Mối Tình Đầu Của Em Thuộc Về Anh

Chương 55



Không chia tay.

Rõ ràng họ đã tái hợp và ở bên nhau.

Khoảng thời gian ba năm chia tay đầy tăm tối, cô bị mắc kẹt trong giấc mơ ở sân bay khi họ chia xa, cô đuổi theo máy bay và tuyệt vọng khóc lớn.

Còn Cố Thanh Hoài thì sao?

Phải chăng anh cũng bị mắc kẹt vào ngày hôm đó, mắc kẹt trong cơn ác mộng khi cô đề nghị chia tay, không cách nào thoát ra được.

Đến nỗi bây giờ khi họ đã quay lại rồi, nhưng trong tiềm thức anh vẫn nghĩ rằng mình đang bị cô bỏ rơi.

Thế nên ngày đó anh không phải muốn hỏi cô "Trong lòng em không còn anh nữa" mà là "Không chia tay" phải không?

Thiếu niên lạnh lùng anh tuấn ngày xưa giờ lại bị cô dày vò thành ra như thế này, ngay cả khi bị thương nặng hôn mê vẫn không thể thoải mái.

Khi Triệu Tuyết Thanh và Tạ Lẫm đến, Chung Ý đang ngồi xổm bên ngoài phòng chăm sóc đặc biệt.

Trong ấn tượng của Triệu Tuyết Thanh, Chung Ý hiền lành, sống nội tâm, nhút nhát, vẻ đẹp thiếu sức sống đến kinh hãi. Lúc này, cô vùi mặt vào đầu gối, mái tóc dài rối bù, chiếc áo sơ mi trắng bẩn thỉu, không giống một đạo diễn phim tài liệu mà giống như một đứa trẻ không tìm được nhà.

Triệu Tuyết Thanh ngập ngừng gọi tên cô: "Chung Ý."

Người ngồi xổm trên mặt đất dựa vào tường, phải mất một lúc mới đứng dậy được, mí mắt sưng húp đỏ bừng, môi nứt nẻ như thể cô mới là người bị thương nặng.

Triệu Tuyết Thanh ngay lập tức cảm thấy đau xót, cô ấy tiến lại gần vài bước và ôm Chung Ý vào lòng. Cô ấy vô cùng đau lòng, vì sao Chung Ý lại gầy như vậy, gầy như thể chỉ còn da bọc xương thôi.

Nước mắt lặng yên làm ướt quần áo của cô ấy, người trong lòng khóc nức nở: "Triệu Tuyết Thanh, là lỗi của mình nên Cố Thanh Hoài mới như thế này..."

Giọng nói Chung Ý nghẹn ngào, lời nói đứt quãng: "Nếu không vì mình, anh ấy sẽ không gặp Đỗ Tử Đằng, sẽ không nằm ở đây như thế này..."

"Mình phải làm sao đây... phải làm sao... quả bom đó vốn buộc trên người mình..."

"Lúc anh ấy lấy ra khỏi người mình, nó đã sắp phát nổ rồi... cho nên anh ấy mới không kịp chạy... Triệu Tuyết Thanh, tất cả là lỗi của mình, đều do mình..."

Cô chìm trong nỗi buồn và sợ hãi tột độ, khóc không thành tiếng, tự trách mình đến mức sắp suy sụp, nước mắt không ngừng rơi.

Triệu Tuyết Thanh thấy cô khóc mà đau lòng, liên tục nói vào tai cô: "Không phải lỗi của cậu, là lỗi của kẻ xấu. Cậu quên lời trước kia đã nói với mình sao?"

Triệu Tuyết Thanh đưa tay vỗ nhẹ lên tấm lưng gầy gò của Chung Ý, cô ấy không dám nghĩ nếu người nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt nhìn thấy cảnh này thì sẽ đau khổ đến mức nào.

Bỗng nhiên Triệu Tuyết Thanh có linh cảm, nếu Cố Thanh Hoài xảy ra chuyện, có lẽ cả đời này Chung Ý sẽ không thể tha thứ cho bản thân.

Đêm qua cô ấy biết được tin tức, ngay lập tức đáp chuyến bay đêm về Trường Ninh. Hiện tại khi đang ôm người khóc đến run rẩy, cô ấy không thể tưởng tượng được mỗi giây mỗi phút Cố Thanh Hoài bên trong phòng cấp cứu, Chung Ý ở ngoài đây trải qua như thế nào.

"Ăn cái gì đó nhé?"

