Cơn sốt của Chung Ý kéo dài, đầu óc cô như biến thành bột nhão.
Nghe xong câu "Bạn gái tôi đang ngủ", cô thực sự đã dựa vào vai Cố Thanh Hoài mà ngủ thiếp đi, tuy cả người khó chịu nhưng lại có cảm giác an tâm đã mất từ lâu.
Lúc taxi đến nhà, Cố Thanh Hoài đi qua cửa bên cạnh, mở cửa rồi cúi xuống bế cô lên.
Khi anh nhấn nút thang máy, khuôn mặt yếu đuối và nóng bừng của Chung Ý vùi vào hõm cổ anh, giống như phản xạ có điều kiện đã hình thành khi ở bên nhau quá lâu.
Sự tiếp xúc da thịt quá rõ ràng, anh vô thức cúi đầu xuống.
Vành tai của Chung Ý đỏ đến mức gần như trong suốt, trên trán cô lấm tấm một lớp mồ hôi. Có vẻ như nhiệt độ cơ thể thấp nên cô vô thức dựa lại gần, nhẹ nhàng dụi vào cổ anh.
Anh đã sơ suất chuyện của Dụ Hành, cả chuyện của Chung Ý cũng vậy.
Cố Thanh Hoài dùng đầu gối đẩy cửa phòng ngủ chính ra, anh đi thẳng tới giường, để lưng của Chung Ý chìm vào trong chăn bông mềm mại, ngay sau đó cô vô thức nắm chặt cổ anh không chịu buông ra.
Cô đang nằm còn anh thì nghiêng người, khoảng cách trong phút chốc gần đến đáng sợ.
Cố Thanh Hoài không kịp chuẩn bị, chóp mũi hai người gần như chạm vào nhau, yết hầu trên chiếc cổ thon dài cuộn tròn, đường nét lạnh lùng mà sắc bén, anh khẽ gọi tên cô: "Chung Ý."
Chung Ý mê man lên tiếng "ừm" mà không mở mắt.
Cố Thanh Hoài nhẹ nhàng gỡ tay cô ra, anh sợ làm cô đau, nhưng trong nháy mắt, đôi mắt cô gái đang ngủ lại đỏ lên.
"Anh đừng đi, em không muốn anh đi..."
Lông mi dày của Chung Ý che khuất đôi mắt của cô, như thể cô đã chịu quá nhiều tổn thương, cô tiếp tục nói: "Sau khi rời đi, anh sẽ không bao giờ quay lại nữa..."
Giấc mơ giống như một cái giếng rất sâu, cô rơi vào và rơi mãi mãi.
Trong cơn hoang mang, cô lại quay về đêm giao thừa trong lần cuối họ gặp nhau.
Thời gian hạnh phúc trôi qua nhanh như cát trong đồng hồ, những hạt cát không thể nắm bắt được, chớp mắt đã đến cảnh chia ly tại sân bay.
Cô không muốn anh lo lắng nên tươi cười tiễn anh lên máy bay.
Khi máy bay cất cánh, nước mắt cô không thể ngừng rơi.
Cô mơ thấy mình đang đuổi theo máy bay, khóc lóc thảm thiết và nói: Đưa em đi với, em không muốn ở đây một mình…
Ba năm sau khi chia tay, cô bị mắc kẹt ở cảnh chia ly tại sân bay, không thể tỉnh dậy.
Đã có vô số lần ngẫm nghĩ, nếu lúc đó cô từ chức và đi cùng anh thì liệu họ có chia tay không?
Làm thế nào mà con người có thể đuổi kịp máy bay chứ?
Máy bay bay ngang bầu trời cho đến khi khuất tầm mắt, cô đứng đó không biết trời đã tối, không kìm lại được những giọt nước mắt đang rơi không ngừng.
Khoảnh khắc tiếp theo, có người kéo cô vào lòng, hơi thở trong trẻo quen thuộc, mọi nỗi buồn trong nháy mắt đều tan biến.
Cô rơi nước mắt, cô ngơ ngác nhìn anh, không biết đây là giấc mơ gì, chỉ biết rằng nó không bao giờ có thể là sự thật.
