào, uy nghiêm của đội trưởng hoàn toàn bị phá hủy.

Họ sợ anh trên sân huấn luyện, nhưng lại rất ngưỡng mộ và thích anh, quan hệ của bọn họ với anh rất tốt.

Chung Ý nhìn anh không chớp mắt, thấy đôi môi mỏng của anh mím thành một đường rồi lại không kìm được nhếch lên.

Dáng vẻ bất lực nhưng cố nhịn cười của anh giống như một chàng trai hai mươi tuổi, thật sự làm người ta rung động.

Anh cúi đầu nhìn cô, lông mi dài và mềm mại quét qua trái tim cô.

Trái tim ngứa ngáy, cô muốn hôn anh, ngay bây giờ.

Vì vậy khi mọi người từ sân huấn luyện đi về phía căng tin, cô nắm tay Cố Thanh Hoài.

Sân huấn luyện rộng lớn không có ai, chỉ một ánh nhìn Cố Thanh Hoài đã biết cô đang nghĩ gì, khóe môi anh cong lên, nhẹ nhàng cười.

Nhìn các đồng đội đang đi xa, anh nhìn Chung Ý trước mặt.

Anh cúi xuống ngang tầm mắt với cô, cười cười nắm lấy phần thịt mềm trên má cô: "Nhóc con, em đang tính kế chiếm đoạt anh à?"

Chung Ý được sự chiều chuộng nhẹ nhàng trong giọng nói của anh làm tai nóng bừng.

Anh quá mức tinh ý, rõ ràng nhìn thấu tất cả tâm sự của cô nhưng không vạch trần, chỉ đợi cô tự mình để lộ, những lúc này anh tuyệt đối sẽ không chủ động.

Cố Thanh Hoài đứng dựa vào tường, tư thế đứng có vẻ ngả nghiêng nhưng lưng và vai tự nhiên thẳng tắp.

Anh mặc đồng phục cảnh sát trông rất bảnh bao, khi không nói không cười thì chính là kiểu người cao ngạo, lạnh lùng.

Cằm anh cứng cáp, khuôn mặt anh tuấn rõ nét, từng đường nét đều toát lên vẻ nghiêm nghị, không tức giận mà vẫn đầy uy nghi.

Chung Ý đặt tay lên vai anh, ngôi sao bốn góc trên quân hàm chạm vào lòng bàn tay cô.

Cô bị anh quyến rũ, thì thầm: "Anh mặc đồng phục cảnh sát trông thật đẹp."

"Quá khen." Cố Thanh Hoài nhướng mày, "Đạo diễn Chung cũng rất xinh đẹp."

Chung Ý nắm chặt đồng phục của anh, cô đứng nhón chân, môi chạm vào môi anh, Cố Thanh Hoài giữ lấy eo cô.

Anh không nhắm mắt, im lặng quan sát sự ngượng ngùng của cô, xem khuôn mặt cô đỏ bừng, nhìn đôi mắt cô lúng túng và ươn ướt.

Con thỏ nhỏ trong lòng Chung Ý nhảy lên cuồng nhiệt khiến cô không đủ tự tin: "Anh có muốn hôn hay không..."

Cố Thanh Hoài nhướng mày, ánh mắt ngày càng nhu hòa, đầu ngón tay mát lạnh nhẹ nhàng nâng cằm cô lên.

Đôi môi mỏng của anh dù nói gì cũng rất quyến rũ: "Mỗi lần thấy em đỏ mặt, anh đều rất muốn hôn em."

Trán chạm trán, giọng nói vốn lạnh lùng của anh trở nên dịu dàng đến mê hoặc: "Ngay cả lúc học cấp ba cũng vậy."

Dù có những lúc gần gũi hơn, nhưng một câu nói của anh vẫn khiến cô đỏ mặt, tim đập nhanh.

Khi đôi môi mỏng của anh hạ xuống, cô nghe thấy Cố Thanh Hoài nhẹ nhàng nói: "Bây giờ cũng vậy."

-

Cục Công an thành phố rất gần trường trung học mà họ từng học.

Khi quay phim tài liệu trước đây, lúc nào cũng có thể nghe thấy tiếng chuông của trường.

Hai người ăn bữa trưa ở khu phố ăn vặt phía sau trường.