Mùi thơm ngọt ngào trong túi giấy phả vào mặt cô, mùi thơm rất quen thuộc, Chung Ý nheo mắt lại.

Cô đau đầu, mắt cũng đau. Hơi ấm của thức ăn trên lòng bàn tay cô từ từ khiến cô tỉnh táo.

Bánh rong biển, bánh hoa mai, bánh lòng trắng trứng, thạch rau... đây đều là những thứ Cố Thanh Hoài từng mua cho cô.

Trong đôi mắt sáng màu của Chung Ý toàn là nước mắt, trống rỗng như mặt hồ vắng lặng: "Sao cậu biết mình thích ăn món này..."

Chỉ cần nghĩ đến lần gần nhất cô ăn những món này, Cố Thanh Hoài vẫn ở bên cạnh cô, giọng nói như đang khóc, cô cắn chặt môi để ngăn nước mắt.

Triệu Tuyết Thanh quay đầu lau nước mắt, sau đó cười khổ nói với Chung Ý: "Mình không biết, Cố Thanh Hoài biết."

Chung Ý ngơ ngác, ánh mắt không thể tập trung, nhưng vào ngay lúc này, một cảm giác nghi ngờ nào đó không ngừng dâng lên từ đáy lòng.

Cô nghe thấy Triệu Tuyết Thanh nói: "Đồ ăn vặt cậu nhận được khi quay phim tài liệu đều là do Cố Thanh Hoài mua và dùng tên của mình gửi."

"Cậu ấy nói biết được vài món ngon, nghĩ bụng cậu sẽ thích, nhưng nếu cậu ấy gửi thì có thể cậu không nhận."

Nước mắt lăn dài trên má cô và rơi xuống sàn hành lang bệnh viện.

Chung Ý nhớ lại ngày Cố Thanh Hoài dẫn cô đi leo núi.

Cô tức giận vì nhiệm vụ EOD quá nguy hiểm nên anh nhờ Quy Lai đến dỗ cô vui---

"Quy Lai hỏi đạo diễn Chung có muốn ăn bánh hoa mai không?"

"Quy Lai hỏi đạo diễn Chung xem có muốn ăn bánh rong biển không?"

"Quy Lai hỏi đạo diễn Chung có muốn ăn thạch không?"

Ngày hôm đó cô cũng nói về một thùng đầy đồ ăn vặt---

"Năm ngoái, em nhận được một thùng hàng do Triệu Tuyết Thanh gửi."

"Hình như có bánh hoa mai, bánh rong biển, bánh lòng trắng trứng*... có rất nhiều loại."

[*] Nguyên tác: 蛋清羊尾, là một món ăn vặt truyền thống ở Chiết Giang, Trung Quốc. Ở Việt Nam không có loại bánh này nên mình xin đặt tên theo nguyên liệu chính làm ra loại bánh này là lòng trắng trứng.

Giọng điệu của Cố Thanh Hoài vẫn như bình thường, chỉ thuận miệng hỏi ăn có ngon không.

Cô nói rằng mình chưa ăn gì, chia cho cô gái đang quay phim tài liệu và các nhân viên khác hết.

Thì ra Cố Thanh Hoài đã mua chúng.

Rốt cuộc đã có bao nhiêu việc mà cô không biết.

Lồ ng ngực căng cứng và đau đớn như thể sắp chết.

Chung Ý cố gắng cho chiếc bánh hoa mai vào miệng, vừa khóc vừa nghẹn ngào, lòng đau đớn, không thể nuốt nổi.

Cuối cùng, cô ngồi ở hành lang bệnh viện, cách Cố Thanh Hoài bị thương nặng chỉ một bức tường, khóc đến không thể dừng lại được.

Triệu Tuyết Thanh lấy khăn giấy lau nước mắt cho cô: "Cậu có muốn về nhà sắp xếp đồ đạc không? Quy Lai mang đến nhà mình đi, mình sẽ chăm sóc nó."

-

Nghe thấy tiếng bấm mật mã ổ khóa, Quy Lai tưởng là Cố Thanh Hoài trở về, vui vẻ đi tới vẫy đuôi.

Sức lực của cô trong phút chốc bị hao hụt, Chung Ý đứng trong căn nhà vắng vẻ, không biết bây giờ lúc này.

Quy Lai không biết chuyện gì, nó đến bên cạnh cô, cọ cọ vào lòng bàn tay cô, cảm thấy hụt hẫng.