Nhưng cô lại nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng của anh truyền vào tai cô, mang theo cảm giác dỗ dành: "Chung Ý, anh sẽ không đi."
Đây lại là mơ à?
Chắc là lại đang mơ rồi.
Khi giấc mơ tỉnh dậy, chắc chắn anh sẽ biến mất.
Nếu đây là mơ thì cô phải ôm chặt hơn.
Cơn sốt của Chung Ý đã giảm, trời xế chiều, người cô đầy mồ hôi.
Nắng ấm quá, có thể thấy rõ những hạt bụi mịn lơ lửng trong không khí, tỏa sáng rực rỡ.
Cô không muốn thức dậy.
Chỉ cần cô còn mơ, anh sẽ luôn ở bên cạnh cô.
Nhưng sau đó, một bàn tay đặt lên trán cô, nhiệt độ cơ thể của người này thấp hơn cô, cảm giác mát lạnh rất dễ chịu, cô không khỏi muốn đến gần, cọ vào lòng bàn tay anh.
Chung Ý mở mắt ra, cô nhìn dọc theo cổ tay anh, ý thức dần hồi phục, người mà cô nghĩ rằng sẽ không bao giờ gặp lại trong giấc mơ đang ở rất gần.
Trong đôi đồng tử sáng màu đó có ngỡ ngàng, có bối rối, đúng là trong giấc mơ cô đã khóc, lông mi vẫn còn ướt.
Cố Thanh Hoài: "Cuối cùng cũng hạ sốt rồi."
Đầu óc nặng nề của Chung Ý bắt đầu hoạt động, sau đó mới nhận ra rằng đây không phải là ba năm trước.
Cô mơ mơ màng màng nhớ lại, ngày hôm qua bắt được nghi phạm, Dụ Hành bị thương, cô ở lại chăm sóc cô ấy, buổi sáng Cố Thanh Hoài tới đón.
Trong đầu chợt vang lên câu nói: “Bạn gái tôi đang ngủ.”
Đó là mơ hay thực?
Chưa kịp xử lý rõ ràng câu hỏi này thì câu hỏi khác tiếp theo lại hiện lên, cô không khỏi thắc mắc: "Em về nhà bằng cách nào?"
Cổ họng rất đau, giống như có sỏi trong miệng, giọng cô trở nên khàn khàn và nghe rất lạ.
Cô ngẩng mặt lên nhìn người ngồi bên giường.
Làm sao cô có thể từ taxi trở lại giường trong phòng mình?
Mỗi từ nghe như từng tiếng búa bang bang đập vào những đầu dây thần kinh mỏng manh của cô.
Nhiệt độ chẳng dễ gì mới dịu bớt giờ lại quay về như cũ. Chung Ý xấu hổ đến nỗi lông mi rung rinh, cô không dám nhìn anh, chỉ lặng lẽ chui vào chăn, từ từ che cằm, môi và má.
Cô ủ rũ nói: "Xin lỗi vì đã làm phiền đến anh."
Cố Thanh Hoài bất đắc dĩ nhìn cô: "Em ngốc hả?"
Tiếng của Chung Ý rất nhỏ, chẳng có chút uy hiếp nào: "Sao lại nói em ngốc nữa?"
Cố Thanh Hoài không khỏi bật cười, anh kéo chăn trên mặt cô xuống, véo chóp mũi cô: "Đây là anh lợi dụng sơ hở để kiếm hời mà."
Chung Ý "bệnh nặng mới khỏi", tính nhút nhát còn đáng sợ hơn cả sốt cao.
Nhưng trong lòng cô lại vô cùng hạnh phúc, lần này, thực sự không phải là mơ.
Cô quay lưng lại, không dám nhìn anh nữa, vì thế cô không biết rằng lúc này tên khốn đẹp trai đó đang nhìn cô với ánh mắt lấp lánh như nước.
Tại sao em gọi tên anh trong giấc mơ nhưng khi tỉnh dậy em lại đẩy anh ra?
