Chung Ý để cho nhịp tim mãnh liệt nhấn chìm mình, đắm say trong sự dịu dàng này.
Trước khi Cố Thanh Hoài hôn lần nữa, cô đã đẩy vai anh: "Anh học từ ai mà miệng ngọt vậy hử?"
Anh cũng đã từng hỏi cô câu này, giờ bị cô hỏi lại y nguyên như vậy, trên người Chung Ý có điểm dễ thương không ngờ.
Cố Thanh Hoài hơi nâng mặt cô lên, đôi môi lại hạ xuống: "Nhìn thấy em là anh không nhịn được."
Được anh hôn nhẹ nhàng, quấn quýt thân mật, gắn bó khăng khít, má kề má thật nhẹ nhàng và bình yên.
Chung Ý không thể không tự hỏi liệu tất cả may mắn trong cuộc đời của cô có phải là để gặp anh hay không.
Nếu như vậy thì có cực khổ cô cũng vui vẻ chịu đựng, chỉ cần người cuối cùng là anh.
Ba năm xa cách có thể cảm nhận được từng phút từng giây, nhưng thời gian ở bên nhau lại trôi qua rất nhanh. Chung Ý luôn chờ đợi cuộc gọi của cô gái đó, vì thế cô luôn chú ý đến từng cuộc gọi lạ và không bao giờ tắt điện thoại di động.
Nhưng cho đến kỳ bốn của bộ phim tài liệu kết thúc, chuẩn bị bắt đầu kỳ năm mà cô gái đó cũng không liên lạc với cô. Cuộc điều tra về Đỗ Tử Đằng rơi vào bế tắc, bởi vì trừ khi người liên quan đứng ra tố cáo, không có bằng chứng nào chứng minh ông ta phạm tội.
Thành phố đã bước vào mùa mưa dài, tháng 8 cứ thế đã đến, bộ phim tài liệu cũng sắp kết thúc.
Vụ án tội phạm mạng vẫn chưa tìm thấy điểm đột phá. Người dùng đã đăng ký APP trên khắp cả nước. Hoạt động bắt giữ đang ở giai đoạn sau, không khác gì mò kim đáy bể. Các cảnh sát trong tổ trọng án đều đã giảm vài cân, bộ đồng phục lại rộng ra.
Sáng sớm, khi Chung Ý đi theo Cố Thanh Hoài đến chi đội SWAT, phóng viên đã đợi ở bên ngoài.
Đài truyền hình địa phương đã thực hiện một chương trình đặc biệt về vụ án tội phạm mạng này do Khương Huệ phụ trách, nhiều lần Chung Ý và cô ta đi ngang qua nhau mà không ai chào hỏi ai, Chung Ý cũng chẳng thèm quan t@m đến cô ta.
Sau khi Chung Ý xuất hiện, Khương Huệ dường như cuối cùng cũng nhận ra rằng cô ta không có khả năng ở bên cạnh Cố Thanh Hoài. Khi cô ta đến chi đội SWAT để phỏng vấn, cô ta sẽ tìm Trần Tùng Bách có vẻ ngoài tốt bụng.
Thỉnh thoảng Chung Ý bắt gặp ánh mắt của Khương Huệ hướng về Cố Thanh Hoài, người trước say mê không cam lòng, người sau lại lạnh lùng như băng, tâm trạng phức tạp, cô dứt khoát giả vờ như không để ý.
Phóng viên đến phỏng vấn lần này có khuôn mặt lạ lẫm, gương mặt còn ngây ngô: "Xin chào, tôi là phóng viên đài truyền hình thành phố. Tôi nghe nói vụ án này ban đầu do chi đội SWAT phát hiện nên tôi có vài thắc mắc muốn hỏi."
Cô ấy nói câu này ra hướng về Trần Tùng Bách, bởi vì trong số những người có mặt, anh ấy trông chững chạc và giống cảnh sát nhất.
Trần Tùng Bách hơi khó hiểu, trước kia phóng viên theo dõi báo cáo vẫn luôn là Khương Huệ. Mọi người đều biết, phóng viên Khương rất để ý đến Cố Thanh Hoài, chạy đến chi đội SWAT còn chăm chỉ hơn đi làm. Anh ấy thuận miệng hỏi: "Sao không phải phóng viên Khương Huệ?"
