Sáng sớm hôm sau, khi Chung Ý mở mắt ra, Cố Thanh Hoài đã đang rửa mặt.
Lúc mới ngủ dậy cô luôn cực kỳ bám người, hành động hoàn toàn làm theo trái tim mình vì chưa tỉnh táo cho lắm.
Cô đến gần anh hơn, người vẫn còn hơi mê man, tựa trán vào lưng anh: "Anh phải đi lâu lắm à? Em không thể đi theo hả?"
Cô không thể mở mắt, giọng mũi rất nhẹ nhàng, không giấu được sự quyến rũ của chính mình.
Cô vòng tay quanh eo anh cho đến khi cô được bao quanh bởi hơi thở trong lành và cuốn hút của anh.
Lại gầy đi rồi? Vì sao vòng eo của chú cảnh sát có vẻ lại thon gọn hơn lúc trước nhỉ?
Nghĩ đến điều gì đó, cô lẩm bẩm nói thêm: "Nếu mình có thể thu nhỏ hoặc phóng to thì hay biết mấy…"
Cố Thanh Hoài rửa sạch bọt trên cằm, trông cằm anh lúc này trắng nõn thanh tú, cười hỏi cô: "Thu nhỏ phóng to làm gì?"
"Bỏ em vào túi đồng phục cảnh sát của anh."
"Khi anh làm nhiệm vụ, em sẽ ngoan ngoãn ở trong đó. Khi không làm nhiệm vụ, em sẽ chui ra ngoài."
Chung Ý có suy nghĩ kỳ lạ nhưng giọng điệu nghiêm túc của cô lại vô cùng dễ thương.
Cố Thanh Hoài không khỏi bật cười, kéo người đang ôm chặt mình đến trước mặt.
Cô ở giữa anh và bồn rửa, bị giam cầm trong vòng tay anh.
Anh đẹp trai như vậy, vẻ ngây ngô trên khuôn mặt đã nhạt đi, vẻ thăng trầm in đậm, nhìn rất nghiêm nghị.
Nhưng ngay khi anh mỉm cười, chàng trai mà cô hằng mong nhớ dường như đã quay trở lại.
Anh vuốt v3 gò má, khuôn mặt của cô, giọng nói nhẹ nhàng như lời thì thầm thân mật nhất: "Em có thể sống trong nhà anh, ngủ trên giường anh, dắt chó đi dạo, mặc quần áo của anh và ăn sạch đồ trong tủ lạnh của anh."
Cô quả thật rất thích sử dụng áo hoodie của anh làm đồ ngủ, cô thích phòng ngủ thứ hai của anh hơn phòng ngủ chính nơi cô thường ngủ.
Cô cảm thấy việc được bao quanh bởi hơi thở của anh khiến cô cảm thấy rất an toàn và bình yên, và hơn thế nữa, dù rất ngại ngùng nhưng cô vẫn thích điều đó.
Chung Ý chớp chớp mắt: "Em được lợi thế à, có điều kiện gì không?"
Cố Thanh Hoài cười xoa đầu cô, chỉ nói: "Em nhất định phải nhớ anh."
Không cần anh nói ra, cô cũng sẽ nhớ anh mỗi ngày.
Ngay cả khi anh chưa đi thì cô đã nhớ anh rồi.
Những lời này nói ra thật sến súa nên cô chỉ thầm thì trong lòng.
Chuyến bay của Cố Thanh Hoài cất cánh lúc chín giờ rưỡi.
Trước khi Chung Ý đi làm, anh đã lấy chìa khóa xe và nói: "Anh tiễn em trước."
Nhớ tới hôm nay mình còn có việc khác cần xử lý nên Chung Ý lắc đầu.
Cô kiễng chân lên, chạm nhẹ vào môi anh: "Em tự đi, xem như đi bộ tiêu cơm."
Cố Thanh Hoài nhìn đồng hồ rồi lại bước tới gần, anh ôm mặt cô, nhỏ giọng nói: "Năm phút."
Với chiều cao chênh lệch hơn 20cm, lưng và bả vai của anh cảnh sát trẻ rõ ràng đã cong xuống, lộ ra khí thế sung mãn mạnh mẽ.
