Mối Tình Đầu Của Em Thuộc Về Anh

Chương 49



--- Chung Ý, anh để em bắt nạt.

--- Miễn là em ở lại bên anh.

Cố Thanh Hoài ôm cô chặt giống như sợ cô sẽ biến mất.

Trái tim bị đâm mạnh, cảm giác như nỗi đau kéo dài đến tận thấm sâu xương tủy.

Đột nhiên Chung Ý nhận ra rằng sau khi hai người ở bên nhau, mỗi ngày của cô đều trôi qua trong vui vẻ, hoàn toàn không để ý đến cảm nhận của Cố Thanh Hoài.

Thiến niên ngông cuồng và tùy hứng nay đã lớn, trở thành một người đàn ông mạnh mẽ nghiêm nghị. Khi được trang bị đầy đủ vũ khí sẵn sàng chiến đấu thì anh ngầu khỏi phải nói, hàng trăm người trong chi đội SWAT gọi anh là "Cố Diêm Vương"; khi nhìn thấy anh tại hiện trường gỡ bom, các lãnh đạo và chiến sĩ trong lực lượng cảnh sát vũ trang đều nói một câu "chuyên gia vất vả rồi".

Trước quả bom, anh mặc bộ đồ EOD nặng 35kg và đội mũ bảo hiểm EOD nặng 5kg.

Trước mặt cô, anh chẳng có gì ngoài sự chân thành dễ bị tổn thương.

Sau nhiều năm thấu hiểu lẫn nhau, Chung Ý ngay lập tức hiểu được ý nghĩa của câu "ở lại bên anh".

Chỉ có một tình huống duy nhất để cô rời bỏ Cố Thanh Hoài.

Đó là sự xa cách giữa sống chết.

Đảo ngược vai trò, cô sẽ làm gì nếu anh là người bị bệnh?

Mỗi giây mỗi phút cô đều lo lắng.

Cổ họng nghẹn ngào, đôi mắt nóng bừng, long chua xót phát đau.

Cô đưa tay vỗ lưng anh, dỗ dành anh như trẻ con: "Em không đi. Anh ở đây, em còn đi đâu nữa."

Cố Thanh Hoài hôn lên trán cô, dịu dàng và trong sáng, không có chút cảm xúc h@m muốn nào: "Ngủ thôi."

Nhiệt độ cơ thể, hơi thở và những lời thì thầm thân mật của anh đan xen vào nhau thành một mạng lưới.

Giống như một lớp bảo vệ vô cùng an toàn, nó giúp cô chống lại mọi cơn ác mộng trong đêm khi rơi vào bóng tối.

Con gái nhà nghèo xinh đẹp không biết nên nói là may mắn hay xui xẻo.

Hơn nữa, các bậc phụ huynh truyền thống ở Trung Quốc hiếm khi chủ động nói cho con gái nhỏ biết thế nào là "quấy rối tình d*c".

Khi học tiểu học, từng có người họ hàng đến nhà cô và ngồi trong phòng cô vào ban đêm.

Người đó nói rằng muốn giúp cô làm bài tập, nhưng cô buồn ngủ quá, anh ta lại chưa có ý định đi.

Cô sợ hãi, mơ hồ nhận ra có gì đó không bình thường, lại sợ đuổi người ta đi sẽ không lịch sự. May mắn thay, mẹ cô đã đến tận phòng đưa trái cây.

Ở trường cấp hai, cô đạt điểm xuất sắc, bạn cùng bàn của cô là con trai của giáo viên chủ nhiệm, tên anh ta là Tiền Vinh.

Cô không có đồng phục học sinh, nếu mặc váy lại bị cho là dụ dỗ, mái tóc cô dài chưa kịp sấy khô thì bị nói còn nhỏ mà không lo học hành.

Tin đồn lan truyền nhưng không có người đứng ra bảo vệ, cô vật vờ như cô hồn dã quỷ, cuối cùng lại có thành tích hơn người đứng thứ hai hàng chục điểm.

Sau này lên cấp ba, vì được cán bộ lớp và ban thể dục thể thao thuyết phục, cô đã giơ bảng hiệu một lần trong hội thao.

