Bảy giờ sáng, chiếc xe việt dã màu đen đậu bên ngoài nghĩa trang.
Cố Thanh Hoài xuống xe, trên tay cầm một bó hoa cát cánh.
Sau khi mẹ anh qua đời, phần mộ của cha anh đã được chuyển khỏi nghĩa trang liệt sĩ để họ được chôn cất cùng nhau.
Ánh nắng mùa đông mỏng manh, mọi thứ xa xa trong tầm mắt đều trở nên đìu hiu.
Một nhà ba người bị âm dương chia cắt, Cố Thanh Hoài cúi mặt xuống, đứng trước bia mộ im lặng một hồi lâu.
Trong những giây phút cuối đời, mẹ nằm trên giường bệnh và mỉm cười nói với anh rằng: "Cha con sẽ luôn mãi ở tuổi hai mươi bảy. Khi gặp lại nhau, mặt mẹ đầy nếp nhăn, không biết cha con có thể nhận ra mẹ không nữa."
"Có chứ." Anh thì thầm đáp lại: "Nhưng con vẫn mong mẹ từ từ hãy đi gặp cha."
"Làm sao mẹ có thể ở bên con mãi được." Mẹ nheo mắt lại, giọng điệu nhẹ nhàng và chậm rãi: "Mẹ ở bên con còn lâu hơn thời gian ở với cha con đó."
Bà gặp cha khi mới mười tám tuổi, hai người đã đi đăng ký kết hôn ngay khi vừa đến tuổi kết hôn.
Trong bức ảnh đó, cha mặc quân phục phẳng phiu và mẹ đang mỉm cười tươi như hoa, dù nhà họ có chuyển nhà bao nhiêu lần thì khung ảnh vẫn luôn được mẹ ôm chặt trong ngực.
Thời gian họ ở bên nhau ngắn ngủi, bà đã dùng cả cuộc đời để nhớ về cha.
Ngày anh sinh ra cũng chính là ngày cha rời khỏi thế giới này.
Mọi hiểu biết về cha đều đến từ những câu chuyện kể trước giờ đi ngủ của mẹ.
Người đó qua đời khi còn rất trẻ nhưng đã sống cả một đời trong ký ức đẹp nhất của mẹ.
Cố Thanh Hoài quay đầu lại, không nói thêm gì nữa.
Ngày ngày anh đi ngược dòng trên ranh giới sinh tử, từ lâu đã thờ ơ với sự sống và cái chết.
Nhưng trước mặt mẹ, anh vẫn như một đứa trẻ chưa trưởng thành.
Cả đời mẹ đã chịu nhiều vất vẻ. Bà là người lạc quan, luôn làm cho mọi người xung quanh vui vẻ.
Bà đã bị bệnh tật hành hạ đến biến dạng, khuôn mặt tròn nay gầy gò trơ xương, hốc mắt trũng sâu khiến đôi mắt trông to ra và đờ đẫn.
Khi anh đưa mẹ đi tắm nắng và bế bà lên xe lăn, anh mới nhận ra bà đã nhẹ bẫng như thể có thể rời đi bất cứ lúc nào.
Thấy biểu hiện là lạ của con trai, bà vẫn cố trêu chọc: "Khi mẹ đi gặp cha con, mẹ sẽ bắt đầu chuyện tình chị em. Mẹ cũng sẽ nói với ông ấy là con trai đã hơn hai mươi rồi, cho ông ấy giật mình chơi."
Mẹ giơ bàn tay đầy vết bầm tím do kim tiêm chạm vào mặt anh: "Làm cho con trai cười một lần mà khó quá."
Sau này mẹ qua đời, trở thành một bức ảnh đen trắng lặng lẽ trên tường.
Chẳng còn ai quan tâm anh vui hay buồn nữa.
Không còn ai mỉm cười, dỗ dành anh:” Làm cho con trai cười một lần mà khó quá.”
Khi bà rời đi, những ngón tay lạnh ngắt và cứng đơ nhưng vẫn nắm rất chặt.
Cố Thanh Hoài nhẹ nhàng mở ra, phát hiện trong lòng bàn tay có một quân hàm.
Đó là lần đầu quen nhau, đích thân cha đã gỡ quân hàm của mình xuống.
Lần đầu gặp, cha đã nói với mẹ rằng ông là một người lính, nếu bà muốn tìm ông, bà có thể sử dụng chiếc quân hàm này.
Vì thế, mẹ đã nắm chặt chiếc quân hàm trong tay cho đến khi qua đời.
Bà sợ không thể tìm thấy ông.
Cố Thanh Hoài đặt bó hoa cát cánh xuống.