Trong thoáng chốc, cô vẫn có thể nhìn thấy anh đang nấu ăn trong bếp, anh ngồi trên thảm tháo rời một đống linh kiện, anh để cô dựa vào vai xem phim, anh ngồi ở mép giường ru cô ngủ... Anh nâng mặt cô lên hôn, nụ hôn lúc thì nhẹ nhàng, lúc thì ngang ngược, nhưng sự đan xen của môi, răng và má luôn khiến người ta mê mẩn.

Nhưng bây giờ, anh không có ở đây.

Chung Ý hít một hơi thật sâu, đè nén mọi ấm ức tủi thân, sắp xếp giấy tờ nhập viện và nhu yếu phẩm hàng ngày của Cố Thanh Hoài.

Thẻ cảnh sát của anh được đặt trên một đống tài liệu. Cô nhẹ nhàng mở nó ra, bức ảnh của anh trong bộ đồng phục cảnh sát phẳng phiu hiện ra trong tầm mắt. Khuôn mặt người trong ảnh sáng sủa tuấn tú, trông không dễ đụng vào, tràn đầy tinh thần tuổi trẻ.

Không có vết thương nào, cũng không bị hôn mê, anh vẫn khỏe mạnh. Anh là một cảnh sát trẻ tuổi, đẹp trai, có khuôn mặt lạnh lùng và là một chuyên gia gỡ bom của đội SWAT chưa bao giờ thất bại.

Phía sau bức ảnh, một góc của bức ảnh khác lộ ra. Chung Ý cẩn thận rút ra, giây tiếp theo mắt cô lại tràn nước mắt.

Chàng trai cô gái trong bộ đồng phục học sinh màu xanh trắng mỉm cười trước ống kính.

Vậy trong ngần ấy năm, khi anh nâng cao dây cảnh giới lên và một mình đi về phía trung tâm vụ nổ, bức ảnh đã này đồng hành cùng anh phải không?

Chung Ý đóng lại thẻ cảnh sát, cô không dám nhìn lại, không dám nghĩ tới, không dám đi sâu vào chi tiết Cố Thanh Hoài yêu cô như thế nào.

Anh không bao giờ quên cô. Thì ra, nỗi đau khổ bao năm chẳng là gì so với việc mất đi anh.

Con chó Côn Minh uy nghiêm vẫn luôn đi theo bên cạnh, Chung Ý thu dọn đồ chơi và thức ăn của nó xong, quỳ xuống và sờ đầu nó, nhẹ nhàng nói: "Trong khoảng thời gian này, mày đến nhà dì Triệu Tuyết Thanh ở tạm nhé. Ở đó có người bạn tốt Alaska của mày nữa đấy."

Quy Lai cái hiểu cái không, nhưng khi đến gần cửa, cuối cùng nó cũng nhận ra Chung Ý muốn đưa nó đi, nó bất ngờ vùng ra khỏi tay cô.

Nó đã xa người đó một lần, không muốn phải xa lần thứ hai.

Ở nhà có mùi hương hoa cỏ sạch sẽ trên người Cố Thanh Hoài, có chăn bông, gối và tủ đựng đồng phục cảnh sát của anh, khắp nơi đều có dấu vết và hơi thở của anh.

"Quy Lai..." Không muốn xa anh đâu chỉ có một mình nó, Chung Ý không cầm được nước mắt.

Quy Lai hiếm khi không nghe lời, lúc Chung Ý muốn đưa nó đi, nó chạy đến phòng ngủ của cô, vốn là phòng ngủ chính trước đây của Cố Thanh Hoài.

Một bên là Cố Thanh Hoài nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt, một bên là Quy Lai không chịu rời đi, Chung Ý không phải phải làm sao. Khi đến gần phòng ngủ, Quy Lai vì muốn trốn cô mà vô tình đụng vào lâu đài gỗ của Cố Thanh Hoài.

Toàn bộ lâu đài sụp đổ, vô số mảnh gỗ nằm rải rác trên mặt đất.

Bên dưới mớ hỗn độn đó có thứ gì đó sáng rực, phản chiếu ánh nắng ấm áp, bên dưới có một tờ giấy đã ố vàng, trên mặt giấy là chữ viết gần bay màu hết.

Nó ở cùng với anh, nó im lặng chờ đợi cô ở một góc không ai ngờ tới đã rất lâu, cuối cùng vào giây phút này cũng bị cô phát hiện.

Đầu óc Chung Ý trống rỗng. Cô chỉ máy móc bước tới, ngồi xổm xuống và nhìn vào điểm sáng nhỏ.

Đó là một chiếc nhẫn.

Và tờ giấy ố vàng là báo cáo kết hôn đã được đánh máy từ lâu.