Chung Ý, rốt cuộc những năm qua em đã trải qua những gì?
-
Khi năm mới đến gần, mọi người trong tòa nhà cục công an thành phố đều vô cùng bận rộn.
Đã có kết quả xét nghiệm đồ uống mà người đàn ông đưa cho Dụ Hành, trong đó có chứa một loại m@ túy mới. Sáu người đàn ông và năm phụ nữ trong phòng đã bị thẩm vấn. Bọn họ cùng có một câu trả lời là kết bạn qua một ứng dụng trên mạng.
Đối tượng mà những kẻ phạm tội này nhắm tới là các cô gái thông qua ứng dụng trò chuyện. Hầu hết những cô gái này đều thiếu kinh nghiệm, còn rất trẻ và có những ảo tưởng viển vông về tình yêu. Điểm chung của họ là "thiếu tình cảm", có lẽ chỉ cần một chút "quan tâm" là có thể khiến các cô gái "nảy mầm rung động".
Sau khi bước vào giai đoạn hẹn hò trực tuyến, bọn tội phạm sẽ thực hiện kế hoạch phạm tội của mình, trước tiên chúng sẽ yêu cầu những bức ảnh riêng tư, sau đó sử dụng những bức ảnh này như một lời đe dọa để đạt được mục đích gặp gỡ ngoài đời và để bọn chúng tùy ý sắp xếp - quay video, chụp ảnh hoặc phát sinh quan hệ.
Nếu các cô gái muốn dừng mọi chuyện lại, chúng sẽ đăng toàn bộ video, hình ảnh lên mạng.
Khi cuộc điều tra càng mở rộng thì càng có nhiều nạn nhân xuất hiện. Tại căng tin của cơ quan luôn có thể nghe thấy những diễn biến mới nhất của vụ án từ đội điều tra tội phạm.
Trần Tùng Bách: "Người dùng APP trò chuyện này đến từ mọi tầng lớp xã hội. Ngoài những người thất nghiệp và nhân viên xã hội nhàn rỗi, còn có bác sĩ, giáo sư, giáo viên trường học và lãnh đạo các công ty lớn..."
Chung Ý đang ăn trưa đột nhiên mất khẩu vị.
Ma quỷ đang ở trong thế giới.
Trong cuộc sống hàng ngày, họ là những thành phần tri thức bắt chuyến tàu điện ngầm sớm nhất để đi làm, là tầng lớp tinh anh trong xã hội ra vào các tòa nhà văn phòng cao cấp, là những nhà lãnh đạo và quản lý của hàng trăm nhân viên trong bộ vest và giày da, thậm chí trong mắt hàng xóm và những người thân họ là những người cha tốt, người chồng mẫu mực, người con hiếu thảo.
Dụ Hành chẳng tiếc lời mắng chửi, cô ấy muốn dùng đòn bắn tỉa của mình để quét sạch tất cả những kẻ bi3n thái này.
Điều gây sốc hơn cả là nhóm nạn nhân có số lượng khổng lồ và chưa được biết đến.
Những đối tượng này sử dụng các ứng dụng hẹn hò để rải "mồi nhử" cho những cô gái thiếu kinh nghiệm, dùng chiêu bài "hẹn hò trực tuyến" để nuôi dưỡng thành công cụ nhằm thỏa mãn "h@m muốn" cá nhân. Sau khi lấy được ảnh, video riêng tư, những cô gái này không dám nói chuyện này với gia đình hoặc thầy cô, chỉ có thể để chúng muốn làm gì thì làm.
Dụ Hành: "Đúng là bọn súc sinh!"
Chung Ý: "Đã bắt hết chưa? Bạn học của Cố Nguyệt là Tiểu Mẫn cũng có liên quan à?"
Trần Tùng Bách: "Bên điều tra tội phạm đang điều tra. Máy chủ đặt ở nước ngoài. Thông tin có thể bị phá hủy bất cứ lúc nào. Rất khó để có được bằng chứng."