Chung Ý thích những nơi nhộn nhịp, đông đúc. Cố Thanh Hoài quay đầu lại, ánh mắt tìm kiếm bóng dáng của người yêu, anh nắm tay cô, mười ngón tay đan chặt vào nhau.

Vào giờ ăn, khắp nơi đều là những thanh thiếu niên mặc đồng phục học sinh, không khí tuổi trẻ tràn ngập trong không khí.

Chung Ý không khỏi thở dài: "Có nhiều cô gái xinh đẹp quá."

Họ có ánh mắt sáng ngời, làn da căng bóng, gương mặt vẫn còn non nớt.

Chưa từng trải qua gian khổ, cũng chưa phải đối mặt với sự khắc nghiệt của xã hội, các cô gái đều đang ở thời điểm đẹp nhất trong cuộc đời.

Nhiều năm trước Chung Ý cũng có dáng vẻ như vậy, nhưng cô ngại ngùng, ít nói, rất ít khi trò chuyện.

Điều dũng cảm nhất cô tưng làm là lén nhìn Cố Thanh Hoài khi anh ngủ.

May mắn thay, chàng trai mà cô thầm thương trộm nhớ thời trẻ giờ đã trở thành vị hôn phu của cô.

Điều đó làm cô cảm thấy số phận thật tử tế, những khó khăn mà cô đã trải qua không hề vô ích.

Cố Thanh Hoài nhìn thấy ánh mắt ngưỡng mộ của Chung Ý, thản nhiên nói: "Em cũng vậy."

Chung Ý chớp chớp mắt: "Cũng vậy cái gì?"

Cố Thanh Hoài: "Cô gái xinh đẹp."

Chung Ý nhăn mũi: "Em đã lớn rồi."

Cố Thanh Hoài véo nhẹ khuôn mặt cô: "Điều đó có liên quan gì đến tuổi tác đâu."

Anh rất cao, thường xuyên cúi xuống khi nói chuyện với cô, như vậy thì cô không cần phải ngước lên.

Xung quanh đông người qua lại, chỉ có cô được bao quanh bởi hơi thở tươi mới của anh.

Giọng nói trong trẻo, dễ nghe, gần gũi bên tai cô: "Dù Chung Ý có bảy, tám mươi tuổi thì vẫn là cô gái của Cố Thanh Hoài."

"Cô gái của Cố Thanh Hoài..." Chung Ý lặp đi lặp lại những từ này trong đầu, hương vị ngọt ngào lan tỏa không ngừng.

Có quầy bán kẹo bông gòn bên đường, cô cảm thấy trái tim mình mềm mại hơn cả kẹo bông, chúng đang mở rộng không ngừng, cuối cùng trở thành một đám mây nhẹ nhàng, tự do bay bên cạnh Cố Thanh Hoài.

Cố Thanh Hoài nắm tay cô, để cô tò mò nhìn quanh từng quầy, kiên nhẫn chờ cô quyết định muốn ăn gì.

Khu phố ăn vặt đã thay đổi nhiều, Chung Ý không biết nên nhìn vào đâu.

Cô buộc tóc đuôi ngựa cao, mắt sáng và nụ cười rạng rỡ, vô cùng nổi bật giữa đám cô gái mặc đồng phục xanh trắng.

Có những cậu bé thường xuyên nhìn cô, chúng gọi bạn bè của mình, cuối cùng cả đám cùng nhìn về phía cô.

Sau đó, khi nhìn thấy người đàn ông cao lớn và anh tuấn bên cô thì lại cùng nhau quay mắt đi.

"Phải làm sao đây?" Chung Ý nhíu mày, có vẻ khó lựa chọn: "Em muốn ăn tất cả."

"Vậy thì thử hết đi," Cố Thanh Hoài nhướng mày: "Ăn không hết thì anh sẽ ăn."

Takoyaki, bánh gạo chiên giòn, cuộn dâu tây, bánh cá, bánh bột...

Chung Ý vui vẻ ăn no căng bụng.

Cô liếc thấy những học sinh cấp ba đang đi về phía mình, các cặp đôi nắm tay nhau lén lút.

Cô chọc vào người Cố Thanh Hoài, để anh cũng nhìn họ: "Tiếc quá, hồi cấp ba chúng ta không yêu sớm."

Cô vừa mua một que bánh gạo chiên giòn, vì rất cay, cô không ăn được nên đưa cho Cố Thanh Hoài.