Chung Ý được bế lên tủ ở huyền quan, đôi tay yếu ớt ngượng ngùng ôm lấy anh, môi bị m*t đến tê dại.
Trong không gian yên tĩnh chỉ có tiếng hôn khiến người ta đỏ mặt, tim đập rộn ràng, không có cách nào ngăn cản những âm thanh mập mờ đó lọt vào tai.
Chung Ý nâng cổ lên, cô không chịu nổi, muốn trốn nhưng những ngón tay mảnh khảnh của anh đã giữ lại phía sau đầu, ngăn cô đập vào bức tường phía sau.
Cô vùi mặt vào chiếc cổ ấm áp và sạch sẽ của anh rồi hít một hơi thật sâu, hàng mi của cô cọ vào má anh.
Nhiệt độ cơ thể của anh thật dễ chịu, mùi thơm nhẹ nhàng của bạc hà và nụ hôn cuối cùng trên trán thật quyến rũ, những gì còn đọng lại khiến người ta muốn đắm chìm trong đó mãi mãi.
Lúc đó, cô hy vọng mọi việc sẽ diễn ra tốt đẹp và mọi chuyện sẽ kết thúc vào ngày hôm nay.
Nụ hôn cuối cùng của cô đặt nhẹ lên cằm của anh.
Cô cong đôi mắt trong sáng và ngượng ngùng, giọng nhẹ nhàng: "Cố Thanh Hoài, em ở nhà đợi anh về."
8h30 sáng, Cố Thanh Hoài lái xe tới sân bay.
Lúc đó đang là giờ cao điểm của buổi sáng, chiếc xe địa hình màu đen rắn rỏi đang di chuyển với tốc độ ốc sên trong dòng xe cộ chật cứng.
Gương chiếu hậu phản chiếu góc nghiêng rõ ràng của anh cảnh sát trẻ. Cố Thanh Hoài dường như đang rất thiếu kiên nhẫn, anh tựa khuỷu tay vào cửa kính ô tô và dùng tay kia bật radio.
Giọng nói của người dẫn chương trình rất nghiêm túc: "Hôm nay đài phát thanh chúng tôi nhận được đơn tố cáo công khai. Một cô gái họ Khương tố cáo một lãnh đạo cấp cao họ Đỗ của công ty đã xâm phạm và quấy rối một nhân viên nữ."
Ngay sau đó, có một đoạn âm thanh---
"Tên tôi là Khương Huệ. Hôm nay tôi dùng tên thật của mình để tố cáo Đỗ Tử Đằng, lãnh đạo cấp cao của công ty chúng tôi đã xâm phạm và quấy rối nhân viên nữ."
"Thời gian tôi mới bắt đầu làm việc sau khi tốt nghiệp, Đỗ Tử Đằng là cấp trên trực tiếp của tôi. Một lần khi tôi đi công tác với Đỗ Tử Đằng, nửa đêm ông ta say khướt gõ cửa phòng tôi, có ý định thực hiện hành vi xâm phạm... Khi xảy ra sự việc, tôi đang sắp xếp tài liệu ghi âm cuộc phỏng vấn, dưới tình thế khẩn cấp tôi đã nhấn nút ghi âm."
"Sau đó Đỗ Tử Đằng nói rằng ông ta cảm mến tôi đã lâu, sau khi uống rượu không kiềm chế được bản thân. Ông ta nhất định sẽ chịu trách nhiệm với tôi, còn đe dọa nếu tôi dám nói ra chuyện này, ông ta sẽ khiến tôi không thể tồn tại trong ngành này được."
"Ngoài ra, Đỗ Tử Đằng còn liên tục quấy rối tình d*c đồng nghiệp nữ họ Chung của tôi. Bốn năm trước, theo gợi ý của cô Chung, chúng tôi đã tổng hợp tất cả bằng chứng phạm tội để tố giác, dự đính sẽ công bố bằng chứng trên mạng nội bộ của công ty."
"Trước thời gian đã thỏa thuận, mẹ tôi đổ bệnh phải nhập viện. Tôi ở với mẹ một ngày một đêm. Sau khi trở lại công ty, Đỗ Tử Đằng tìm đến tôi và hỏi tôi cần bao nhiêu tiền để dàn xếp ổn thỏa vấn đề này. Đó là lúc tôi cần tiền nhất."