Do yêu cầu quay phim tài liệu, Chung Ý và cảnh sát đã cũng xem một số video và hình ảnh sao chép từ APP. Những bức ảnh đó bi3n thái đến tàn nhẫn, trong vòng mấy phút cô phải nghiến chặt răng, không ngừng run rẩy.
Khi quay phim tài liệu về chủ đề "quấy rối tình d*c", cô chỉ nghe lời kể truyền miệng của các cô gái nhưng giờ đây, những hình ảnh máu chảy đầm đìa đó hiện lên rõ ràng trong mắt.
Cô rời khỏi phòng họp như muốn chạy trốn, dựa lưng vào bức tường lạnh lẽo hít một hơi thật sâu, những hình ảnh mà cô không muốn nhớ lại hiện lên trong đầu.
Móng tay bấm vào lòng bàn tay, Chung Ý cố gắng để mình tỉnh táo.
Khi mở cửa phòng họp lần nữa, cô lại trở thành một đạo diễn phim tài liệu lý trí, điềm tĩnh đã được rèn luyện, không thể phá hủy và không có gì khác biệt.
-
Thời tiết ngày càng lạnh hơn.
Đêm giao thừa đang đến gần nhưng trận tuyết đầu mùa vẫn chưa xuất hiện.
Vào một ngày thứ Bảy đầy nắng trước ngày nghỉ lễ, các đơn vị trong thành phố đã cùng nhau tổ chức một sự kiện, nói cho kêu thì gọi là "cảnh sát và người dân cùng xây dựng", nói một cách dễ hiểu hơn thì đó chính là một cuộc "giao lưu" của những thanh niên nam nữ độc thân.
Ngoài đội điều tra tội phạm đang tăng ca để tiến hành điều tra, những sĩ quan cảnh sát độc thân khác không có nhiệm vụ đều tham gia vào buổi họp mặt giao lưu này. Trong thời gian này, cho dù là vì tâm trạng của mọi người hay vì nội dung của bộ phim tài liệu đều quá nặng nề vì chuyện ứng dụng hẹn hò.
Sân tập nhộn nhịp ngày trước đã trở thành địa điểm đặc biệt cho các cuộc tụ họp giao lưu. Thậm chí, cây cầu Cầu Vồng cao hơn 20 mét và tòa nhà tập đu dây từ độ cao 10 mét cũng được treo những quả bóng bay đầy màu sắc và biểu ngữ.
Chung Ý điều chỉnh ống kính, khóe miệng hiếm khi nhếch lên, những nam nữ cảnh sát đỏ mặt đỏ tai, giao tiếp vụng về trông rất dễ thương. Nếu những cảnh này có thể để trong phần chính của bộ phim thì để, nếu không thì làm phần hậu trường thú vị.
Cô quay khắp nơi nhưng không thấy Cố Thanh Hoài đâu cả.
Cuối cùng, cô phát hiện anh đang đứng ở một góc hội trường nói chuyện với đồng nghiệp của mình, hôm nay tên khốn đẹp trai đứng nghiêm trang trong bộ đồng phục cảnh sát trông vô cùng lạnh lùng, quyến rũ, vẻ mặt vô cảm rất thu hút.
Với tư cách là một "cán bộ lãnh đạo", nhiệm vụ của cảnh sát Cố hôm nay là dẫn những cô gái, chàng trai độc thân trong đội của mình đến để giúp họ khỏi ngượng ngùng.
Khi Chung Ý đến gần, tình cờ nghe thấy đồng nghiệp của anh hỏi: "Đội trưởng Cố, cậu không đi giao lưu hả? Thanh niên với nhau cả đi, đi cho vui!"
Cố Thanh Hoài không nói gì, đồng nghiệp tiếp tục nói: "Cô gái lần trước lãnh đạo giới thiệu với cậu thế nào rồi? Tôi nghe nói nhà đó cũng là quân nhân. Cô gái đó nhìn thấy ảnh chứng minh nhân dân của cậu trên bảng thông báo, bày tỏ rất hài lòng."
Cố Thanh Hoài nhẹ nhàng cười: "Không đi."