Từ sau đó, đột nhiên có rất nhiều bạn nam không quen biết thường đến cửa sau lớp học.

Cô đến tiệm cắt tóc để cắt đi mái tóc dài, từ đó về sau chỉ mặc đồng phục học sinh.

Đồng phục học sinh cần phải thay và giặt sạch, cuối tuần không cần phải mặc.

Mọi người sẽ tận dụng cơ hội này để bản thân ăn diện hợp với lứa tuổi, tràn đầy sức sống và chọn những bộ quần áo đẹp để mặc.

Cô chỉ mặc áo khoác trung tính rộng thùng thình và quần thể thao, loại ít thấy đường cong nhất, như thế mới khiến cô cảm thấy an toàn.

Cô đã không mặc váy rất lâu rồi, dự định cắt mái tóc càng xấu càng tốt.

Nhưng cô cũng chỉ quan tâm xem mình có đẹp mắt trong mắt Cố Thanh Hoài hay không mà thôi.

Sau khi tốt nghiệp cấp ba, trước một buổi hẹn hò nào đó.

Cô nhẹ nhàng hỏi anh: "Cố Thanh Hoài, anh có muốn thấy em mặc váy không?"

Thiếu niên tươi cười, rất dịu dàng: "Tại sao lại hỏi như thế?"

Cô mím môi, ngượng ngùng thì thầm: "Em mặc váy trông rất đẹp đấy."

Cố Thanh Hoài cười nói: "Em muốn mặc gì thì mặc, em mặc gì cũng đẹp hết."

Sau đó, khi Cố Thanh Hoài không ở bên, cô lại quay trở về làm Chung Ý có phong cách ăn mặc "không phân biệt được nam nữ".

Sau khi tốt nghiệp đại học, trở thành giai cấp công nhân bán mình cho tư bản, cô gia nhập một đài truyền hình, nơi cô gặp Đỗ Tử Đằng.

Cô không có chống lưng, không có mối quan hệ nên lập tức trở thành đối tượng dễ gây khó dễ nhất. Ông ta tiếp cận cô với danh nghĩa "đồng hương".

Nhưng ông ta không ngờ rằng Chung Ý trông yếu đuối như thể chỉ cần chạm nhẹ cũng có thể gãy, nhưng thực chất cô có tính cách cứng rắn và xương cốt còn cứng rắn hơn.

Vì thế cô phải đi đưa tin ở những nơi lũ lụt, động đất, bão tố và lở đất mà không ai muốn đi.

Cô chạy đến những nơi không có tin tức giá trị, đến những trạm phóng viên ở nơi xa xôi hẻo lánh, tốn thời gian, tốn nhiều công sức và không có kết quả.

Ông ta cho rằng có thể đợi cho đến khi cô nhượng bộ.

Rõ ràng c ởi quần áo là có thể thăng chức tăng lương, không bị xa lánh, sự nghiệp thuận lợi, quá là đơn giản.

Nhưng thứ ông ta nhận lại là một ly rượu bị cô đổ lên đầu trước mặt mọi người, ly rượu vỡ tan.

Lúc đó, cô đang trên bờ vực suy sụp tinh thần.

Cô tiếp tục thu thập bằng chứng về hành vi quấy rối tình d*c tại nơi làm việc của Đỗ Tử Đằng, cũng viết luôn đơn từ chức.

Tạo hóa trêu người.

Trước khi từ chức, cô đã gặp một cô gái không còn nơi nào để nương tựa.

Cô gái tên là Ngụy Ninh. Cô ấy đang học trung học. Cô ấy có một người anh trai đang du học tên là Ngụy Hàn.

Cô ấy bị bắt nạt và quấy rối, nhưng không có ai tin.

Chỉ vì cô có ngoại hình bình thường, thủ phạm chính là hotboy của trường được tất cả các cô gái thầm mến.

Trải nghiệm này quá giống, cô rất đồng cảm.

Không ai lên tiếng thay cô ấy, cô phải lên tiếng thay cô ấy.

Vì vậy, cô ấy cần danh tính của một nhà báo.