Mẹ đã gặp cha chưa?
Ông ấy có nhận ra mẹ không?
Mẹ có nói với ông ấy rằng con trai sắp bằng tuổi lúc ông ấy hy sinh không?
Con không kịp nói với mẹ là dù mẹ có nếp nhăn hay không thì trong mắt cha, mẹ vẫn là cô gái dễ thương nhất.
Bỏ con ở lại, mẹ có nhớ con không?
Một mình mẹ rời đi, mẹ có giận con không?
Vào ngày đông chí ba năm trước, anh nhận được lệnh từ lãnh đạo đi xử lý một thiết bị nổ.
Một giây tiếp theo sau khi mặc bộ đồ EOD vào, điện thoại reo, cuộc gọi đến từ bệnh viện.
"Mẹ cậu đã vào phòng mổ để cấp cứu rồi..."
"Cậu nhanh tới đây đi, có lẽ đây là lần cuối cùng..."
Mặt trời ngày hôm đó rất sáng nhưng mọi thứ trước mắt dường như đang chuyển động chậm lại.
Trần Tùng Bách quay lại hỏi anh đã sẵn sàng chưa, Trâu Dương động viên anh.
Dụ Hành do dự một lát, cuối cùng lấy máy ảnh ra hỏi anh có muốn chụp ảnh không.
Bởi vì họ đang tham gia gỡ bom nên bất cứ lúc nào cũng có thể một đi sẽ không bao giờ quay lại.
Ngay cả lãnh đạo cũ cũng hỏi anh, một người chưa bao giờ hút thuốc, rằng có muốn hút một điếu để bình tĩnh lại trước khi đi gỡ bom hay không.
Trong nửa phút đó, mặt trời chiếu sáng rực rỡ trên người anh, nhưng anh không nghe thấy gì và cũng không nhìn thấy gì.
Một bên là mẹ đang nằm trong bệnh viện cấp cứu chưa biết sống chết thế nào.
Một bên là nơi tổ chức hội nghị với hàng chục nghìn người, trong đó có vô số người là vợ, chồng, cha, mẹ.
Cảnh sát đã kéo dây cảnh giới để sơ tán đám đông, nhưng đám đông giải tán lướt ngang qua anh.
Khi Cố Thanh Hoài lên tiếng, giọng anh đã khàn khàn như thể đã hút thuốc mấy ngày mấy đêm.
"Đội mũ bảo hiểm cho tôi."
Chiếc mũ bảo hiểm nặng 5kg được ấn xuống, anh hoàn toàn mất hết cảm giác.
Đám đông liên tục được sơ tán. Với tư cách là người gỡ bom chính, Cố Thanh Hoài mặc bộ đồ EOD nặng 35kg, mang theo thiết bị gỡ bom. Anh đi ngược dòng người, mở dây cảnh giới và đi về phía trung tâm quả bom, những người khác ở bên ngoài trong khoảng cách an toàn.
Mỗi bước anh đi đều vững vàng.
Mẹ ơi, mẹ nhớ đợi con, con sẽ tới ngay.
Anh bước đến gần thiết bị khả nghi, mở hộp dụng cụ và quỳ xuống đất.
Thời gian lúc này như đông cứng lại nhưng cũng trôi qua lúc nào không hay, mồ hôi chảy xuống làm mờ mắt anh.
Kíp nổ bị cắt, mối nguy hiểm được loại bỏ.
Lúc này anh mới nhìn đồng hồ, thời gian đã qua ba tiếng.
Vào lúc đó, toàn bộ máu trong cơ thể anh đều lạnh đi.
Có người nở nụ cười, có người mắt ướt, đám đông ồ lên reo hò, trong điện thoại di động của anh có vô số cuộc gọi nhỡ.
Khi gọi lại, anh rơi xuống vực nước sâu tĩnh lặng dưới ánh nắng mùa đông ấm áp, anh không thở được.
Quả bom đã được vô hiệu hóa.
Anh không còn mẹ nữa.
Khi anh đến bệnh viện, mẹ anh, người biết nói, biết cười, người luôn dịu dàng trong ký ức của anh, đã không thể nói, không thể cười và đã mất hết hơi ấm.
Anh không muốn mẹ phải lo lắng sợ hãi.
Anh chưa bao giờ kể cho mẹ nghe về công việc của mình.
Nhưng dưới chiếc gối trong phòng bệnh của bà đã tìm thấy một lá thư viết tay.
[Nếu mẹ đi thì con cũng đừng buồn, mẹ sẽ đi tìm cha con.