Trong ống kính, dáng vẻ của anh trong bộ quân phục cảnh sát phẳng phiu, cúi đầu và khẽ mỉm cười rất thu hút, đặc biệt là khóe miệng cong lên hiếm hoi mềm mại đến mức khiến người ta không thể rời mắt.
Là một cảnh sát có lý lịch tốt, là chuyên gia gỡ bom của lực lượng cảnh sát vũ trang đặc biệt, hơn nữacòn có vẻ ngoài quyến rũ như vậy, không có ai giới thiệu bạn gái cho anh mới là kỳ lạ, không có cô gái thích anh cũng mới là lạ.
Cô chưa bao giờ hỏi, ba năm chia tay, anh đã hẹn hò với ai chưa? Đã đi xem mắt chưa?
Đã bao giờ có ý nghĩ sẽ dành cả cuộc đời còn lại của mình cho người khác, hay đã từng yêu ai đó từ cái nhìn đầu tiên chưa?
Nhưng chỉ nghĩ đến việc anh mỉm cười với cô gái khác thôi cũng đã khiến cô không thể chịu nổi.
Ban đầu muốn nói chuyện với anh, nhưng bây giờ nghĩ lại, có lẽ cô nên đi xem những anh chàng đẹp trai. Trên sân tập toàn những anh chàng có bờ vai rộng, eo thon và đôi chân dài, đồng nghiệp trong tổ quay phim đang hét lên: "Tết đến rồi, Tết đến rồi, đời này tôi chưa bao giờ thấy nhiều trai đẹp như vậy!"
Chung Ý quay người lại, nghe thấy đồng nghiệp của Cố Thanh Hoài cũng đang tám chuyện: "Cái gì? Tìm được rồi?"
Ánh nắng mùa đông yếu ớt và mỏng manh chiếu lên lông mày và sống mũi anh.
Cố Thanh Hoài nhìn về phía Chung Ý, bình tĩnh nói: "Tôi có người mình thích rồi."
Giọng điệu không hề có chút cảm xúc nào, nhưng "tôi có người mình thích rồi", từng chữ vang lên như pháo hoa, nổ tung bên tai không hề báo trước.
Chung Ý quay lại, bất ngờ chạm vào đôi mắt trong veo của người đàn ông.
Đôi mắt phượng lạnh lùng đó nhìn cô, nụ cười trong mắt lóe lên trong ánh sáng ấm áp, đặc biệt rực rỡ.
Môi đỏ răng trắng, vẻ đẹp quyến rũ.
Tiếng chuông trường cấp ba cách đó không xa vang lên, cô ngơ ngác như đang trở về thời niên thiếu. Trái tim của Chung Ý chưa bao giờ đập nhanh đến thế, như thể sắp phát điên rồi.
Một bóng đen phủ xuống đầu cô, Chung Ý trông thấy bộ đồng phục cảnh sát thẳng tắp của anh. Anh cảnh sát đẹp trai trông vẫn thản nhiên như thường: "Quay xong rồi à?"
Chung Ý gật đầu, trong ngực có một con thỏ nhảy nhót muốn nói chuyện để che đậy sự hoảng sợ, thuận miệng hỏi: "Đội trưởng Cố không đi giao lưu à?"
Cố Thanh Hoài nhếch môi lên: "Anh đi giao lưu làm gì?"
Đồng tử của Chung Ý có màu hổ phách nhạt giống như một mặt hồ trong suốt, giọng nói vẫn dịu dàng và chậm rãi như mọi khi: "Có nhiều cô gái như vậy, lỡ như có người anh thích thì sao?"
Cố Thanh Hoài: "Không có lỡ như."
Anh không nhìn cô, chỉ thưởng cho cô góc nghiêng hoàn hảo, hàng mi dày đậm rủ xuống, cằm sạch sẽ nổi bật, mượt mà như sách giáo khoa.
Trong rất nhiều cô gái , không có "lỡ như" của anh.
Chung Ý buộc mình phải bình tĩnh lại: "Vậy anh thích người như thế nào?"