Cố Thanh Hoài đã ký tên, thời gian ký là đêm trước sinh nhật của cô vào năm chia tay.

Trái tim ngay lập tức bị kéo ra, bị xé nát thành trăm mảnh, Chung Ý ngơ ngác và bật khóc.

Thì ra khi cô nói chia tay, anh đang muốn cùng cô sống đến bạc đầu, ở bên nhau mãi mãi.

Trên đường trở lại bệnh viện, Chung Ý một lần nữa đi ngang qua tiệm váy cưới, nơi hai người gặp lại sau một thời gian dài chia tay.

Chiếc váy cưới đó đẹp đến chói mắt, trên đó còn có tấm biển "không bán". Không biết khi nào mới không được nhìn thấy nữa.

Nếu biết sớm, cô đã mua nó ngay lần đầu tiên mặc thử.

Nếu như biết sớm, ngay lần đầu gặp lại cô sẽ nói cho anh biết, Cố Thanh Hoài, em thích anh, em chưa từng thích người khác, em nhớ anh đến phát điên rồi...

Chiếc nhẫn làm sính lễ, còn váy cưới làm của hồi môn.

Đáng tiếc lúc đó cô không dám đến gần anh nửa bước.

-

Ba ngày sau, Cố Thanh Hoài được chuyển từ phòng chăm sóc đặc biệt về phòng bệnh thường.

Những vết thương trên mặt và mu bàn tay bắt đầu đóng vảy nhưng anh vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại.

Cố Thanh Hoài đã lâu không được nghỉ ngơi.

Trong suốt quãng thời gian hơn mười năm làm quân nhân, làm cảnh sát, mưa bom bão đạn, gối đất nằm sương, súng ống sẵn sàng.

Trước mắt anh lúc này là bóng tối.

Mình chết rồi à?

Nếu chết rồi thì có thể gặp cha không?

Anh được sinh ra vào ngày cha hy sinh. Người đó chỉ sống trong những câu chuyện mẹ kể trước khi đi ngủ và những kỷ niệm đẹp nhất trong cuộc đời bà.

Anh biết cha đã ôm trên người quả bom hướng về khu đất vắng để đợi nó nổ. Mãi đến khi gia nhập quân đội, anh mới biết rằng khi cha mình hy sinh đã bị sóng xung kích xé xác thành từng mảnh, Nhậm Trung Hoa và các đồng đội nhịn đau tìm kiếm thi thể từ lúc trời còn sáng đến tối mịt, nhưng thi thể vẫn chưa thể ghép lại hoàn chỉnh.

Vì điều này mà sức khỏe của mẹ ngày càng kém.

Sau khi biết sinh nhật của mình là ngày giỗ của cha, anh không bao giờ muốn tổ chức sinh nhật nữa nhưng mẹ lại nói với anh: "Mẹ nghĩ con đã nhận gậy chuyền tay từ cha để bảo vệ mẹ."

Từ nhỏ đến lớn cho đến khi anh vào quân đội, mẹ anh chưa bao giờ bỏ lỡ bất kỳ ngày sinh nhật nào của anh, bà luôn nói: "Vì con là con của mẹ nên mẹ rất hạnh phúc."

Một bà mẹ đơn thân một mình nuôi con, gian khổ không kể xiết, tất nhiên cũng có cả những lời chê bai, đồn thổi. Đồng lương ít ỏi của bà được dùng để trả tiền thuê nhà, tiền điện và học phí cho con trai, chưa bao giờ động tới khoản trợ cấp nhờ sự hy sinh của chồng.

Một ngày nọ khi anh đi học về, một chiếc ô tô cao cấp đậu trong một con hẻm đổ nát, người bước xuống xe chính là ông bà của anh.

Họ muốn đón anh về và hứa cho anh một môi trường học tập tốt hơn, điều kiện sống tốt hơn, dù sao thì anh cũng là người nhà họ Cố.

Họ còn nói sẽ đưa cho mẹ một khoản tiền để mẹ không còn phải làm mẹ đơn thân nuôi con, muốn tái giá thì tái giá, nếu không có con thì cuộc sống của mẹ sẽ tốt hơn rất nhiều.

Người mẹ vốn chưa bao giờ đỏ mặt, luôn hiền lành như vậy lại tức giận đến phát run, ném trả đống tiền lớn vào xe ô tô của họ.

Bà ấy còn nhất quyết chuyển anh sang một trường khác, từ một trường cấp hai ở thị trấn nhỏ đến trường tốt nhất của tỉnh. Anh dễ dàng vượt qua kỳ thi lên cấp ba và đậu trường trọng điểm cấp tỉnh, điểm số của anh thuộc top đầu thành phố.