Khi nhắc đến cái tên này, nét mặt cô gái có vẻ kỳ lạ: "Chị Khương Huệ đã từ chức rồi. Tôi tên là Trần Vân."
Chung Ý có mặt trong cuộc phỏng vấn của đội SWAT thì không tiện. Đối diện hành lang là văn phòng tạm của đoàn làm phim. Tay vừa đặt lên tay nắm cửa, cô khựng lại khi nghe cô gái đó nói.
Khương Huệ coi công việc này quan trọng hơn mạng sống. Cô đã được chuyển từ thành phố nơi học đại học trở về quê hương. Trong nhiều năm, cô ta đã giẫm đạp người khác và nỗ lực để leo lên, thế sao lại từ chức?
Mà có liên quan gì đến cô chứ? Cô chưa bao giờ tò mò về chuyển của người khác.
Chung Ý bước ra khỏi văn phòng chi đội SWAT, mọi âm thanh sau cánh cửa đều biến mất.
Trần Tùng Bách không quan tâm tại sao Khương Huệ lại từ chức, anh ấy chỉ về phía Cố Thanh Hoài và nói: "Đây là sếp của chúng tôi Cố Thanh Hoài. Muốn phỏng vấn thì tìm anh ấy."
Cái tên Cố Thanh Hoài chưa từng xuất hiện trên báo chí hay trên TV, nhưng phóng viên của đài truyền hình thành phố chắc chắn không xa lạ gì.
Mọi người đều thầm truyền tai nhau rằng Cục Công an thành phố có một chuyên gia gỡ bom có nhiều thành tích chiến đấu và một tấm gương anh hùng cấp hai của Bộ Công an. Khi đó, cô ấy tưởng tượng ra một cảnh sát trung niên với đôi mắt diều hâu, có thể là mái tóc hoa râm, uy nghiêm đến đáng sợ.
Nhưng mọi người lại nói thật ra Cố Thanh Hoài là anh chàng đẹp trai nhất trong hệ thống công an thành phố. Anh đặc biệt quyến rũ khi được trang bị đầy đủ thiết bị, trong tư thế sẵn sàng chiến đấu. Cả đời này chắc chỉ gặp được một cực phẩm như vậy một lần.
Đối mặt với đôi mắt phượng lạnh lùng đó, hơi thở của Trần Vân như ngừng lại.
Sĩ quan cảnh sát trước mặt trẻ đến kinh ngạc, đôi lông mày thon và thẳng, đôi mắt lạnh lùng và nham hiểm, sống mũi thẳng và chiếc cằm gầy, là một vẻ đẹp mang tính công kích, chỉ cần nhìn vào khuôn mặt là có thể biết anh đã rải biết bao nhiêu hoa đào và bao nhiêu món nợ đa tình.
Tuy nhiên, bộ đồng phục rất trang trọng và nghiêm túc với chiếc áo bên trong màu xanh nhạt và quần cảnh sát màu xanh tím, cà vạt được thắt tỉ mỉ và quốc huy trên kẹp cà vạt khiến dáng người của anh cao như một thanh kiếm.
Là một con dao sắc bén giữa những con dao sắc bén và là một cảnh sát ưu tú trong những cảnh sát ưu tú, đôi mắt của Trần Vân dừng lại trên bờ vai rộng thẳng và đôi chân dài hút mắt đó, mãi đến khi Trần Tùng Bách nhắc nhở: "Bây giờ bắt đầu phỏng vấn được chưa?"
Sau đó Trần Vân mới nhận ra mình đã mất tập trung, bây giờ mới tỉnh táo lại: "Được, được."
Trong suốt cuộc phỏng vấn, cô ấy cũng có hơi lơ đãng, không thể chia đều ánh mắt, không khỏi nhìn Cố Thanh Hoài luôn giữ im lặng thêm vài lần.
Anh cảnh sát trẻ thản nhiên cụp mắt xuống. Khi các thành viên ở bên cạnh nói chuyện, anh sẽ nhếch khóe miệng và mỉm cười như không có chuyện gì, gương mặt khi cười mang đầy khí chất phong lưu. Anh là chú cảnh sát nghiêm nghị, cũng là chàng trai trẻ có sức hút mê người.
Tim Trần Vân đập như điên, hai má nóng bừng.