Sáng sớm, nắng chiếu lên mi mắt, cảm giác dễ chịu ấm áp, các góc chăn được gấp cẩn thận.

Chung Ý mở mắt, đứng dậy đi ra khỏi phòng ngủ, Cố Thanh Hoài không ở nhà, Quy Lai cũng không thấy đâu.

Có lẽ cảnh sát Cố đã đưa Quy Lai đi dạo, họ sẽ quay về nhanh thôi.

Chung Ý rửa mặt xong, mái tóc dài được vén lên, mặc chiếc áo sweater màu be trên người trông giống như bánh gạo nếp mềm mà cô thích.

Vai cô thẳng, chiếc cổ thon thả, cho dù cô quấn một mảnh vải vụn cũng có thể nhận ra đó là người đẹp.

Hiện tại, đội hình sự chỉ có tài khoản Đỗ Tử Đằng đăng ký trên APP trò chuyện nhưng không có bằng chứng xác thực về tội ác của ông ta, ngay cả tài khoản quản trị viên cũng không thể xem được lịch sử trò chuyện của ông ta.

Lần đầu tiên sau ba năm, Chung Ý nhập tên ông ta vào công cụ tìm kiếm.

Chuyển sang trang tìm kiếm, đầu tiên là Baike, trong đó nêu chi tiết lý lịch học tập của ông ta. Ông ta có bằng tiến sĩ hóa học, làm việc tại một trường đại học và sau đó gia nhập một đài truyền hình, con đường sự nghiệp suôn sẻ, lên như diều gặp gió, trở thành một quản lý cấp cao.

Sau đó, có một liên kết đến tin tức kèm theo một bức ảnh. Ông ta tham dự sự kiện quyên góp cho trường tiểu học Hy Vọng. Ông ta mặc một bộ âu phục, gương mặt hồng hào, như ác ma đội lốt người, nở nụ cười tởm lợm trên màn hình.

Những tin nhắn mờ ám tục tĩu trong khung chat, mùi thuốc lá và rượu kinh tởm đến gần, nửa đêm bừng tỉnh vì cánh cửa bị mở ra, ánh nhìn d@m đãng từ trên xuống dưới... những hình ảnh ấy cứ hiện lên liên tục trong đầu, Chung Ý đóng máy tính cái "bụp".

Lồ ng ngực phập phồng dữ dội, mồ hôi lạnh chảy ra từ trán.

Mãi đến khi có tiếng bấm mật mã cửa vang lên, cô mới tỉnh lại sau cơn ác mộng.

Vào cửa đầu tiên chính là Quy Lai, rồi mới đến Cố Thanh Hoài, cả người lạnh lẽo.

Anh mặc một chiếc áo khoác lớn màu đen, có mũ trùm xuống, đôi mắt ẩn trong bóng tối, cổ áo kéo lên trên, che đi cằm.

Anh giơ tay cởi chiếc mũ trên áo khoác ra, mái tóc đen hơi rối, khi xõa xuống lông mày, làn da trắng nõn và khuôn mặt tuấn tú giống như hồi còn trong học viện quân sự và bất ngờ xuất hiện ở tầng dưới trong ký túc xá của cô.

Trên người anh có sự nghiêm nghị, từng trải của một người đàn ông, và cũng có sự đơn thuần, tươi sáng của một thiếu niên. Thời gian biến rượu mới thành rượu cũ, ủ càng lâu lại càng ngon.

Hình ảnh lóe lên trong đầu cô biến mất ngay khi mặt trời chiếu sáng, người mình thích đang ở trước mặt thì cần gì phải lo đông nghĩ tây.

Ngay khi ánh mắt họ chạm nhau, Chung Ý đang ngồi trên ghế sofa, đôi mắt cười vô cùng sáng giống như ngôi sao nhỏ rơi xuống đêm qua, chạy đến đôi mắt cô trú ngụ.

Vào một ngày cuối tuần trời quang đãng, cô đặt máy tính xuống, thoải mái duỗi người và hỏi: "Hôm nay anh có muốn đến cục không?"