Trước khi bắt đầu năm học lớp 10, anh đã tìm được công việc làm thêm tại một nhà hàng thức ăn nhanh.

Một ngày trước khi khai giảng, một gia đình ba người đến nhà hàng, nhà họ trông rất ấm cúng.

Người đàn ông trung niên cười nói: "Muốn ăn gì cứ gọi, không cần lo tiền bạc, cha vừa mới nhận được lương."

Người vợ ôm con gái vào lòng và nói: "Đúng đó, hôm nay cha chiêu đãi chúng ta một bữa. Chung Ý nhà chúng ta sắp trở thành học sinh trường trọng điểm cấp tỉnh rồi."

Nếu anh cũng có cha, liệu bây giờ anh có giống họ không?

Anh nhướng mi lên nhìn. Cô gái quay lưng về phía anh đang cúi xuống xem thực đơn, ngoan ngoãn nhu mì.

Ăn xong, trên bàn vẫn còn thức ăn thừa.

Người cha đó đề nghị: "Đồ ăn còn thừa, chúng ta gói mang về đi."

Cô gái hỏi với giọng nhỏ nhẹ và lịch sự: "Phục vụ, làm phiền anh lấy cho tôi đồ đựng được không?"

Nhân viên phục vụ trong nhà hàng trợn mắt, giả vờ như không nghe thấy, lúc đi ngang qua, miệng lẩm bẩm: "Còn có bao nhiêu đâu mà gói mang về."

Cô gái sững sờ, tai đỏ bừng dưới ánh đèn.

Anh cầm hộp đựng đồ đi tới: "Để tôi."

Cô cụp mi xuống, không dám nhìn ai nhưng vẫn nghiêm túc nói: "Cảm ơn."

Anh trả lời, không có gì.

Ánh mắt anh lướt qua khuôn mặt của cô, anh bỗng giật mình.

Đó là cô gái bị chó cắn trên đường đến trường.

Gia đình ba người rời đi.

Nhân viên phục vụ khác chế nhạo: "Đồ thừa còn không đắt bằng hộp mang về."

Anh đặt tờ tiền vào quầy thu ngân với vẻ mặt lạnh lùng: "Cứ coi như tôi mua đi."

Ngày thứ hai sau khi vào lớp 10, họ bắt đầu khóa huấn luyện quân sự.

Chủ nhiệm lớp gặp anh và nói: "Lễ khai giảng đúng dịp kỷ niệm 100 năm thành lập trường, cần một đại diện học sinh mới lên phát biểu."

Anh không kiên nhẫn, đưa ra lời từ chối: "Thầy ơi, thầy tìm bạn khác đi."

Chủ nhiệm lớp không từ bỏ: "Việc này là nhiệm vụ do hiệu trưởng giao, em không cần phải viết bài phát biểu, trong những học sinh mới có một bạn nữ viết chữ rất đẹp..."

Một ngày trước khi kết thúc khóa huấn luyện quân sự.

Trong giờ giải lao, anh đứng dựa vào tường, dùng vành mũ che mắt cho đến khi có người gọi: "Cố Thanh Hoài, có người tìm kìa."

Cô gái mặc quân phục bước đến gần anh, lấy một chiếc phong bì từ trong túi quân phục ra rồi đưa cho anh.

Anh vô thức cụp mắt xuống. Cô gái thấp hơn anh 20cm và có một nốt ruồi nhỏ ở giữa mũi.

Cô ngẩng mặt lên, đôi mắt màu hổ phách nhạt, mím môi như đang muốn nói, trông rất ngượng ngùng.

Nhưng anh chưa kịp nói gì thì đám con trai trong lớp bắt đầu ồn ào---

"Đây là bức thư tình thứ mấy trong tuần rồi?"

"Cố Thanh Hoài, mong cậu thương xót, có cậu ở đây sao bọn tôi yêu đương được?"

Hai gò má của cô gái lập tức đỏ bừng, giống như ngày hôm đó.

Đôi mắt mèo sáng màu đó ươn ướt, nghiêm túc nhìn anh: "Không phải thư tình, đây là bản thảo bài phát biểu."

Anh nhận lấy và khẽ nói cảm ơn.

Cô gật đầu rồi bước nhanh đi.

Cô viết văn khác với vẻ ngoài dịu dàng ít nói của cô.

Lời văn ngắn gọn, hào phóng, có sự trưởng thành vượt xa tuổi tác.