Mẹ có thể rất tự hào nói với ông ấy rằng một mình em đã nuôi dạy con trai của chúng ta trưởng thành. Nó rất đẹp trai, nó là một nhân tài chống kh ủng bố cấp cao trong lực lượng cảnh sát vũ trang, là đội trưởng đội đột kích chống kh ủng bố của chi đội cảnh sát đặc nhiệm, là một chuyên gia gỡ bom tài giỏi, giống hệt như cha nó.
Mẹ biết con vì mẹ mà phải cởi bỏ bộ quân phục.
Mẹ xin lỗi vì để con phải hy sinh nhiều như vậy, cuối cùng mẹ vẫn không đủ mạnh mẽ, cuộc đời của mẹ sắp kết thúc.
Bệnh tật quá lâu khiến mẹ giống như một người vô dụng. Đối với mẹ và cả con nữa, rời đi là một sự giải thoát.
Điều hạnh phúc nhất trong cuộc đời mẹ chính là được gặp cha con và sinh ra con.
Khi con còn nhỏ không chịu tổ chức sinh nhật, mẹ đã nói với con rằng con đã kế thừa chiếc gậy chuyền tay từ cha để bảo vệ mẹ.
Mẹ vẫn cảm thấy như vậy cho đến cuối cuộc đời.
Đức Phật giảng về nhân quả và luân hồi. Mẹ chép kinh, niệm Phật để cầu mong cho con được bình an, kiếp sau vẫn được gặp cha con, vẫn mong con là con trai của mẹ.
Nhớ ăn uống đàng hoàng, mạnh khỏe bình an.]
Ở cuối bức thư---
"Bữa trưa mẹ ăn một chiếc bánh hạt dẻ rất ngon, không ngọt đâu, mẹ để lại cho con hai miếng, nhớ ăn nhé."
Cố Thanh Hoài bình tĩnh lo liệu tang lễ.
Thi thể hỏa táng, toàn bộ cuộc đời trở thành tro bụi.
Anh ôm chiếc bình tro cốt của mẹ mà không rơi một giọt nước mắt nào.
Khi về đến nhà thì trong nhà tối om.
Trong đầu trống rỗng, anh cúi xuống khẽ gọi "Mẹ ơi".
Trên ban công là đôi giày thể thao được mẹ chà giặt sạch sẽ, trong tủ là một chiếc áo khoác mới anh mua mà mẹ không nỡ mặc.
Trên ghế sofa là chiếc chăn mẹ đắp lên chân khi nằm xem TV được gấp gọn gàng.
Dấu vết cuộc sống của mẹ ở khắp mọi nơi, nhưng không có ai trả lời anh cả.
Hai miếng bánh hạt dẻ trên bàn lạnh ngắt và cứng ngắc. Đó là những thứ cuối cùng mẹ ăn trước khi còn sống.
Lúc đó anh mới nhận ra rằng mẹ cũng như cha sẽ không bao giờ quay trở lại nữa.
Những giọt nước mắt bắt đầu rơi không ngừng.
Anh nhặt chiếc bánh hạt dẻ lên, ngậm chặt miệng và cố gắng nuốt nó một cách tuyệt vọng.
Cuối cùng, anh quỳ xuống trước di ảnh người mẹ quá cố và khóc như một đứa trẻ.
…
Ba năm sau vào ngày đông chí, Chung Ý đứng dưới nắng, cảm thấy lạnh toàn thân.
Một vài từ ít ỏi đã ghép lại thành một hình ảnh không thể xóa nhòa trong tâm trí cô.
Một bên là người mẹ bệnh nặng đang được cấp cứu.
Một bên là nơi tổ chức hội nghị với hàng chục nghìn người, trong đó có vô số người là cha mẹ, con cái, vợ chồng.
Cố Thanh Hoài đội mũ bảo hiểm EOD, một mình đi về phía cái chết như vô số lần trước.
Khi anh trở lại, mọi người đều vui mừng.
Anh chỉ nói một câu, tôi không còn mẹ nữa.
Khóe mắt Chung Ý lạnh buốt, khi dùng mu bàn tay dụi dụi mắt, cô mới phát hiện nước mắt rớt xuống không khống chế được.
Không quan t@m đến điều gì khác, cô đi thẳng đến nghĩa trang.
Ngồi trên xe taxi, khung cảnh đường phố lùi dần về phía sau, tầm nhìn của cô mờ đi.
Gió bắc thổi qua mặt như một lưỡi dao, lạnh buốt theo hơi thở xuyên thấu trái tim.
Khi Chung Ý đến nghĩa trang, cô vừa nhìn đã thấy bóng lưng của Cố Thanh Hoài.