Cố Thanh Hoài treo áo khoác ở huyền quan, chỉ mặc một chiếc áo hoodie màu xám và quần thể thao màu đen. Anh cao gầy, trắng trẻo, năm tháng thiên vị một mình anh, để lại cho anh sự trẻ trung hoàn hảo.

"Không, anh ở nhà nghỉ ngơi."

Ánh mắt Chung Ý bỗng chốc sáng lên mấy lần: "Thế hôm nay đội trưởng Cố có kế hoạch gì không?"

Anh đặt bữa sáng vừa mua lên bàn ăn, sau đó đi tới xoa đầu cô: "Ở cùng bạn gái thôi."

Đó là một ngày hiếm hoi không có công việc hay báo động đột ngột.

Buổi chiều, Chung Ý nằm trong lòng Cố Thanh Hoài xem phim.

Đầu cô tựa vào vai anh, đầu gối cong theo thói quen, toàn thân cuộn tròn thành quả bóng.

Cố Thanh Hoài không muốn xem phim, anh chỉ muốn nhìn cô.

Không biết xem thấy gì, nhưng đôi mắt của Chung Ý hơi đỏ, chóp mũi cũng vậy, anh dùng giấy lau mắt cho cô.

Cố Thanh Hoài: "Em khóc à?"

Chung Ý khụt khịt, lông mi ướt đẫm: "Em có khả năng đồng cảm rất lớn."

Cố Thanh Hoài rũ mắt xuống, Chung Ý trợn mắt: "Sẽ ổn lại nhanh thôi."

Cô muốn nói với anh những chuyện mà mấy năm qua chưa nói ra: "Giáo viên đại học của em nói rằng em thực sự không thích hợp làm phóng viên vì em có sự đồng cảm quá lớn. Nếu nhìn thấy quá nhiều mặt tối và không có phương pháp trút ra hợp lý, rất dễ rơi vào trầm cảm."

Chung Ý vòng tay qua đầu gối, nhẹ nhàng chậm rãi nói: "Không ngờ em không bị trầm cảm, mà là mắc chứng PTSD..."

Đây là lần đầu tiên cô mở vết thương của mình ra cho Cố Thanh Hoài xem.

Vết thương này thật xấu xí và đáng sợ, có thể sẽ theo cô đến hết cuộc đời.

"Trên thực tế, có rất nhiều phóng viên bị PTSD. Họ tham gia cứu trợ động đất, đưa tin về các vụ giết người hoặc đối mặt với chiến trường chiến tranh. Nếu không được tư vấn tâm lý, họ rất dễ gặp vấn đề."

"Ban ngày thu thập chứng cứ, tài liệu, xem đi xem lại những video, hình ảnh tàn ác, chưa được mã hóa để viết bản thảo tin tức. Đôi khi, buổi tối khi nhắm mắt lại, thấy nạn nhân có khuôn mặt giống mình mà hốt hoảng bừng tỉnh."

Cố Thanh Hoài cau mày, mím môi mỏng thành một đường mỏng.

Chung Ý tựa vào vai anh, khi cô ngẩng mặt lên, hàng mi dài lướt qua cằm anh: "Nhưng bây giờ đã khác rồi."

Cô nói thêm bằng một giọng nhỏ nhẹ: "Hơn đã thực sự đã tốt hơn nhiều."

Cố Thanh Hoài hỏi: "Sao lại tốt hơn?"

Khả năng đồng cảm của cô quá mạnh mẽ, cô ghét nhìn thấy người khác đau khổ. Những gì cô nhìn thấy, nghe thấy vào ban ngày sẽ biến thành cơn ác mộng hành hạ cô vào đêm khuya.

Đó là lý do tại sao cô bị bệnh và ẩn náu một mình, trải qua ba năm trong bóng tối.

Anh không hề hay biết.

Chung Ý thấy hơi xấu hổ: "Trước kia khi khổ sở, em chỉ có thể ôm chiếc áo này... Nhưng hiện tại, em có thể ôm anh rồi..."

Cố Thanh Hoài mặc chiếc áo hoodie màu xám lần trước khiến anh nổi cơn ghen tị, anh đã mang nó từ nhà cô về.