Nếu không nhắc tới hai chữ "cha" và "hy sinh", anh sẽ đồng ý lên sân khấu phát biểu.

Trong bài phát biểu của học sinh mới, anh đã xóa đoạn đó.

Anh không muốn lấy người cha hy sinh để nhà trường làm chiêu trò.

Khi lễ khai giảng kết thúc, anh nhìn thấy cô gái bị giáo viên chủ nhiệm giữ lại ở phía xa xa, chưa đến gần, những lời la mắng giận dữ đã lọt vào tai anh---

"Không phải thầy đã nói phải tập trung viết về hoàn cảnh gia đình liệt sĩ của Cố Thanh Hoài sao?"

"Em không nghe thấy hả? Trong bài có nhiều điểm vô nghĩa, còn điểm quan trọng nhất lại bỏ qua?"

Hóa ra đây là chỉ thị của lãnh đạo nhà trường.

"Bạn ấy viết, nhưng em đã xóa đi." Anh kéo cô lại phía sau: "Thầy muốn viết về cha em, thế đã xin phép của cha em chưa ạ?"

Giáo viên chủ nhiệm nghẹn họng không nói được gì, hai người lần lượt bước vào lớp.

Hôm đó là ngày kỷ niệm 100 năm thành lập trường, rất nhiều phóng viên và giới truyền thông đã đến, thậm chí còn có người đợi trước cửa lớp: "Con trai liệt sĩ trong lớp các bạn có ở đây không? Chúng tôi muốn phỏng vấn cậu ấy."

Gia đình liệt sĩ, top 3 toàn thành phố, kỷ niệm 100 năm ngày thành lập trường, tin tức hay ho.

Làm chưa xong mà đã đặt cho nó một tiêu đề và gọi nó là "Lớn lên con sẽ trở thành người như cha".

Bên cạnh phòng học là phòng chứa đồ, anh chưa kịp phản ứng thì cô gái đã đẩy thẳng anh vào.

Một cô gái dễ ngại ngùng như thế lại đổi nét mặt nghiêm túc, dùng lời lẽ đanh thép nói chuyện với phóng viên: "Cậu ấy không có ở đây, xin nghỉ phép rồi. Mọi người đứng hết ở đây làm ảnh hưởng việc học của chúng tôi."

"Còn nữa, tên của cậu ấy không phải con trai liệt sĩ, cậu ấy là Cố Thanh Hoài."

Phóng viên quay phim cả hàng người rời đi, sau đó cô mới quay lại gọi anh ra ngoài.

Một đôi mắt trong veo nhìn anh: "Bọn họ đi cả rồi."

Anh khẽ nói: "Xin lỗi."

Rõ ràng trong lòng cô đầy ấm ức nhưng lại mỉm cười nói: "Không sao đâu."

Sau khi khóa huấn luyện quân sự kết thúc, cả lớp sắp xếp lại chỗ ngồi.

Cô không quen ai trong lớp, ngồi ở hàng ghế trống phía cuối của lớp học.

Anh ngồi vào bàn của cô.

-

Sau kỳ thi đại học, anh nộp đơn vào học viện quân sự, mọi người đều biết.

Khi được hỏi về chuyên ngành, anh nói là kỹ thuật viễn thông nhưng thực chất là kỹ thuật rà phá bom mìn.

Gia nhập quân đội, từ học viện quân sự đến doanh trại, trải qua bao nhiêu khó khăn nhưng anh chưa bao giờ sợ hãi.

Chỉ có hai người mà anh cảm thấy có lỗi, đó là người mẹ chẳng hay biết gì và Chung Ý đang kìm nước mắt để chào tạm biệt.

Đã bao nhiêu lần thoát chết trở về, bao nhiêu lần đứng giữa ranh giới giữa sự sống và cái chết, bao nhiêu chiến tích đã được đặt trên vai.

Anh không quan tâm, anh chỉ muốn được thăng cấp thành phó tiểu đoàn, lúc đó người nhà có thể đi theo nếu Chung Ý đồng ý.

Sau khi đạt được chiến công hạng hai, anh đã có cơ hội được thăng chức đặc biệt.

Nhậm Trung Hoa hỏi anh có dự định gì.

Anh chỉ nói muốn kết hôn.

Anh thích tháo dỡ mọi thứ, những lúc đó, Chung Ý thích tựa vào vai anh, nhìn anh thao tác.

Có lần, cô cong mắt hỏi anh: "Anh có làm được một ngôi nhà nhỏ không?"

Anh hỏi nhà như thế nào.