Bỏ qua bộ đồng phục cảnh sát đang mặc, Cố Thanh Hoài thực sự có nước da trắng ngần và cực kỳ đẹp trai, đặc biệt khi được những thanh niên qua quýt đó làm nền, anh cao gầy, mảnh khảnh lại tuấn tú, càng giống anh chàng phong lưu có sức hút mê người hơn là cảnh sát.
Khi cuộc phỏng vấn kết thúc thì đã là giờ ăn trưa.
Cố Thanh Hoài nhìn thấy Chung Ý đang đợi ở cửa văn phòng giống như một học sinh tiểu học bị bắt đứng, cô buộc tóc đuôi ngựa, nhìn từ phía sau dễ thương hơn những người khác rất nhiều.
Anh sải bước về phía cô, nhưng đường đi của anh đã bị chặn lại.
Trần Vân chưa bao giờ căng thẳng đến mức lắp bắp như thế này: "Cố, cảnh sát Cố, anh có thể để lại thông tin liên lạc của không? Sau này tôi sẽ gửi cho anh bản thảo phỏng vấn."
Cố Thanh Hoài thuận miệng gọi: "Dụ Hành, cho phóng viên Trần thông tin liên lạc đi."
Nói xong, anh đang chuẩn bị rời đi, Trần Vân cắn môi, cô ấy không quét mã QR của Dụ Hành, cố chấp nhìn Cố Thanh Hoài và nói: "Tôi muốn phương thức liên lạc của anh."
Chung Ý thích nhìn Cố Thanh Hoài mặc đồng phục cảnh sát, cũng thích anh mặc quân phục. Anh lạnh lùng, nghiêm túc, hoàn toàn có thể tưởng tượng được khi hôn anh mạnh mẽ thế nào.
Nhưng mà người xinh đẹp luôn dễ dàng được yêu thích, khó trách cô bé phóng viên đó cũng luôn nhìn chằm chằm vào anh, đổi lại là cô chắc cũng không ngoại lệ.
Tan làm về, Chung Ý và Cố Thanh Hoài đi cầu thang bộ xuống lầu.
Chung Ý tuy mảnh mai nhưng bờ vai rộng và thẳng hơn so với những cô gái bình thường. Với dáng người như vậy, cô mặc áo sơ mi, vạt áo nhét vào quần khiến vòng eo trông càng thon gọn hơn.
Tông màu xanh trắng của bộ trang phục trông vừa nhẹ nhàng thoải mái vừa gọn gàng tinh tính. Nhìn thế này, cô thực sự trông giống một đạo diễn phim tài liệu biết nói năng thận trọng.
Cô nhíu mày, vẻ mặt nghiêm túc, Cố Thanh Hoài cúi đầu nhìn xuống: "Sao vậy?"
Chung Ý giảm tốc độ, nhẹ nhàng hỏi: "Anh không có gì muốn nói với em à?"
Ví dụ như vừa rồi khi ra ngoài bị một cô bé chặn cửa.
Một ví dụ khác là có ai đó hỏi xin thông tin liên lạc.
Có phải thả thính mà anh không biết không.
Chung Ý mím môi, khóe miệng trùng xuống, rõ ràng là không vui, nhưng lại không nói gì, giả vờ không quan tâm.
Cố Thanh Hoài nghiêng người, rút ngắn khoảng cách, rất nghiêm túc nhìn lông mày, mắt, mũi, môi của cô, trong nháy mắt chuyển động, trong lòng dường như tràn đầy ấm áp.
Tên khốn này mê hoặc lòng người mà không tự biết.
Ánh mắt Chung Ý trong như hồ nước: "Anh nhìn cái gì?"
Cố Thanh Hoài cười: "Bạn gái anh ghen à?"
Chung Ý không nói chuyện, Cố Thanh Hoài tiếp tục tới gần, cho đến khi hơi thở hòa vào nhau.
Anh nhẹ nhàng cọ chiếc mũi thẳng của mình vào mũi cô: "Có vẻ là vậy rồi."
Chung Ý không thể chịu được sự trêu chọc trắng trợn như vậy, trong đầu trống rỗng trong giây lát.
Cố Thanh Hoài đứng thẳng, nhìn cô nở nụ cười, khóe miệng hơi cong lên, khiến người ta cảm thấy ngứa ngáy.
Không có ai ở cầu thang và không có giám sát.