Khóe miệng Cố Thanh Hoài nhếch lên, nhìn cô bằng ánh mắt trịch thượng lạnh lùng như muốn nói "đã biết còn cố hỏi". Tuy nhiên anh vẫn thích trêu chọc cô: "Em không biết anh thích người như thế nào sao?"
Trái tim trong lồ ng ngực bỗng chốc đập mạnh hơn, câu trả lời đã sẵn sàng thốt ra, nhưng đúng lúc này Trâu Dương xuất hiện với chiếc máy ảnh trên vai.
Là nhân viên bộ phận truyền thông, Trâu Dương vội vàng chạy tới: "Đội trưởng, giúp em chụp ảnh đi!"
Cố Thanh Hoài nhướng mày: "Chụp ảnh cái gì?"
Nụ cười của Trâu Dương tươi sáng và trẻ trung: "Một khung cảnh hài hòa cảnh sát và nhân dân cùng xây dựng."
Trên gương mặt rạng rỡ, điển hình cho việc làm nghề nào yêu nghề nấy : "Em nhìn đi nhìn lại mấy lần, nhưng chưa tìm được cô gái nào xinh đẹp hơn đạo diễn Chung, cũng không cảnh sát nào đẹp trai hơn anh."
Nhận thấy Trâu Dương muốn kéo mình xuống nước, Chung Ý từ chối: "Tôi chụp ảnh không cười."
Mỗi lần đối diện với ống kính, cô đều cứng đơ.
Lần duy nhất cười tự nhiên là khi có Cố Thanh Hoài ở bên cạnh.
Ngày tốt nghiệp, anh lén lút nắm tay cô khi chụp ảnh tốt nghiệp và hỏi cô: Làm bạn gái anh được không?
Lúc đó cô làm sao nhớ nổi ống kính ở đâu nữa.
Mặt cô đỏ bừng vì xấu hổ, cô chỉ muốn nhìn anh.
Lúc này Trâu Dương tràn đầy thân thiết nài nỉ: "Thôi mà đạo diễn Chung, đừng khiêm tốn thế."
Chung Ý không nỡ từ chối, thầm nghĩ chụp thì chụp, dù sao cũng không có ai biết cô.
Cô cho rằng chỉ là chụp ảnh đơn giản, cũng thắc mắc tại sao Trâu Dương không tìm được một nữ cảnh sát có phong thái hiên ngang, mạnh mẽ hơn cô. Tuy nhiên, ngay sau đó cô nghe thấy Trâu Dương nói: "Hai người đứng cạnh nhau, đóng vai cặp đôi mới nắm tay thành công."
Cặp đôi mới nắm tay thành công? !
Chung Ý sững người, quên cả chớp mắt. Bây giờ từ chối còn kịp không?
Cố Thanh Hoài đó dù sao cũng có tố chất tâm lý khác với cô, anh có thể che giấu cảm xúc vui buồn, khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng không có cảm xúc, đôi mắt vô tư, dáng người mảnh khảnh và thẳng tắp, trông cực kỳ hấp dẫn trong bộ đồng phục cảnh sát.
Chung Ý mím môi, anh không ngại, cô cũng chẳng cần đỏ mặt.
Nhưng da mặt của cô thực sự rất mỏng, khi thực sự đứng trước ống kính, cô ước mình có thể tránh xa Cố Thanh Hoài, thủ phạm khiến cô đỏ mặt, tim lập tức đập nhanh.
Cố Thanh Hoài thản nhiên liếc cô một cái, buồn cười hỏi: "Anh ăn em à?"
Tên lưu manh mặc đồng phục, đeo cà vạt nhưng vẫn không thể che giấu được sự phản nghịch của mình. Nụ cười đầy vẻ khêu gợi, trông anh thực sự không giống người tốt chút nào.
Chung Ý lắc đầu, nghe anh nói: "Lại gần đây."
Nhìn bề ngoài có vẻ như cô đang thoải mái đứng bên cạnh anh, điệu bộ như đang hờn dỗi, không chịu nhượng bộ. Nhưng thực tế, nhịp tim đập quá lớn khiến màng nhĩ của cô bị đau.
Chung Ý thì thầm: "Tuyên truyền sai sự thật, bệnh hình thức."