"Tôi đã nói dối cô Chung rằng mọi bằng chứng đã bị tiêu hủy. Ngày hôm sau, cô Chung bị chuyển đến trạm phóng viên có điều kiện khó khăn nhất."
"Hôm qua cô Chung đến gặp tôi, cô ấy nói rằng có một cô gái khác là nạn nhân của Đỗ Tử Đằng. Cô gái đó vừa mới tốt nghiệp đại học, đây là thời gian tươi đẹp nhất của cô ấy. Nếu năm đó chúng tôi tống Đỗ Tử Đằng vào tù thì những chuyện như thế này đã không xảy ra."
"Bây giờ, tôi quyết định đứng lên để con gái tôi không phải gặp chuyện như vậy nữa, để có các cô gái khi gặp phải chuyện như vậy sẽ mạnh dạn tố giác kẻ quấy rối, đồng thời cũng là để nói lời xin lỗi muộn màng với đồng nghiệp cũ của họ Chung của tôi."
Khi Cố Thanh Hoài dừng xe bên đường, tin tức đã nằm trong danh sách tìm kiếm- [Phóng viên Khương Huệ tố giác lãnh đạo cấp cao Đỗ Tử Đằng về hành vi xâm phạm nhân viên nữ].
Đính kèm là các bản ghi wechat, hình ảnh, âm thanh, video và hơn 20 trang tài liệu được biên soạn, mỗi từ đều đẫm máu.
Cuối văn bản ghi thời gian và chữ ký.
Đó là thời gian trước khi chia tay, tên người đồng nghiệp kia là Chung Ý.
Đồng tử của Cố Thanh Hoài đột nhiên cứng đờ.
Chung Ý giúp đỡ những cô gái bị quấy rối tình d*c, Chung Ý mắc chứng rối loạn căng thẳng sau chấn thương, Chung Ý từ chức ở đài truyền hình, Chung Ý quay phim tài liệu về quấy rối tình d*c...
Ký ức về đêm giao thừa ấy chợt hiện lên trước mắt, là lần cuối họ gặp nhau.
Chung Ý rưng rưng nước mắt, không dám nhìn anh, cô nói nếu nhìn lần nữa thì cô sẽ không muốn cho anh đi.
Tất cả những hình ảnh trong quá khứ đều rõ ràng, giống như làn sóng xung kích khi một quả bom phát nổ, xé nát trái tim anh thành vô số mảnh trong giây lát.
Chuyện cuối cùng trước khi anh rời đi là khoảnh khắc cô dịu dàng hôn anh và nói: “Cố Thanh Hoài, em ở nhà đợi anh trở về.”
Cố Thanh Hoài tìm được số của cô, ấn gọi. Một giọng nữ máy móc lạnh lùng phát ra từ tai nghe Bluetooth.
Anh quay vô lăng một cách dứt khoát và nhấn ga.
Cố Thanh Hoài, mày thật là vô dụng.
Mày đã bảo vệ bao nhiêu người, nhưng mày không thể bảo vệ được mẹ, cũng không thể bảo vệ người yêu của mình.
-
Tòa nhà văn phòng cục công an.
Khương Huệ từ sáng sớm đến văn phòng chi đội Hình sự, cô ta lấy ổ USB, máy ghi âm và máy quay phim từ trong túi ra: "Chứng cứ mà Chung Ý sắp xếp hồi đó đều ở trong này."
Khoảnh khắc tiếp theo, chi đội hình sự nhận được thông báo khẩn, thông tin được gửi về từ hiện trường khiến mọi người kinh ngạc---
Đỗ Tử Đằng bắt một người làm con tin, ông ta buộc chặt một quả bom vào con tin, yêu cầu chuyên gia EOD đội SWAT chống kh ủng bố ngay lập tức xuất phát!
Khi Chung Ý mở mắt ra, đầu cô đau như búa bổ và không biết lúc này là lúc nào.
Cô đang ngồi trên một chiếc ghế, bị dán băng dính lên miệng và hai tay bị trói sau lưng.
Cảnh tượng này không xa lạ, cô từng thấy trong phim và trên ổ cứng mà Cố Thanh Hoài đưa cho cô.