Cố Thanh Hoài vừa ăn cay, da anh trắng và môi lại đỏ, sắc thái rất quyến rũ, không hề nhận ra sức cuốn hút của mình.

Nghe cô nói vậy, anh nhẹ nhàng nói: "Anh luôn đứng sau em, chỉ quan sát mình em."

Giọng nói thường ngày thờ ơ không cảm xúc, lúc này nhẹ nhàng như lông vũ, mềm mại và đọng lại ở trái tim: "Khi em tập thể dục, khi em viết bài trên bảng và cả trên đường đến căng tin."

Cảm xúc không thể diễn tả bằng lời, xung quanh ồn ào nhưng cô vẫn không thể che giấu nhịp đập của trái tim.

Lông mi và đôi môi của anh đều mềm mại, Chung Ý đọc được lời nhắn từ môi của anh: "Anh luôn thích em."

Có thể cho cô một cỗ máy thời gian trở về quá khứ, quay lại thời điểm khi anh nhìn cô, để cô quay lại nhìn anh được không?

Có thể cho cô thuốc hối tiếc, khi cô không kiểm soát được mà nói chia tay đổi thành cô chạy đến ôm anh được không?

Có thể tạm dừng thời gian vào những khoảnh khắc khi anh ở bên cạnh cô được không?

Chung Ý nắm chặt tay anh, ánh mắt sáng lên, rơm rớm nước mắt: "Em cũng vậy, Cố Thanh Hoài, em rất thích anh."

Ánh nắng buổi chiều tươi sáng, còn một lúc nữa Cố Thanh Hoài mới phải trở lại làm việc ở Cục.

Hai người ngồi trên ghế dài trong công viên nhỏ, yên lặng tắm nắng, cảm giác thật dễ chịu như trong một bộ phim tình cảm nhẹ nhàng.

Chung Ý dựa vào vai Cố Thanh Hoài, nghe anh hỏi: "Chiều nay định làm gì?"

“Em không biết.” Cô hiếm khi không có kế hoạch, "Có thể em sẽ xem một bộ phim rồi chờ anh về nhà."

Cố Thanh Hoài cúi mắt: "Về nhà ngủ một giấc?"

Chung Ý nghiêm túc nói: "Chỉ khi có anh ở nhà, em mới ngủ trưa."

Cố Thanh Hoài: "Tại sao?"

Chung Ý: "Khi em thức dậy, căn phòng rất tối, giống như trên thế giới chỉ còn lại mình em."

Cô mím môi: "Em cảm thấy rất buồn, đặc biệt là khi trong giấc mơ thấy anh, mở mắt ra lại không thấy anh..."

"Đợi em tỉnh dậy thì anh sẽ về nhà.” Anh thì thầm nhẹ nhàng, "Không tin thì đạo diễn Chung thử đi."

Chung Ý cong khóe mắt, trả lời với vẻ trẻ con: "Thử thì thử, ai sợ ai?"

---

Buổi chiều trở về nhà, Chung Ý xử lý công việc trước rồi thay bộ đồ ở nhà mềm mại, cuộn mình trong chăn đã được ánh nắng hong khô.

Tối qua bị Cố Thanh Hoài quấn quýt nên cô không ngủ được nhiều.

Người này như muốn đòi lại tất cả những gì cô đã nợ trong những năm qua.

Không thể nghĩ thêm nữa, vừa nghĩ đã thấy mặt nóng bừng.

Chung Ý ngáp một cái, trong mùi hương giống như của Cố Thanh Hoài, từ từ chìm vào giấc ngủ.

Khi cô mở mắt ra lần nữa, trong phòng tối mờ, rèm cửa chỉ kéo một nửa, có thể thấy bên ngoài đã tối.

Không thấy người khác, không phân biệt được giấc mơ hay hiện thực.

Không phân biệt được bây giờ là bốn năm trước hay bốn năm sau, thậm chí không phân biệt được việc họ tái hợp có phải là do cô tưởng tượng hay không.

Nỗi sợ hãi lớn lao ập đến như muốn nhấn chìm cô, đúng lúc này cửa phòng ngủ bị đẩy ra, ánh sáng chiếu xuống chân của Cố Thanh Hoài.

Cố Thanh Hoài bước đến, cúi người ôm cô: "Em tỉnh lâu chưa?"

Nỗi tủi thân trong lòng Chung Ý còn chưa kịp lan tỏa đã bị mùi hương ngọt ngào của anh lấn át: "Em chỉ mới tỉnh thôi."