Chất liệu rất mềm mại, không có những góc cạnh của bộ đồng phục cảnh sát, cả người nhẹ nhàng, nếu không nói còn tưởng anh vẫn là chàng trai cô đã yêu từ cái nhìn đầu tiên.

Nhìn thấy anh cau mày như đang đối mặt với kẻ thù, cô đưa tay vuốt v3 giữa lông mày của anh. Lúc anh gỡ bom rõ là rất bình tĩnh, thoải mái, thậm chí còn có tâm trạng đùa giỡn với người khác, nhưng bây giờ anh lại nghiêm túc như thể anh đang đối mặt với kẻ thù.

Chung Ý đặt tay mình vào lòng bàn tay anh, luồn những ngón tay cô vào giữa và siết chặt.

Cố Thanh Hoài hỏi: "Tại sao lại làm phóng viên?"

Trước đây cô nói là cô thích, anh cũng chẳng nghĩ nhiều.

Chung Ý: "Em muốn lên tiếng cho những người có hoàn cảnh khó khăn, có phải rất trẻ trâu* không?"

[*] Nguyên tác: "中二病"(zhōng’èrbìng), viết tắt "中二" (zhōng’èr), là từ ngữ lưu hành trên mạng, bắt nguồn từ từ "Chūnibyō" trong tiếng Nhật, chỉ hội chứng tâm lý thường xảy ra với các thiếu niên đang trong tuổi dậy thì, khoảng năm 2 trung học cơ sở (khoảng lớp 7, lớp 8 của Việt Nam), đặc biệt thể hiện ở tư tưởng, hành động và giá trị quan tự cho là đúng, có ý thức cái tôi quá mức. Theo sự vận dụng rộng rãi của từ này trên mạng xã hội, "中二病" hiện chủ yếu chỉ những người có ý thức cái tôi quá mạnh, cuồng vọng, tự cho là đúng, lại cảm thấy không được thấu hiểu, tự cảm thấy mình bất hạnh, thường là biểu hiện của thanh thiếu niên đang trong thời kỳ "nổi loạn", cũng đặc biệt chỉ những người đã trưởng thành nhưng vẫn chưa thoát khỏi lối suy nghĩ ấu trĩ, tương đương với từ "trẻ trâu" hay "sửu nhi" được sử dụng phổ biến ở Việt Nam hiện nay.

"Trên thực tế, nhiều cô gái đã bị quấy rối tình d*c khi đi xe buýt, khi mặc váy, ở nơi làm việc và ở trường học."

"Em nghĩ biết đâu một ngày nào đó em có thể đứng ra và lên tiếng thay họ."

Bầu không khí vô tình trở nên nặng nề, đó chắc chắn không phải là ý định ban đầu bày tỏ cảm xúc thật của cô.

Mặc dù vẻ mặt cau có của cảnh sát Cố rất nghiêm túc và đẹp trai đến mức chân cô nhũn ra, nhưng cô vẫn muốn nhìn thấy anh cười nhiều hơn.

Cô cố gắng hết sức để nói với anh điều gì đó vui vẻ và hạnh phúc.

Giống như muốn hái một bông hoa từ cuộc đời cằn cỗi của mình và tặng nó cho anh.

Có rồi.

Chung Ý chui ra từ trong lòng Cố Thanh Hoài: "Sau khi trở thành phóng viên, em đọc rất nhiều sách tâm lý học, em có khả năng đọc được suy nghĩ đấy."

Trong giọng nói của cô có chút tự hào: "Em cũng từng nằm vùng trong một băng đảng lừa đảo, không nói cho anh biết vì sợ anh lo lắng... Lúc đó cũng dùng công thức tương tự."

Nhìn thấy đôi mắt sáng ngời của cô nhìn mình chờ đợi, Cố Thanh Hoài thay đổi nét mặt, phối hợp với cô: "Vậy em đọc thử của anh xem?"

Chung Ý rất vui vì họ đã ngầm hiểu: "Em cũng đang có ý này. Em có thể biết, lúc anh nhìn em thì trong đầu anh đang nghĩ gì!"