Cô nói phải có một chiếc xích đu trong vườn hoa và chú mèo nằm phơi nắng.

Anh mỉm cười, yêu cầu thực sự không hề thấp.

Cô hôn lên mặt anh: “Vậy thì em sẽ hạ thấp yêu cầu của mình, chỉ cần có anh là được.”

Anh thực sự đã xây cho cô một ngôi nhà nhỏ, có sân vườn, có xích đu, một chú mèo đang phơi nắng và cả một chiếc nhẫn, anh giấu trong khu vườn hoa.

Anh chuẩn bị báo cáo kết hôn, chỉ đợi Chung Ý đồng ý là nộp lên trên.

Anh nghĩ, anh sẽ cầu hôn vào sinh nhật của Chung Ý.

Một ngày nọ, có một cuộc gọi nhỡ trên điện thoại, đó là số của mẹ.

Khi anh gọi lại, đó là một giọng nữ lạnh lẽo hoàn toàn xa lạ.

"Xin chào, anh là người nhà của cô Hạ phải không? Cô Hạ ngất xỉu rồi."

"Tại sao?"

"Cô ấy không nói với anh suốt thời gian qua sao? Cô ấy đang hóa trị, anh không biết à?"

Anh xin nghỉ phép và lao đến bệnh viện. Mấy ngày ở bên giường bệnh của mẹ là mấy đêm anh không chợp mắt. Anh không làm cách nào tin được mẹ đang bị bệnh nan y, cuộc đời của bà đang đếm ngược.

Đúng lúc này, Chung Ý gọi tới, giọng nói vẫn dịu dàng như cũ.

Lúc đó, mắt anh đỏ hoe, muốn nói điều gì đó nhưng lại không thể.

Cuối cùng, sợ cô nhận ra giọng nói của bệnh viện, anh chỉ nói phải tập hợp rồi vội vàng cúp điện thoại.

-

Sau đó, bác sĩ đưa ra thông báo cuối cùng: "Sau này mẹ của anh lúc nào cũng cần người chăm sóc."

Anh đặt bút viết đơn xin chuyển ngành. Một số công ty tư nhân sản xuất thiết bị gỡ bom muốn hợp tác với anh, trong đó có công ty công nghệ Trí Ngữ, một công ty hàng đầu chuyên phát triển robot gỡ bom.

Không biết Triệu Trí Ngữ làm cách nào lấy được số điện thoại của anh nên gọi đến: "Cảnh sát Cố, anh có muốn xem xét lại việc hợp tác của chúng ta không? Anh có thể đưa ra bất cứ điều kiện nào anh muốn."

Anh lạnh lùng đáp: "Không, cảm ơn."

Sau khi cúp điện thoại, bên đó vẫn không bỏ cuộc, thậm chí còn nói ra câu khiến anh phản cảm nhất: "Nghe nói bây giờ mẹ anh rất cần người chăm sóc, chỉ cần anh chịu hợp tác với chúng tôi, chúng tôi sẽ thuê người đến chăm sóc mẹ anh. Anh đang ở trong quân đội thì nhận được bao nhiêu lương chứ..."

Lần này anh không nói gì nữa, trực tiếp cúp điện thoại.

Anh không có thói quen lưu số điện thoại di động, vì sợ một ngày nào đó trong quá trình truy bắt tội phạm xảy ra tai nạn, điện thoại di động rơi vào tay những kẻ buôn m@ túy, như thế sẽ gây rắc rối cho mẹ hoặc cô.

Vì vậy, khi màn hình điện thoại bật lên lần nữa, anh không thèm nhìn, giọng nói lạnh lùng gầm gừ: "Có để cho tôi yên không!"

Nhưng giữa chừng, anh liếc nhìn số điện thoại di động, trong lòng cảm thấy áy náy.

Đó là Chung Ý.

Anh thấp giọng xin lỗi: "Xin lỗi, không phải anh la em đâu."

Ở đầu dây bên kia, cô khẽ nói "ừm" và hỏi, anh xảy ra chuyện gì à?

Anh im lặng hồi lâu, cho đến khi tiếng còi tập trung từ trạm gác đột nhiên vang lên bên tai.

-

Ngày đơn xin xuất ngũ được chấp thuận chính là ngày sinh nhật của Chung Ý.

Anh cởi bỏ quân hàm, cởi bỏ quân phục mà anh đã xem như đức tin của mình.

Từ đó về sau, sọc hổ ngụy trang, 400m vượt chướng ngại vật, tuần lễ ma quỷ... đều không liên quan gì đến anh.