Chung Ý không biết lấy đâu ra can đảm mà đẩy anh vào tường.
Cố Thanh Hoài đút hai tay vào túi quần, dựa lưng vào tường, đồng phục cảnh sát thẳng thớm nhưng lại rộng thùng thình, anh vẫn ung dung hỏi: "Em muốn làm gì?"
Ánh mắt anh vẫn sạch sẽ và lạnh lùng, mang theo vẻ sát khí sâu sắc, nhưng khi ánh mắt di chuyển xuống môi cô thì không còn nghiêm túc nữa.
Con người này quá thành thạo, nhìn một cái là biết cô muốn hôn, anh chỉ dùng ánh mắt tra tấn đôi môi của cô, đến khi cô không chịu nổi nữa sẽ chủ động hôn.
Chung Ý nhỏ giọng phàn nàn vì bị bắt nạt: "Rõ ràng là anh đang dụ dỗ em."
Cố Thanh Hoài không phản bác, chỉ nhướng mày cười lớn: "Vậy đạo diễn Chung có cắn câu không?"
Cố Thanh Hoài như vậy dễ dàng tổn thương lòng người.
Cô muốn giấu anh đi thật xa, chỉ có mình cô được ngắm.
Chung Ý bước tới, nắm lấy cà vạt của anh, khi kiễng chân lên thì được anh giữ lấy eo.
Đầu mũi họ chạm nhau, lông mi cô run lên, cô hôn thật mạnh vào miệng tên khốn đó, đánh dấu chủ quyền của mình.
Chỉ là do không kiểm soát được lực nên phát ra âm thanh, vô cùng rõ ràng trong không gian yên tĩnh.
Cố Thanh Hoài buồn cười nhéo nhéo mặt cô: "Mạnh thế hả cô mèo?"
Gần như cùng lúc đó, cửa cầu thang bị đẩy ra.
Chung Ý đang "cậy mạnh ức hiếp" và Trần Vân cầm thiết bị máy ảnh, bốn mắt nhìn nhau.
Người trước lạnh lùng, người sau mặt đỏ bừng.
Mùa xuân đầu tiên của Trần Vân nảy mầm. Cô ấy thích một anh chàng siêu cấp đẹp trai nhưng không có kết quả, còn bắt gặp anh bị cô gái đẩy vào tường và hôn. Cô ấy chưa ăn trưa và bụng đang kêu cồn cào vì đói, bây giờ lại bị nhét cơm chó đến no.
Lúc này, anh cảnh sát trẻ tuổi nghiêm nghị trước ống kính lại tươi cười rạng rỡ, trông như đang có tâm trạng vui vẻ sau khi bị lợi dụng.
Sự tương phản thật đau lòng.
Trong cuộc phỏng vấn, anh vẫn mặc bộ đồ cảnh sát, lạnh lùng và cấm dục, nhưng bây giờ môi anh cong lên, lưng dựa vào tường và hai tay đặt trên eo cô gái, thái độ như để mặc cô gái muốn làm gì thì làm*. Còn cô gái đó, khuôn mặt trái xoan, lông mày để tự nhiên, đôi mắt sáng, là điển hình của vẻ đẹp lạnh lùng lúc này đang túm lấy cà vạt của người đó, rướn cổ lên và hôn...
[*] Nguyên tác 任君采撷: nhâm quân thải hiệt – Ý là để người khác làm bất cứ điều gì họ muốn.
Cảnh tượng đó thật khiến người ta đỏ mặt.
Vào lúc này, người đẹp đó đã vô cùng xấu hổ, Cố Thanh Hoài nhướng mày, lạnh lùng nhìn cô ấy như muốn nói "Có mắt nhìn không".
Trần Vân vội vã xuống cầu thang, suýt thì bị bong gân mắt cá chân.
Tiếng bước chân càng ngày càng xa, tai Chung Ý đỏ bừng, toàn thân nóng bừng tiến về phía trước một bước: "Bị nhìn thấy rồi..."
Cô giống như một quả bóng bay bị đâm nổ tung, hậm hực hờn dỗi, đôi mắt mèo sáng màu đầy vẻ bối rối, cô muốn ôm anh, giấu mặt vào trong ngực anh, nhưng Cố Thanh Hoài lại cố ý lùi lại một bước.