Ánh mắt anh trong trẻo như nước: "Anh đã nói gì nhỉ, khi em tỉnh dậy anh sẽ về."

Chung Ý ôm cổ anh: "Khi em mở mắt ra mà anh không ở đây, em tưởng mình đang mơ."

Cô hơi tủi thân, giọng nói nhỏ nhẹ bên tai anh: "Em sẽ nghĩ việc chúng ta ở bên nhau là một giấc mơ đẹp, tỉnh dậy lại chẳng có gì, anh lại bay đi..."

Cố Thanh Hoài thở dài, anh xoa đầu cô, nghiêng đầu hôn vào tai và má cô: "Em ở đây, anh còn có thể đi đâu?"

Chung Ý nhẹ nhàng "Ừ" một tiếng, cảm thấy như tìm lại được cái gì đã mất.

"Thức dậy ăn cơm nhé?"

"Được!"

Cô không thích mang giày, trong thời tiết như thế này cô thích mang tất chạy loanh quanh.

Nhưng khi Cố Thanh Hoài ở nhà thì cô không cần phải mang giày, yên tâm làm người lười biếng trong vòng tay anh, đi đâu anh bế là được.

Sau bữa tối, Cố Thanh Hoài mở máy tính gõ báo cáo.

Chung Ý lại gần nhìn một cái, ngôn từ rất chuẩn chỉnh.

Sự tập trung trong đôi lông mày lạnh lùng của anh giống như khi viết bài toán hồi còn thiếu niên.

Chàng cảnh sát này khi làm việc thật sự rất nghiêm túc.

Chung Ý từ phía sau ôm lấy cổ anh: "Khoảng bao lâu nữa mới xong?"

Cô mặc bộ đồ ở nhà mềm mại, hơi thở nũng nịu quét lên vành tai anh.

Cố Thanh Hoài không rời mắt khỏi màn hình: "Còn nửa giờ nữa."

Chung Ý nhăn nhó, ngay lập tức bị ôm lấy eo, cả người ngồi lên đùi anh.

Cố Thanh Hoài ôm cô, mặt mày vẫn lạnh lùng như băng, liếc cô một cái: "Biết nũng nịu như thế, học từ ai vậy?"

Chung Ý ngồi trong lòng anh, tỏ vẻ không quan tâm.

Vẻ ngoài của chàng cảnh sát không cười khi đó thật sự rất hấp dẫn, chỉ có anh là không biết.

Khi anh đang nhận điện thoại thảo luận công việc với đồng nghiệp, cô đã tạo được hình hoa bằng dây mũ của áo hoodie màu xám của anh.

Điện thoại vẫn chưa cúp, giọng nói của anh lạnh lùng, trong giọng điệu là sự bình tĩnh chuyên nghiệp của một cảnh sát khi phân tích tình hình.

Nhưng sắc đẹp trước mặt khiến cô dần không thỏa mãn với việc này, sự chú ý đã chuyển sang chính Cố Thanh Hoài.

Cô chạm vào mặt anh, ngón tay lướt dọc theo đường viền hàm cứng nhắc của anh. Cổ anh dài và trắng, trông rất đẹp, đầu ngón tay cô ngứa ngáy, chạm vào yết hầu nhô lên của anh qua lớp da mỏng, cảm giác thật kỳ lạ.

Anh cảnh cáo nhìn cô một cái, chỉ là tiếp xúc nhẹ nhàng, yết hầu anh di chuyển dưới đầu ngón tay cô.

Chung Ý càng ngày càng dũng cảm, càng lúc càng táo bạo, cô càng cảm thấy ngứa ngáy trong lòng.

Vì vậy, sau khi anh cúp điện thoại, cô không chỉ chạm vào yết hầu của anh mà còn cúi xuống hôn một cái.

Cố Thanh Hoài nhăn mặt, trông rất dữ dằn: "Lát nữa em sẽ khóc đấy."

Chung Ý được anh nuông chiều đến mức ương bướng, cô mặc kệ, từ từ ngáp một cái.

Cô liếc qua thấy báo cáo đã được gửi qua email, Cố Thanh Hoài đóng máy tính lại.

Trong đầu cô vang lên chuông cảnh báo, khi cô định đứng dậy khỏi đùi anh để chạy trốn, anh đã giữ chặt eo cô bằng đôi tay dài và mạnh mẽ.