Sĩ quan cảnh sát trẻ tuổi đẹp trai, rắn rỏi, bóng dáng có cao lớn thì vẫn trông cô đơn khôn tả trong nghĩa trang im lặng.
Khi nhìn vào tấm bia mộ và bông hoa cát cánh, nước mắt của Chung Ý lập tức rơi xuống.
Vốn dĩ cô vẫn còn ảo giác, ảo giác là Trần Tùng Bách đã nhớ nhầm.
Nhưng tại sao, tại sao tên của dì lại khắc sâu trên tấm bia đá lạnh ngắt?
Dì Hạ thích hoa, cô đã từng nhìn thấy bà cắm hoa. Cô cũng từng đi tới, chống cằm nhìn chăm chú.
Lúc nào bà cũng mỉm cười hỏi cô: "Chung Ý thích loại hoa nào?"
Cô đưa hoa hướng dương cho bà, hớn hở nói: "Cháu thích hoa hướng dương."
Dì mỉm cười: "Ý nghĩa của hoa hướng dương là thầm mến."
Chung Ý: "Dì đã từng thầm mến ai chưa ạ?"
Cô hỏi xong liền thấy bà mỉm cười nhìn người đàn ông mặc quân phục trên tường: "Ở đó, lúc đó ông ấy cao, gầy, đẹp trai lắm."
Chung Ý nhìn sang, đúng là Cố Thanh Hoài trông giống cha giống như lời dì đã nói.
Người trong ảnh mãi mãi hai mươi bảy tuổi.
Khi đó, cô nghĩ bức ảnh sẽ mờ đi nhưng niềm yêu thích thì không.
Đôi mắt dì nhìn chú sáng lấp lánh, chắc chắn dì yêu chú rất nhiều. Quả thật, dì đã yêu chú cả một đời.
Cô cũng sẽ thích Cố Thanh Hoài đến hết cuộc đời, thích cho đến khi tóc bạc trắng, thích cho đến lúc không còn thở được nữa.
Đang lúc cô đang phân tâm thì dì đã sờ đầu cô: "Hẹn hò với người lính rất khổ, cháu thật sự không sợ sao?"
Cô mỉm cười: "Không ạ. Cháu có thể gọi điện thoại, gọi video, thậm chí đi tàu cao tốc hoặc máy bay đến gặp anh ấy."
Đủ thích chắc chắn có thể chiến thắng tất cả. Người không thể đi đến cuối cùng chắc chắn là do chưa đủ thích.
Cô thích dì Hạ, thích bầu không khí tươi đẹp khi ở gần bà, thích bà vì bà là mẹ của Cố Thanh Hoài.
Cô không khỏi thở dài, chỉ có người phụ nữ tuyệt vời mới có thể nuôi dạy một người con trai như Cố Thanh Hoài.
Vì vậy Cố Thanh Hoài hoàn toàn bị phớt lờ, nhân lúc mẹ không để ý, anh đã đưa cô vào phòng mình để "nghiêm hình bức cung".
"Em không nhìn anh." Chàng trai đè cô vào giữa mình và cánh cửa: "Em thích mẹ anh đến vậy à?"
Cô gật đầu chắc nịch. Khuôn mặt của chàng trai kiêu ngạo lại vô cùng bất lực nhưng cũng rất dễ thương.
Cố Thanh Hoài cười trêu chọc cô: "Sớm muộn gì cũng sẽ là mẹ chồng của em mà."
Cô đỏ mặt nhưng không thể phản bác.
Dì Hạ đáng yêu như vậy, bà luôn làm những món ăn ngon cho cô.
Khi biết cô là bạn gái của Cố Thanh Hoài, phản ứng đầu tiên của bà là trợn mắt nhìn Cố Thanh Hoài: “Cô bé dễ thương như thế, làm bạn gái của con thì thật phí phạm.”
Nhưng bây giờ, tại sao bà lại trở thành bia mộ?
Chung Ý nhớ tới tin nhắn cuối cùng, dì Hạ bảo cô về nhà ăn cơm.
Cô nói cô đang bận, có công việc phải làm, trong lòng nghĩ lại: Dì ơi, cháu xin lỗi.
Lẽ ra cô nên đến.
Cô không nên vì chia tay mà đơn phương cắt đứt mọi liên lạc.
Nước mắt không kìm được rơi xuống, cô tùy tiện lau đi, càng lau thì nước mắt càng rơi.
Cô luôn cho rằng Cố Thanh Hoài không có điểm yếu.
Cuộc đời anh không có bóng ma, cô không thể trở thành bóng ma của anh.
Nhưng cô không ngờ cuộc sống của anh còn tệ hơn cô gấp vạn lần.