Cố Thanh Hoài xoay người đối diện với cô, anh chống khuỷu tay lên lưng ghế sofa, tay đỡ trán, rất hiếm khi anh ngồi yên, có chút uể oải. Cổ áo hoodie theo động tác khẽ mở ra, làn da trắng như chưa từng nhìn thấy ánh sáng ban ngày.

Nhìn vẻ mặt căng thẳng của Chung Ý, anh hỏi: "Anh cần phải làm gì?"

Chung Ý cực kỳ nghiêm túc: "Nhìn vào mắt em."

Trong phòng ánh sáng mờ ảo, trong phim lời thoại trở thành âm thanh nền. Cố Thanh Hoài hết sức tập trung nhìn vào mắt cô.

Anh có một đôi mắt khiến người ta rung động, đôi mắt phượng rất đẹp, hai mí mở to từ khóe mắt đến cuối mắt, đuôi mắt dài và hẹp vểnh lên lạnh lùng, khi không cười trông anh rất nguy hiểm.

Như khi cười, độ cong của lông mày và đôi mắt là đẹp nhất, phần sâu trong con ngươi tràn ngập ánh sáng trong trẻo, cảm xúc không thể che giấu và vô cùng rung động lòng người.

Không khí im lặng, hơi thở hòa quyện vào nhau, nhiệt độ lặng lẽ tăng lên.

Cố Thanh Hoài: "Em nhìn thấy cái gì?"

Chung Ý cực kỳ nghiêm túc nói: "Cảnh sát Cố thật sự rất đẹp trai."

Cố Thanh Hoài nhướng mày, thích thú: "Bớt đi."

Khóe môi Chung Ý cong lên: "Chắc chắn anh đang nghĩ, bạn gái mình làm sao có thể đọc được suy nghĩ?"

Ánh mắt Cố Thanh Hoài cũng cong lên.

Chung Ý: "Nhưng thấy cô ấy vui, mình phối hợp cũng được."

Trong mắt Cố Thanh Hoài tràn đầy ý cười, gương mặt sáng càng thêm chói mắt.

Chung Ý: "Em nói đúng không?"

Cố Thanh Hoài: "Còn gì nữa?"

Chung Ý trực tiếp đưa tay lên, ôm lấy khuôn mặt tuấn tú của anh, nhìn trái nhìn phải: "Hết rồi nhỉ? Em không đọc được."

Khuôn mặt của anh rõ ràng trông như không có da thịt, nhưng sao lại mềm mại như vậy, nhìn gần làn da trắng cũng chẳng có vết xước nào, cảm giác ở tay thật là thích.

Sờ đủ rồi, Chung Ý hài lòng dừng tay lại, khóe miệng cô cong lên như mèo được ăn cá khô.

Cố Thanh Hoài nhịn không được cười: "Ngốc."

Chung Ý bất mãn: "Sao, em nói sai à?"

Cố Thanh Hoài cười mà như không cười, không nói đúng, cũng không nói sai.

Chung Ý trở nên lo lắng, chuyển từ thu mình thành quả bóng sang quỳ trên ghế sofa.

Cô mạnh dạn vòng tay qua cổ anh làm nũng như trẻ con: "Vậy anh nói cho em nghe đi."

Cố Thanh Hoài nhướng mày, ánh mắt không tập trung, dáng vẻ không quan tâm, để người ta muốn làm gì thì làm: "Tại sao anh phải nói cho em biết?"

Chung Ý tò mò, trong lòng ngứa ngáy, trực tiếp lao tới.

Cố Thanh Hoài không kịp phòng bị, bị cô đè lên ghế sofa.

Cô ở trên, anh ở dưới, hai mắt nhìn nhau.

Có sự dịu dàng cam chịu trong mắt anh, những ngón tay anh đặt trên má cô.

Phúc đến thì lòng cũng sáng ra, Chung Ý nhẹ nhàng hôn lên khóe môi anh: "Nói em biết đi mà."

Âm cuối kết thúc nhẹ nhàng, thực sự là đang làm nũng mà không hề hay biết.