Khi đó, người huấn luyện cũng bị trói như vậy, Quy Lai uy nghiêm mạnh mẽ lao tới cắn đứt dải vải nhét trong miệng con tin, sau đó dùng hàm răng nanh sắc nhọn cắn đứt sợi dây buộc sau lưng con tin. Toàn bộ quá trình chỉ diễn ra trong vài chục giây.
Khi cô hạ mắt xuống, có một thiết bị màu đen buộc quanh eo.
Đi theo báo động của Cố Thanh Hoài nhiều lần rồi, cô vừa nhìn đã gần như nhận ra đó là gì.
Bom.
Đáng tiếc Cố Thanh Hoài chỉ giới thiệu ngắn gọn bom tiêu chuẩn và phi tiêu chuẩn, lại không dạy cô cách tháo dỡ.
Cô cũng chưa bao giờ nghĩ rằng một ngày nào đó mình sẽ chết, không phải vì chứng rối loạn căng thẳng sau chấn thương mà vì một quả bom.
May mắn thay, hôm nay cảnh sát Cố đang đi công tác.
Cô nhẩm tính, chắc giờ chiếc máy bay đã bay cao hơn 10.000 mét rồi.
Cô phải xinh đẹp.
Đừng có máu me be bét, cơ thể đừng bị chia năm xẻ bảy.
Xem ra mỗi bước đi của cô đều sai lầm, cô không nên để ý đến chủ đề quấy rối tình d*c, không nên làm phóng viên, không nên làm phim tài liệu...
Sau khi bị bệnh, cô không nên liên hệ với Cố Thanh Hoài nữa.
Nếu quay lại từ đầu thì cô không nên chuyển trường, không nên thi trường trọng điểm tỉnh.
Nếu cô chịu ổn định ở thị trấn nhỏ, học hành, kết hôn rồi sinh con thì sẽ không gặp phải chàng trai trẻ mà cô không thể buông bỏ cho đến khi chết.
Mày thấy đấy, cuối cùng mày vẫn phải bỏ anh ấy lại.
"Tỉnh rồi."
Màng nhĩ chợt đau như bị kim đâm.
Khuôn mặt ghê tởm đã xuất hiện vô số lần trong giấc ngủ đang ở ngay trước mặt cô lúc này.
Bốn năm không gặp, ánh mắt Đỗ Tử Đằng càng điên cuồng và bi3n thái hơn, quét qua má và cơ thể cô như một con rắn độc.
"Mày vẫn đẹp như xưa."
Đỗ Tử Đằng ngồi xổm bên cạnh, ông ta muốn chạm vào cô nhưng cô cúi đầu tránh được.
Cùng lúc đó, một dây cảnh giới dài 50 mét đã được thiết lập bên ngoài tòa nhà dân cư.
Lính bắn tỉa Dụ Hành chuẩn bị súng bắn tỉa của mình, Trần Tùng Bách được trang bị đầy đủ vũ khí sẵn sàng chiến đấu, anh ấy dẫn một nhóm cảnh sát đặc biệt vào tòa nhà và phục kích ngoài cửa.
Bộ đồ EOD của Cố Thanh Hoài ở bên cạnh, nhưng anh không có ý định mặc nó.
Biết con tin là người yêu của Cố Thanh Hoài, chi đội trưởng tỏ vẻ nghiêm túc: "Đỗ Tử Đằng vốn là giáo viên hóa học, nhưng sau đó đã từ chức vì xảy ra chuyện với nữ sinh. Không ai có thể đoán được liệu ông ta có tạo ra một vũ khí sát thương hay lại là que pháo hoa, cậu đợi Dụ Hành bắn một phát giết ông ta, hoặc Trần Tùng Bách sẽ phá cửa xông vào gỡ bom!"
Có kịp không?
Cố Thanh Hoài dám lấy mạng sống của Chung Ý ra đùa sao?
Nếu quả bom chỉ còn một giây là phát nổ thì phải làm thế nào?
Trong ngành này, anh không có tay hoặc chân, điều đó có nghĩa là anh chưa bao giờ thất bại.
Chỉ lần này thôi, anh không chắc chắn.