Cố Thanh Hoài nhịn cười, hơi nhướng mày: "Sao lại tuyên truyền sai sự thật, bệnh hình thức?"
"Không phải là giả à?" Chung Ý có tố chất chuyên nghiệp của một nhà báo: "Gì mà nắm tay thành công chứ. Mặt mũi bạn trai còn chả thấy đâu mà ở đây đóng vai cặp đôi mới nắm tay thành công."
Vì là giao lưu nên các chàng trai trong đội đều mặc những bộ đồng phục đẹp nhất, áo trong màu xanh nhạt, đồng phục cảnh sát màu xanh đậm, thắt lưng, khắp nơi tràn ngập hooc môn nam tính, đâu đâu cũng thấy chân dài.
Đương nhiên, người bắt mắt nhất hiện giờ đang đứng trước mặt cô. Kể từ khi anh xuất hiện, vô số cô gái nhỏ đã thầm để ý anh, không thể phủ nhận rằng cô cũng là một trong vô số cô gái đó.
Chưa bao giờ tham gia hoạt động giao lưu, bây giờ phải làm công cụ chụp hình.
Chung Ý thầm nói: "Bây giờ còn kịp tham gia giao lưu không?"
Trâu Dương cười lớn, thích náo nhiệt, không sợ phiền phức: "Đạo diễn Chung nhìn trúng anh chàng nào? Không cần đích thân đi, cứ để đội trưởng Cố lên tiếng là được."
Chung Ý nâng cằm nhìn Cố Thanh Hoài, dưới ánh nắng ấm áp, lông tơ nhỏ trên gò má hiện rõ, nốt ruồi nhỏ màu sáng ở giữa mũi đẹp đến bỏng mắt.
"Vậy nhờ đội trưởng Cố giới thiệu cho em thành viên đẹp trai nhất chi đội SWAT."
Cố Thanh Hoài lạnh lùng liếc cô một cái, không nói gì.
Chung Ý mạnh dạn nắm lấy cổ tay áo đồng phục cảnh sát của anh và lắc nhẹ: "Được chứ?"
Ngón tay thon dài của Cố Thanh Hoài nhéo mặt cô, đầu ngón tay có một lớp chai sạn, cảm giác như có dòng điện chạy qua. Ánh mắt anh u ám nhìn cô, có phần hung dữ như những lúc họ hôn nhau.
"Giới thiệu một thành viên chi đội SWAT cho em làm gì?"
Trái tim như bị anh kẹp chặt, đập điên cuồng.
Gò má cô nhanh chóng nóng lên trong lòng bàn tay anh, nhưng vẫn mạnh miệng nói: "Hẹn hò đó, nếu không thì còn có thể làm gì..."
Cố Thanh Hoài bắt đầu cau mày: "Em dám?"
Đôi mắt của Chung Ý vừa cong vừa sáng, hỏi ngược lại: "Có gì mà không dám chứ?"
Cô giả bộ ngây ngô: "Bằng tuổi này rồi mà chưa bao giờ thấy nhiều trai đẹp như thế. Đội trưởng Cố nhanh giới thiệu cho em một đội viên đẹp trai đi."
Đúng lúc đó, chiếc loa gần đó bắt đầu phát ra một bản tình ca ngọt ngào giữa một nam một nữ. Bầu không khí lập tức nóng lên, mọi giọng nói đều không nghe được.
Vì vậy, Cố Thanh Hoài nghiêng người rút ngắn khoảng cách, gần đến mức lông mi dài thấy rõ ràng, đôi mắt không cười, sáng đến chói mắt.
Anh hơi nghiêng đầu, khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng như bạch ngọc tựa vào vai trái của cô, đôi môi mỏng hơi hé ra, hơi thở mát lạnh quyến rũ: "Chỉ cần đội viên thôi à?"
Hơi thở nóng bỏng thổi vào tai và cổ, chứa đầy những hormone hung hãn.
Cố Thanh Hoài ghé sát vào tai cô, khẽ hỏi: "Đội trưởng không được sao?"