Dáng vẻ nịnh bợ đó cực kỳ đáng yêu. Cố Thanh Hoài nhếch môi nói: "Coi như cũng biết điều đấy."

Giọng điệu không tử tế, khuôn mặt đầy tà khí giống như thời thiếu niên trêu chọc người khác, trái tim Chung Ý đập thình thịch và gò má không ngừng nóng lên.

Cô vô cùng xấu hổ với tư thế quá mờ ám như này, cô đang định rời khỏi người Cố Thanh Hoài thì cánh tay mảnh khảnh của anh trực tiếp vòng qua eo cô, anh xoay người, trời đất quay cuồng.

Cô còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì hai người đã đổi vị trí cho nhau, cô ở dưới anh ở trên, ánh sáng tập trung phía sau anh, ánh mắt và trái tim cô đều hướng về anh.

Đôi mắt phượng hung ác của Cố Thanh Hoài, dù có cười hay không, đều là kết quả của việc anh ngang ngược quấn quýt cô hồi thiếu niên, đồng tử của anh rất sáng, chỉ nhìn thôi cũng khiến cô tim đập loạn xạ. Lồ ng ngực cô phập phồng, cô không khỏi muốn nín thở, sợ bị anh nhìn thấy.

Ngón tay của anh đẩy sợi tóc trên má ra sau tai cô, cảm giác thô ráp từ đôi tay quen cầm súng khiến dòng điện lan đến khắp cả người. Cô căng thẳng đến nỗi lông mi cũng rung rinh. Anh cúi đầu xuống, cảm giác mềm mại không thể diễn tả, dừng ở mi tâm, đốt cháy ý thức của cô.

Những ngón tay của Chung Ý nắm chặt chiếc ghế sofa bên dưới, cô mở mắt nhìn vào đôi mắt đang cười của anh.

Anh chăm chú nhìn cô, bắt đầu từ nốt ruồi nhỏ giữa lông mày đến khóe miệng đều nhếch lên...

Anh vừa cười vừa hôn cô như thế, ánh mắt vẫn nhìn cô, thật xấu xa, cô không nhịn được mà dùng tay đẩy ng ực anh: "Anh còn chưa nói cho em biết, khi anh nhìn em thì sẽ nghĩ gì..."

Cố Thanh Hoài cúi đầu, yết hầu lăn qua lăn lại, ánh mắt di chuyển từ chóp mũi đến môi cô.

Chung Ý còn chưa kịp phản ứng thì anh đã nghiêng đầu hôn cô, không một chút chần chừ.

Giọng nói điềm nhiên thường ngày lọt vào tai cô: "Anh thích em đến mức gần như phát điên rồi."

Nhịp tim đập vào màng nhĩ, Chung Ý cảm thấy choáng váng.

Không hiểu sao lại nhớ đến lần đầu tiên họ gặp lại sau một thời gian dài, anh mặc bộ vest phẳng phiu như thần, kéo cô ra phía sau, dáng vẻ lạnh lùng đến mức người ta không dám đến gần...

Cô nhớ khi anh đang ở trường bắn, dùng vải đen che mắt, bắn năm viên đạn làm vỡ năm tấm bia bằng kính dù không nhìn thấy gì, trắng trợn cướp người, còn hỏi cô có muốn đi cùng anh không...

Muốn bỏ trốn cùng anh.

Nhận thấy cô đang lơ đãng, Cố Thanh Hoài không khách khí cắn môi cô và nói: "Đang nghĩ gì thế?"

Không đau, lực cũng không nặng, nhưng cảm giác ngứa ngáy tê dại lan khắp toàn thân. Đôi môi mím bất lực bị hơi thở mạnh mẽ xâm chiếm, khiến cho mặt và cổ của Chung Ý đỏ bừng, cô không nhịn được mà nói: "Nghĩ về bạn trai cũ..."

Cô có thể thấy rõ ràng động tác Cố Thanh Hoài nhướng mày, ánh mắt lưu luyến trên hàng mi rõ ràng của anh. Ngay sau đó, anh cảnh sát trẻ hơi hé đôi môi, đưa môi dưới của cô vào miệng anh mà m*t, đầu óc bỗng chốc trống rỗng.