Lúc Cố Thanh Hoài nói chuyện, giọng nói khàn khàn như giấy nhám ma sát, không còn sự giễu cợt thường ngày: "Rèm cửa kéo kín, Dụ Hành không tìm được cơ hội ngắm bắn. Nếu đã có con tin, ông ta sẽ không để cho Trần Tùng Bách có cơ hội đột nhập."
Cố Thanh Hoài nâng dây cảnh giới lên, sải bước đi vào, không quan t@m đến mạng sống của mình: "Tôi sẽ trèo xuống tầng ba, phá vỡ cửa sổ để đi vào."
"Vốn dĩ tao chỉ là muốn mời mày tới đây trò chuyện, uống trà, ôn lại chuyện xưa. Không ngờ con khốn Khương Huệ kia lại công khai hết bằng chứng, nếu biết như thế này thì lúc đó tao đã làm nó chết từ trên giường rồi."
Lúc này Đỗ Tử Đằng giống như một ác ma bò ra từ tầng địa ngục thứ 18, ánh mắt hung ác đến mức có thể lột ra một lớp da của người còn sống: "Tao không thể sống được nữa, tao phải kéo một người chịu tội cùng, nghĩ tới nghĩ lui, mày vẫn là đứa đẹp nhất, xuống âm phủ chúng ta làm một đôi vợ chồng ma thì thế nào?"
Dù tóc rối bù và mắt đỏ hoe nhưng ánh mắt của Chung Ý lại lạnh lùng như dao.
Sau khi nhận được tin nhắn của cô gái đó, phản ứng đầu tiên của cô là gửi ảnh chụp màn hình cho cảnh sát chi đội hình sự.
Ngay cả khi cô đến gặp cô gái đó vào buổi sáng, cảnh sát đã đợi sẵn ở tầng dưới, thậm chí cô còn có thiết bị nghe lén và báo động mà họ đưa cho cô.
Đáng tiếc cô quá yếu, không ngờ cửa đóng lại thì cô không thể ra ngoài.
Đỗ Tử Đằng dùng khăn tay tẩm thuốc mê che miệng và mũi cô, sau đó khi cô mở mắt thì chính là cảnh tượng đang diễn ra này.
Cô không sợ, cô chỉ không muốn bỏ cuộc.
Cô còn chưa nói với Cố Thanh Hoài rằng cô muốn kết hôn với anh...
Đúng lúc này, có một tiếng động rất lớn như muốn chọc thủng màng nhĩ, lực lượng SWAT được trang bị vũ khí hạng nặng đã phá kính, đập vỡ cửa sổ.
Đôi mắt của Chung Ý mở to như sắp nổ tung. Người đàn ông đội mũ sắt và đeo kính bảo hộ, đôi mắt phượng lạnh lùng đủ để cô nhận ra anh.
Ngay sau đó, một đội SWAT từ trên trời rơi xuống, cánh cửa bị đóng lại đã được mở ra từ bên trong, Trần Tùng Bách dẫn đầu một đội SWAT bắt sống Đỗ Tử Đằng.
Đỗ Tử Đằng không có vũ khí đã hoàn toàn nằm trong phạm vi ngắm bắn, khẩu súng bắn tỉa trong tay Dụ Hàng đã lên nòng và sẵn sàng bắn.
Đỗ Tử Đằng cười nói: "Nếu bắt được tao, tao muốn cô gái trong tòa nhà này chôn cùng với tao!"
Một giây tiếp theo, âm thanh "bíp, bíp, bíp" đập vào màng nhĩ, khiến tất cả mọi người đều kinh ngạc.
Đó là thiết bị đếm ngược của quả bom đã được kích hoạt.
Cố Thanh Hoài lớn tiếng quát: "Mọi người lui ra ngoài vòng dây cảnh giới!"
Đỗ Tử Đằng đang bị bắt sống, hả hê gần như phát điên: "Chung Ý ơi là Chung Ý, nếu hồi đó mày ngủ với tao thì làm gì có chuyện ngày hôm nay."
Cố Thanh Hoài xé băng dính trên miệng, cởi sợi dây buộc sau lưng của Chung Ý.
Một cô bé dễ khóc như thế, lúc này cô lặng lẽ nhìn anh mà không rơi một giọt nước mắt.
Cô nhìn Cố Thanh Hoài, đột nhiên nhớ đến câu thoại trong phim - "Người yêu của tôi là anh hùng cái thế."