Gương mặt lạnh lùng của anh rất nguy hiểm, cảm giác xâm lược không thể bỏ qua: "Có phải anh quá nuông chiều em đúng không?"

Chung Ý chớp mắt, lảng sang chuyện khác: "Chúng ta ra ngoài vận động nhé... Đã lâu anh không đưa em đi chạy rồi..."

Cố Thanh Hoài khẽ cười: "Vận động trên giường vẫn chưa đủ với em hả?"

Chung Ý giận dỗi: "Cố Thanh Hoài!"

Cố Thanh Hoài không do dự, bế cô từ phòng làm việc vào phòng ngủ.

Anh cảnh sát thường xuyên tập thể dục, khi bế cô như bế một con mèo vậy.

Cô đỏ mặt giải thích: "Bây giờ vẫn chưa đến giờ ngủ!"

"Anh biết.” Cố Thanh Hoài dùng đầu gối mở cửa, đặt cô lên giường rồi áp người lên: "Tối nay để em ngủ sớm."

Chung Ý đỏ mặt vì hành động của anh, ánh mắt cô lạc lối, từ lông mày rậm đến sống mũi thẳng, khóe miệng mềm mại...

Tâm tư không đơn giản, không chỉ có Cố Thanh Hoài, cô không thể không thừa nhận, ngay cả cô cô cũng vậy.

Yêu một người không thể không muốn ở gần, cô yêu Cố Thanh Hoài, cô thích tất cả về anh.

Không quan trọng là hôn, ôm hay tiếp xúc gần gũi hơn.

Nhưng gần đây, có phải họ hơi... quá phóng túng không?

Chung Ý nhíu mày, nhìn anh một cách nghiêm túc: "Anh có phải miệt mài quá độ không...?"

Cô lắp bắp nói: "Thì... chúng ta không ở bên nhau nhiều năm như vậy, không phải vẫn sống tốt sao?"

Cố Thanh Hoài không trả lời cô, ánh mắt đen láy lạnh lùng, cúi đầu chuẩn bị hôn cô, bị tay cô ngăn lại trước ngực.

Giọng nói của cô nghẹn trong cổ họng, cô đỏ mặt chỉ nói được một câu nhỏ: "Anh nghiện à?"

Cố Thanh Hoài ngẩn ra một chút, bất ngờ bật cười, đôi lông mày cong lên, khóe miệng cong cong để lộ hàm răng đều và trắng, trong đồng tử có ánh sáng lấp lánh.

Nhìn như thế này trông anh vẫn là chàng trai đầy khí phách và tự do trong ký ức.

Trên người có sự ngang ngược như thần thánh cùng sự tinh khiết thanh nhã.

Anh nắm lấy khuôn mặt cô, giọng nói cũng mang theo nụ cười: "Em thật dễ thương, còn điều gì mà anh không biết không?"

Tim Chung Ý đập nhanh, lồ ng ngực cô phập phồng.

Cố Thanh Hoài có nhiều góc cạnh sắc nét rất có tính công kích, khi không cười thì thực sự nghiêm nghị khó gần

Nhưng chỉ cần anh cười, khí chất phong lưu trong đôi mắt không thể che giấu.

Vẻ đẹp lạnh lùng thực sự rất thu hút người khác làm gì đó với anh.

Chỉ cần bị anh nhìn như vậy, cô đã mất hết sức lực, trở thành con cá nhỏ sắp chết ngạt trên bãi biển.

Ánh mắt Cố Thanh Hoài từ từ di chuyển xuống, dừng lại trên đôi mắt ướt ánh nước và những hàng mi run rẩy vì phải cố gắng kiềm chế sự xấu hổ.

Khi còn ở quân đội, mỗi ngày đều là những buổi huấn luyện căng thẳng, giữa trời đất đạn lửa sinh tử, tâm hồn không phải lúc nào cũng thanh thản.

Trong những đêm thực hiện nhiệm vụ, anh không thể ngủ được, nhắm mắt lại tất cả là cô, nhiều hơn thế là sự đau lòng, nhớ nhung chứ không phải là sự bốc đồng.

"Chuyện này không làm anh nghiện."

"Nhưng mà..." Đôi mắt của anh đẹp như ngâm trong băng, không hề che giấu sự chiếm hữu thẳng thắn: "Em có thể."


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com