Anh cảnh sát trẻ tuổi cười đến run người, nhướng mày: "Bản lĩnh hôn anh khi nãy của em đâu rồi?"
Cô gái này một phút trước rõ ràng rất mạnh mẽ, bây giờ không dám ngẩng đầu lên, vừa xấu hổ đã biến thành một cô bé cấp ba.
Chung Ý không nói gì, Cố Thanh Hoài đành phải ôm cô vào lòng, tựa cằm lên vai cô, nghiêng đầu nói vào tai cô: "Em mạnh quá, môi anh đau rồi này."
Giọng nói chỉ đủ lớn để hai người nghe thấy. Chung Ý tức giận, dùng tay nhéo eo anh, đáng tiếc cơ bắp quá căng không thể bóp được, càng khiến cô xấu hổ và khó chịu.
"Bây giờ đã hài lòng chưa?"
Giọng nói du dương chứa đựng một nụ cười, đầy sự cam chịu và khoan dung.
Chung Ý trở nên dịu dàng, không hề còn nóng nảy, sự ghen tuông cũng tan thành mây khói.
Sau một giây, Cố Thanh Hoài cúi đầu hôn l3n đỉnh tóc của cô: "Anh là của em."
-
Trước khi bộ phim tài liệu kết thúc, sinh nhật của Cố Thanh Hoài đã đến trước.
Buổi tối, chi đội SWAT liên hoan, Tiểu Trâu đang làm ở văn phòng truyền thông không biết nhận được tin tức từ đâu cũng nhanh chóng đi theo.
Dụ Hành: "Sao lại là cậu!"
Trâu Dương thay quần áo bình thường, quần jean xanh, áo ngắn tay màu trắng, nhìn cực kỳ trẻ trung: "Sinh nhật đội trưởng sao có thể không có tôi?"
Mọi người để nhìn ra anh ấy vẫn còn lưu luyến nên cứ hai ba ngày lại chạy đến đây.
Ngoài chi đội SWAT, còn có một số đồng đội của Cố Thanh Hoài trong lực lượng cảnh sát vũ trang, cuối cùng cũng nhân cơ hội được gặp vợ của lãnh đạo.
Họ rất muốn biết cô gái như thế nào mà khiến anh nhớ mong suốt bao nhiêu năm như vậy, đồng thời cũng muốn biết Cố Thanh Hoài lạnh lùng nghiêm túc, khi yêu sẽ trông như thế nào.
Dù sao thì mọi người cũng từng thầm bàn tán, cho dù Cố Thanh Hoài có dùng cả đời bên người máy EOD thì cũng không thể nào yêu đương kết hôn.
Trong phòng ngoại trừ Chung Ý, tất cả còn lại đều là quân nhân và cảnh sát, họ đều có vẻ mặt nghiêm túc. Nhìn theo hướng này, Cố Thanh Hoài là người có đặc điểm nghề nghiệp kém rõ ràng nhất.
Anh mặc áo tay ngắn màu trắng và quần thể thao màu đen, dáng người rất cao, lông mày rậm. Vẻ đẹp của anh rất sắc sảo, giống như một sinh viên đại học mới đôi mươi.
Khi bánh đến, mọi người đều reo hò và yêu cầu Cố Thanh Hoài ước một điều.
Có người mạnh dạn nói "Sớm lập gia đình", trong khi một số khác lại trêu chọc "Sớm sinh quý tử".
Chung Ý đỏ mặt, nhìn về phía anh. Cố Thanh Hoài đưa tay gõ vào trán tên nhóc kia, giọng nói lạnh lùng hù dọa: "Trị không được cậu rồi phải không?"
Chung Ý vốn tưởng rằng Cố Thanh Hoài sẽ từ chối. Từ trước đến nay anh vốn không kiêng kỵ gì, không tin vào thần linh, nhưng bây giờ lại thấy anh nhắm mắt trước ánh nến, lông mi khẽ rung rinh.
Cô vô cùng tò mò, anh đã cầu nguyện điều gì, có liên quan đến mình không.
Những người ngồi trong bàn đều là anh em đã cùng Cố Thanh Hoài vào sinh ra tử, họ đều rất thoải mái ngay thẳng. Bởi vì Chung Ý là bạn gái của Cố Thanh Hoài nên họ tự động coi cô là "người của mình".
"Đạo diễn Chung, tôi mời cô một ly!"