Anh không nhắm mắt, đôi mắt phượng lạnh lùng nhìn cô, ánh mắt thẳng thắn đầy khiêu khích: "Bạn trai cũ cũng hôn em như thế này à?"

Anh biết rõ cô chỉ hẹn hò với anh, mối tình đầu của cô là anh, bạn trai cũ của cô là anh, còn bạn trai hiện tại của cô cũng là anh, nhưng anh vẫn ghen như đang nói về người khác, cố ý giở trò trêu chọc cô.

Trai hư.

Tâm hồn đang ngứa ngáy, gãi không được cũng chỉ có thể nhịn. Chung Ý nuốt nước miếng, khẽ "ừm", mà sau đó phát hiện lực trên môi mình mạnh hơn.

Nụ hôn sau khi ở bên nhau chỉ có thể coi là "chạm". Khi anh ôm mặt cô và chạm nhẹ vào cô, đôi môi mỏng của anh nhẹ nhàng khép lại.

Nhưng bây giờ, những ngón tay thon dài của bàn tay cầm súng của anh luồn vào mái tóc đen của cô, khóe miệng anh đóng mở, không ngừng không ngừng làm sâu hơn.

Bây giờ phát hiện ra ngây thơ đó chỉ là giả tạo, hoặc là một cái bẫy nhẹ nhàng do thợ săn giăng ra để khiến con mồi thả lỏng cảnh giác. Cố Thanh Hoài không thể thay đổi thói quen hôn mạnh bạo của mình. Anh thần tốc mở hàm răng cô ra, từ thời niên thiếu, anh đã biết cách hôn làm sao để khiến cô thích.

Theo tự nhiên, bàn tay đang nắm ghế sofa của cô đã bị anh giữ lại, ngón tay của họ đan chặt vào nhau, chạm đến đỉnh đầu cô.

Suy cho cùng, anh là một người lính thường xuyên tiếp xúc với súng ống, một thành viên của đội đặc nhiệm đã chiến đấu trên chiến trường, một chuyên gia gỡ bom của đội SWAT từng thập tử nhất sinh trong làn mưa bom bão đạn, đồng phục không áp chế được cốt cách ngang ngược của anh... Đôi môi mỏng của anh linh hoạt, họ quấn quýt hòa quyện, dễ dàng khiến cô đầu hàng.

Thời gian trôi qua, ban đầu bộ phim vẫn còn có âm thanh, cuối cùng chiếu đến danh sách diễn viên, không khí trở nên hoàn toàn im lặng, âm thanh của nụ hôn khe khẽ truyền vào tai cô như chất xúc tác, khiến cô đỏ mặt, tim đập mạnh.

Chung Ý không thở được, ý thức tan thành bột nhão, đôi tay mất hết sức lực nắm lấy vạt áo Cố Thanh Hoài, muốn vùi đầu cô vào trong ngực anh, nhưng anh lại tránh được cô.

Cố Thanh Hoài đặt tay ở bên cạnh cô, ung dung nhìn cô ngượng ngùng xấu hổ. Anh nhếch khóe miệng, dịu dàng đến chết người: "Chỉ có nhiêu đây thôi à?"

Giọng điệu bình thản mang ý trêu chọc, giống như đang đối mặt với một người lính cấp dưới luôn khiến người khác đau đầu, không chịu hăng hái của anh.

Môi Chung Ý tê dại vì anh ngậm quá mạnh, cô không nói được gì, giống như một con cá mắc cạn trên bãi biển, đã lâu rồi cô không được anh hôn như thế này, lạ lẫm đến mức quên cả cách thở... Cô ngoảnh mặt đi, không dám nhìn yết hầu đang lăn nhẹ của anh.

Đặt một nụ hôn nhẹ nhàng lên đôi môi đỏ mọng sắp bật máu, cuối cùng Cố Thanh Hoài cũng nghỉ ngơi, chóp mũi như kề sát vào nhau, anh trên cao nhìn xuống, mỉm cười hỏi cô:

"Bạn trai cũ của em có hôn giỏi như anh không?"


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com