Bữa cơm chia tay các bộ đội đã được chuẩn bị hoành tráng hơn bất kỳ bữa tiệc mừng năm mới nào khác.

Những cấp dưới đã ở bên anh từ khi anh nhập ngũ có đôi mắt đỏ hoe. Anh cười và xoa đầu cậu ta, không phải chứ, khóc rồi à?

Có một bàn đầy thức ăn, không ai đụng đũa.

Anh cười: "Không phải sau lưng luôn nói tôi là đại ma vương và Diêm vương gia à?"

Người ít nói nhất bắt đầu tìm chủ đề, người nên khóc nhiều nhất lại cười.

Bất thình lình có tin báo động --- một quả bom không xác định được tìm thấy trong một tòa nhà dân cư, yêu cầu hỗ trợ.

Tựa như một chú chó nghiệp vụ về hưu nghe được mệnh lệnh phản xạ tự nhiên muốn đi thực hiện nhiệm vụ, phản ứng đầu tiên của anh lúc này chính là đứng dậy hỏi Nhậm Trung Hoa: "Thầy, em có thể đi được không?"

Nhậm Trung Hoa không chút do dự, nghiêm túc nói: "Cậu không còn là người của chúng tôi nữa."

Đêm chia tay, trên bàn đầy đồ ăn.

Đồng đội của anh lao ra tiền tuyến, cuối cùng chỉ còn lại một mình anh.

Điện thoại reo lên, đó chính là người anh muốn gặp nhất vào lúc này.

"Cố Thanh Hoài, chúng ta chia tay đi."

"Trong lòng em không còn anh nữa?"

"Không còn nữa."

"Em thích người khác rồi."

Sau này, mưa bom bão đạn, ranh giới mong manh giữa sống và chết, nhắm mắt lại, tất cả đều là Chung Ý.

Anh nhớ đến đôi mắt nhợt nhạt, mí mắt đỏ mọng và đôi môi bướng bỉnh cắn chặt khi cô khóc.

Điều duy nhất không thể nhớ là nụ cười của cô.

Lúc này mới nhận ra rằng đã rất lâu rồi anh không làm cô cười.

Anh chuyển đến chi đội SWAT của Cục Công an thành phố, nhưng anh vẫn không thể gặp mẹ lần cuối.

Cha chuyển ra khỏi Nghĩa trang Liệt sĩ, mẹ được chôn cất cùng cha rồi. Anh bình tĩnh xử lý mọi việc trong tang lễ, không rơi một giọt nước mắt nào.

Tuy nhiên, bộ đồng phục cảnh sát mà mẹ anh đã vá, lon sữa còn chưa đầy một nửa và cuốn sách lộn ngược trên đầu giường đều nói với anh rằng mẹ sẽ không bao giờ quay lại.

Trên ban công là đôi giày thể thao mới toanh của bà treo trên bậu cửa sổ, trong tủ là một chiếc áo khoác mà bà không nỡ mặc, thậm chí trên bàn còn có đồ ăn được đậy lồ ng bàn chống côn trùng đã lạnh ngắt.

Mẹ đã mất thật rồi.

Sau một đêm mất ngủ, anh dùng một số lạ gọi cho Chung Ý.

Một người đàn ông lạ trả lời cuộc gọi và nói rằng cô ngủ rồi, có chuyện gì thì để anh ta chuyển lời.

Anh tuyệt vọng đi đến thành phố nơi cô làm việc, nhưng đợi cho đến khi người đàn ông đưa cô lên lầu, ngọn đèn mờ đi và người đàn ông không đi xuống nữa.

Anh thực sự không có duyên phận này, duyên phận được ở bên cô mãi mãi.

Chung Ý của anh đâu rồi?

Điểm sáng le lói, Cố Thanh Hoài không phân biệt được giữa mơ hay thực.

Nửa mơ nửa tỉnh, thấp thoáng đâu đó anh dường như nhìn thấy cô.

Ở không gian và thời gian anh không biết, cô gái chịu đựng hết những ấm ức.

Đó là mối tình đầu của anh, cũng là cô gái anh sẽ không bao giờ quên.

Bạn gái cũ duy nhất của anh, người yêu hiện tại của anh.

Những giọt nước mắt ấm nóng đang nhỏ xuống mu bàn tay anh.

Tại sao Chung Ý lại khóc? Có phải vì thi không tốt không?

"Đừng khóc." Anh cố gắng hết sức, không biết cô có nghe thấy không: "Anh dẫn em đi mua đồ ăn ngon."


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com