"Đạo diễn Chung, tôi uống trước, cô cứ thoải mái!"
"Đạo diễn Chung, từ giờ trở đi chúng tôi giao đổi trưởng cho cô đấy."
Những lúc như vậy, Chung Ý không hề ngại ngùng, nhưng tất cả rượu mời cô đều bị Cố Thanh Hoài chặn lại hết.
Hết cốc này đến cốc khác, không chút do dự, đó là sự nhanh nhẹn dứt khoát của một người lính.
Chung Ý quay đầu lại, nhìn thấy yết hầu của Cố Thanh Hoài đang lăn lộn, chỗ phình ra lạnh lẽo như đỉnh núi phủ tuyết.
Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy anh như vậy, bởi vì khi Cố Thanh Hoài ở bên cô, anh sẽ không bao giờ uống rượu như thế này.
Chìa khóa xe được đặt trong lòng bàn tay cô, anh cảnh sát trẻ mắt say lờ đờ, trông đẹp trai đến hồn xiêu phách lạc.
Anh nghiêng người tựa cằm lên vai cô, như thể cô chỉ cần hơi xoay đầu thì môi anh sẽ lướt qua tai cô.
Chung Ý nín thở, toàn thân cứng đờ không dám cử động, nhưng tâm trí lại rơi vào mê hoặc.
Cố Thanh Hoài ghé vào tai cô, giọng nhẹ nhàng nói: "Nếu anh say, em phải đưa anh về nhà."
Không thể biết cái cảm xúc ấm áp đó là hơi thở hay đôi môi của anh, và cũng không thể biết anh thực sự say hay giả vờ, nhưng khí chất trên khuôn mặt anh càng mạnh mẽ hơn, chỉ nhìn thôi cũng khiến người ta cảm thấy bối rối.
Hơi nóng từ tai lan tỏa khắp cơ thể, trống ngực Chung Ý đập dữ dội, nghi ngờ anh đang quyến rũ cô nhưng lại không có bằng chứng.
Hôm đó uống đến khuya, Chung Ý giữ lời hứa, đưa tên khốn đẹp trai này về nhà.
Cố Thanh Hoài sau khi tắm xong đi ra ngoài, làn da vẫn rất trắng trẻo, đôi mắt đỏ hoe hiện rõ.
Chung Ý đang ngồi trên ghế sofa đọc sách, anh bước tới, đặt cuốn sách gấp trong tay cô sang một bên, tựa đầu vào lòng cô.
Mái tóc đen của anh rối bù và xõa ngang lông mày. Hai chiếc cúc trên cổ áo ngủ của anh không được cài, vẻ ngoài luộm thuộm khiến anh trông giống như một anh chàng ăn chơi.
Chung Ý lắc lắc cằm của anh: "Rượu chè be bét ở đâu vậy hử?"
Cố Thanh Hoài buồn cười nhìn cô một cái: "Ai có thể sánh được bằng em chứ."
Cố Thanh Hoài: "Chung Ý."
Chung Ý: "Ồ, có chuyện gì vậy?"
Anh nhìn cô không nói, khóe miệng cong lên.
Chung Ý cụp mắt xuống: "Say rượu nên cười nhiều thế à."
"Đồ ngốc." Cố Thanh Hoài nhẹ giọng nói: "Cười không phải vì uống rượu."
Chung Ý: "Thế là vì cái gì?"
Cố Thanh Hoài: "Đó là bởi vì anh thích em."
Cố Thanh Hoài say rượu thẳng thắn đến mức khiến người ta không thể cưỡng lại, nhưng sau khi say anh vẫn rất giỏi.
Anh có khuôn mặt đẹp, chiếc mũi thẳng, đôi môi tinh tế giống như những chiếc móc câu nhỏ. Khi gãi đầu mũi, trong lòng lại có cảm giác ngứa ngáy.
Anh không dè dặt như cô, chỉ dám nhướng mày trong không khí. Từ trước đến nay, con người anh luôn mang dáng vẻ lông bông, không kiêng nể điều gì, anh muốn hôn là hôn, muốn ôm là ôm, đưa tay lên vuốt v3 mặt cô, sự đụng chạm vô cùng tinh tế.