Khi cô cực kỳ sợ hãi, đầu óc cô sẽ trống rỗng, nhưng lúc này trong lòng cô chỉ có một mong muốn, đó là cô có thể chết, nhưng Cố Thanh Hoài lại không thể.
"Cố Thanh Hoài, thật ra em đã chết một lần, em không sợ chết." Cô càng nói càng bình tĩnh hơn: "Nghe lời em, anh nhanh chóng rời đi, được không?"
Cô thậm chí còn mỉm cười với anh: "Hay như anh nói, em ôm quả bom chạy đến nơi không có người... Nhưng em không muốn anh thu nhặt xác cho em, em không muốn anh nhìn thấy dáng vẻ xấu xí của em..."
Cố Thanh Hoài nửa quỳ nửa ngồi trước mặt Chung Ý, nhìn quả bom được buộc bằng ngòi nổ phức tạp trên người cô.
Anh cần phải gỡ lớp thứ nhất trước để tháo quả bom ra khỏi người Chung Ý, sau đó gỡ lớp thứ hai, cắt kíp nổ.
"Nếu là người khác, hôm nay trên người có một quả bom, anh vẫn sẽ cứu." Cố Thanh Hoài nhìn thẳng vào cô, "Nếu là những cảnh sát khác gặp phải tình huống hôm nay, bọn họ cũng sẽ làm như anh."
Ý anh là, anh không ở đây vì em.
Nếu có chuyện gì xảy ra với anh thì đó không phải lỗi của em.
Cố Thanh Hoài chỉ mặc một chiếc áo chống đạn bên ngoài bộ đồng phục huấn luyện màu đen.
Anh vừa mới nhảy từ trên cao xuống nên đương nhiên không thể mặc bộ đồ EOD nặng 35kg.
Một khi nó nổ tung, thậm chí toàn bộ cơ thể anh sẽ biến mất.
Mất đi anh còn đáng sợ hơn cái chết. Chung Ý cắn chặt môi. Nỗi đau đã đánh thức cô, khiến cô không cầm được nước mắt.
"Có chuyện gì lớn đâu." Cố Thanh Hoài an ủi cô: "Sau khi gỡ được thứ này xuống, anh dẫn em đi ăn đồ ngon nhé."
Anh cẩn thận quan sát cấu tạo, ngòi nổ và phương pháp kích nổ của quả bom: "Em muốn ăn gì? Chúng ta đi mua bánh nếp dẻo nhé?"
Chung Ý đã cố gắng hết sức để ổn định cảm xúc, nhưng nhìn thấy vẻ căng thẳng muốn gỡ quả bom xuống của anh, trong lòng cô đau xót phát điên.
Cô kìm nước mắt, ngoan ngoãn nói "Ừm, em chỉ ăn đồ anh mua thôi."
Cố Thanh Hoài cười cười, ánh mắt không rời khỏi thiết bị màu đen: "Tin tưởng anh thế hả?"
Trên ranh giới giữa sự sống và cái chết, mỗi câu nói đều có thể là di ngôn cuối cùng.
Mỗi cái nhìn đều có thể là cái nhìn cuối cùng trong cuộc đời này.
Anh nói với cô: "Sau khi quả bom được lấy ra khỏi người, em phải chạy đi thật nhanh, không được do dự. Em hiểu chứ?"
Chung Ý cuối cùng cũng không nhịn được, nước mắt rơi xuống, giọng nói bình thường đã chuyển sang giọng nghẹn ngào nức nở: "Còn anh thì sao?"
Nước mắt cô rơi xuống mu bàn tay, đau hơn cả trúng đạn.
Đuôi mắt của Cố Thanh Hoài hơi cong lên, giọng điệu không giống như đang gỡ bom mà giống như đang dỗ em bé khóc nhè: "Anh là cảnh sát, anh phải ở lại xử lý."
Sau khi Chung Ý đi, anh cần phải di chuyển và cho nổ quả bom.
Nếu không kích nổ được thì dù có mang bom bỏ chạy cũng phải chạy đến nơi không có ai.
Nước mắt làm mờ tầm nhìn, trong tầm nhìn của cô lúc này là khuôn mặt im lặng của anh.