Chung Ý căng thẳng, lông mi rung rung. Cố Thanh Hoài khẽ cười, ngón tay dọc theo gương mặt của cô, đến nốt ruồi nhỏ ở giữa mũi, rồi xuống sống mũi... Dòng điện truyền khắp cơ thể cô, trong lòng cô ngứa ngáy như một chiếc lông vũ quét qua người.
Chung Ý không thể chịu đựng được, lông mi đong đưa, hơi thở trở nên nhẹ nhàng đến khó nghe.
Mùi rượu thoang thoảng hòa với mùi sữa tắm trên người anh nồng nặc khiến cô như say.
Chung Ý thấp giọng nói: "Sâu rượu."
Ngón tay Cố Thanh Hoài mảnh khảnh sạch sẽ đưa đến khóe miệng của cô rồi anh hỏi: "Em có muốn sâu rượu này nói thích em không?"
Trái tim như bị anh thao túng, không ngừng thắt chặt đến mức khó thở.
Một đôi mắt ấm áp, đầy lông mi nhẹ nhàng mềm mại, Chung Ý xấu hổ không dám nhìn anh như thế, đưa tay lên che mắt anh.
Lông mi dài quét qua lòng bàn tay, Chung Ý thấp giọng nói: "Em thích anh."
Nhịp tim đập điên cuồng và tai như ù sau khi nói xong.
Chắc chắn cô đã bị anh mê hoặc nên mới mở miệng nói câu tỏ tình như thế.
Cố Thanh Hoài buông tay cô xuống, nghiêng mặt sang một bên, hôn lên lòng bàn tay cô.
Đôi mắt say rượu của anh cảnh sát trẻ vẫn sáng ngời nhìn cô, giọng nói rất nhẹ nhàng, gần như thở: "Vậy em có muốn hôn sâu rượu không?"
Khí chất phong lưu thường bị bộ đồng phục đè nén đã không thể kiềm chế được. Anh trầm giọng xác nhận với cô, dùng đầu ngón tay vuốt v3 khóe miệng cô và nhẹ nhàng xoa xoa.
Giọng nói của Chung Ý mơ hồ từ trong cổ họng: "Có."
Cô vén mái tóc dài buông xõa của mình và cúi xuống, đặt một nụ hôn nhẹ nhàng lên môi anh.
Mùi rượu thoang thoảng hòa lẫn mùi bạc hà sảng khoái trên người anh, rõ ràng cô là người chưa hề chạm vào rượu, nhưng bây giờ, khi môi và răng họ chạm vào nhau, cô cảm thấy choáng váng, như thể mình là người say.
Gò má mềm mại và nóng bỏng, trái tim như muốn tan chảy trong cái nóng. Cô thực sự muốn ôm anh như thế này cả đêm cho đến khi tóc bạc trắng.
Cô chạm vào mái tóc đen mềm mại của anh rồi vuốt ngược ra sau, để lộ đỉnh cao xinh đẹp nhỏ nhắn cùng đôi lông mày thanh tú và sắc sảo, cô nhẹ nhàng hỏi anh: "Hôm nay cảnh sát Cố cầu nguyện điều gì vậy?"
Cố Thanh Hoài môi rất đỏ, không biết là do rượu hay do hôn: "Không nói."
Chung Ý không hài lòng, Cố Thanh Hoài quệt vào cằm của cô, động tác vừa nhẹ nhàng vừa gợi cảm: "Không phải rất giỏi nhõng nhẽo sao? Làm nũng đi, anh Tiểu Cố sẽ nói cho em biết."
Cố Thanh Hoài như thế này làm gì giống chú cảnh sát của chi đội SWAT, phải nói anh rất giống anh chàng bảnh bao trêu chọc con gái nhà người ta, hư hỏng nhưng cũng rất hấp dẫn.
Nhưng cuối cùng, sự tò mò đã lấn át sự ngại ngùng.
Đôi môi của Chung Ý mím lại như quả anh đào mọng nước, giọng nói gần như không nghe được: "Anh Tiểu Cố..."
Đôi mắt Cố Thanh Hoài chợt cong lên, anh dùng ngón tay chạm vào gò má nóng bừng của cô, nhìn mặt cô càng ngày càng đỏ.
"Cầu nguyện, anh sẽ sống lâu hơn em."
"Nhưng mà đừng quá lâu…" Anh mỉm cười trên môi, trong mắt tràn đầy dịu dàng: "Nhớ em cũng khổ lắm."