Những ngón tay thon dài, sạch sẽ vứt đôi găng tay đi và nhặt chiếc kéo lên.
Một dây dẫn đã bị cắt.
Hai dây dẫn đã bị cắt.
Rồi đến thứ ba, thứ tư, thứ năm...
Chẳng bao lâu nữa Chung Ý sẽ được giải cứu.
Khi anh lần đầu tiên thực hiện nhiệm vụ phá bom, Nhậm Trung Hoa hỏi anh có lời nào muốn để lại không.
Sau đó anh mới nhận ra rằng mỗi lần thực hiện nhiệm vụ đều có khả năng không quay lại nên anh đã để lại tin nhắn mà không hề hối hận.
Chỉ còn lại ngòi nổ cuối cùng để anh có thể gỡ bỏ hoàn toàn quả bom khỏi người Chung Ý.
Cố Thanh Hoài nói rất nhẹ nhàng: "Ngày gặp lại, em hỏi em mặc váy cưới có đẹp không."
Chung Ý cụp mắt xuống, nhìn thấy khuôn mặt trong sáng của Cố Thanh Hoài, nhớ tới đêm trước đám cưới của Triệu Tuyết Thành, khi cô và anh gặp lại sau ba năm.
Triệu Tuyết Thanh muốn cô thử mặc một bộ. Cô tưởng cô bạn thân vẫn ở bên ngoài nên vui vẻ cười hỏi: "Mình mặc váy cưới có đẹp không?"
Khi tấm màn được kéo lên, ánh mắt hai người chạm nhau, Cố Thanh Hoài đang đứng đối diện cô.
Áo sơ mi quần tây không giấu được vẻ trang nghiêm. Khắp người anh cảnh sát trẻ đều là khí chất sắc bén lạnh lùng.
"Đẹp lắm Chung Ý." Cố Thanh Hoài nhìn cô thật lâu, gương mặt hiện ra nét dịu dàng chưa từng thấy: "Rất đẹp."
Dây dẫn cuối cùng đã bị cắt đứt.
Thời điểm quả bom được tách thành công khỏi Chung Ý, tốc độ của thiết bị đếm ngược tăng gấp đôi.
Cố Thanh Hoài thở phào nhẹ nhõm.
Anh cụp mắt xuống, trên môi còn mang theo nụ cười nhàn nhạt, anh xoa đầu Chung Ý: "Chạy nhanh đi."
Hơn 20 năm trước, cha gặp phải một quả bom không thể gỡ được trên núi. Ông ôm chặt hai tay chạy trốn khỏi đám đông và bị vỡ thành từng mảnh, không còn bộ phận cơ thể nào còn nguyên vẹn.
Hơn hai mươi năm sau, Cố Thanh Hoài nhìn thiết bị màu đen trong tay, cho rằng hình ảnh cuối cùng trong đầu cha mình có lẽ chỉ có vợ con.
Chung Ý dùng hết sức lực loạng choạng bước ra khỏi tòa nhà.
Gần như ngay sau đó, tiếng nổ bất ngờ vang lên như sấm sét trên mặt đất.
Hoàng hôn trên bầu trời nhuộm đỏ chói mắt, Chung Ý vô thức nhắm chặt mắt lại.
Khi tầm nhìn tối dần, trong tâm trí có một giọng nói trong trẻo, dịu dàng và đầy khoan dung.
Anh nói, anh ước được sống lâu hơn em.
Nhưng đừng lâu quá vì nhớ em khổ lắm.
Mọi thứ im lặng, nước mắt trào ra, Chung Ý không dám mở mắt.
Bên tai có một giọng nói trẻ con lanh lảnh, ngây thơ---
"Mẹ ơi, chú cảnh sát bị nổ rồi!"
-------------------
Tác giả có lời muốn nói:
"Người yêu của tôi là anh hùng cái thế." Trích trong "Đại thoại Tây Du".
Lời thoại của Tử Hà Tiên Tử: "Ý trung nhân của ta sẽ là một vị anh hùng cái thế, sẽ có một ngày chàng ấy đạp mây ngũ sắc đến hỏi cưới ta, chỉ tiếc là ta đoán được khởi đầu, nhưng không đoán được kết thúc…"