Bệnh tật có thể chữa khỏi nhưng người thân qua đời là nỗi đau mãi mãi.
Từ việc cởi bỏ bộ quân phục cho đến cái chết của mẹ, mỗi ngày anh đều ở giữa ranh giới sự sống và cái chết.
Những năm qua, rốt cuộc anh đã phải trải qua như thế nào?
Anh đã ở bên bờ vực thẳm rồi mà cô còn đẩy anh đi một lần nữa.
Cố Thanh Hoài quay người lại, bắt gặp đôi mắt đỏ hoe của Chung Ý.
Anh giật mình, trong giọng nói không biết vui buồn, chỉ có sự lạnh lẽo: "Trần Tùng Bách đã nói cho em biết à?"
Chung Ý nghẹn ngào rơi nước mắt: "Sao anh không nói cho em biết, tại sao anh không nói cho em biết hả..."
Cố Thanh Hoài tới gần, nhẹ nhàng dỗ dành: "Được rồi, đừng khóc nữa, mẹ anh thích em nhất mà."
Chung Ý ngẩng đầu lên, Cố Thanh Hoài nâng tay, dịu dàng lau nước mắt cùng gò má của cô.
Đôi mắt anh dần dần đỏ lên: "Nếu em khóc, mẹ lại nghĩ anh bắt nạt em."
Chung Ý bật khóc, lần này dù anh có dỗ thế nào cũng không thể dỗ được.
Trên đường trở về, trước mắt cô hiện lên nụ cười của dì Hạ, dì Hạ đưa cơm cho cô, dì Hạ thay Cố Thanh Hoài đến thăm cô, ôm cô và nói rằng mấy năm nay cháu vất vả rồi.
Đèn vàng chuyển sang đỏ, xe việt dã của Cố Thanh Hoài từ từ dừng lại, bên tai vang lên tiếng cười và tiếng ồn ào của trẻ con.
Chung Ý ngẩng đầu lên và nhìn thấy một trường mẫu giáo bên đường. Các bậc phụ huynh đang giao con cho giáo viên trong trường mẫu giáo.
Cố Thanh Hoài cũng nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, khuôn mặt sạch sẽ lạnh lùng.
Đôi mắt anh tập trung đến mức không để ý rằng đèn đỏ đã chuyển sang xanh, chiếc xe phía sau sốt ruột bấm còi.
Cố Thanh Hoài tỉnh táo lại, chậm rãi khởi động xe, khuôn mặt tươi cười của bọn trẻ trong gương chiếu hậu càng ngày càng nhỏ, cho đến khi không còn nhìn thấy nữa.
Chung Ý nghe thấy Cố Thanh Hoài lẩm bẩm như đang nói với chính mình: "Bây giờ mẹ đang học mẫu giáo rồi nhỉ?"
Dì Hạ qua đời cách đây ba năm.
Nếu được tái sinh, bây giờ đã được ba tuổi.
Biết bao là nhớ nhung, biết bao là lưu luyến.
Một người theo chủ nghĩa duy vật không tin vào ma quỷ, thần thánh hay Phật pháp, vào lúc này đây lại thực sự tin vào luân hồi.
-
Khi Cố Thanh Hoài trở lại cơ quan, anh vẫn là Cố Diêm Vương không có điểm yếu, thần cản giết thần, Phật cản giết Phật.
Huấn luyện như bình thường, thực hiện nhiệm vụ như bình thường, trên sân tập ác liệt đến mức không ai dám thở, vẻ mặt lạnh lùng và tuấn tú như không có chuyện gì xảy ra.
Chung Ý nhìn anh trong ống kính, cô không khỏi suy nghĩ, anh đã phải chịu đựng bao nhiêu gian khổ, phải trải qua bao nhiêu đau khổ mới có thể lì lợm, bất khả xâm phạm như vậy.
Đêm đó, mắt Chung Ý sưng lên như quả óc chó.
Cô chưa bao giờ mong manh, lại càng không yếu đuối, cô ghét nhất là khóc.
Nhưng suốt cả ngày, trong đầu cô tràn ngập sự tốt bụng của dì Hạ đối với cô.
Và câu nói đó của anh: "Bây giờ mẹ đang học mẫu giáo rồi nhỉ?"
Trong đầu Chung Ý dần dần ghép quỹ đạo cuộc đời của Cố Thanh Hoài sau khi chia tay.
Đầu tiên, anh giải ngũ, rời doanh trại quân đội, cởi bỏ bộ quân phục mà anh coi là đức tin của mình.
Sau này, mẹ anh bị bệnh nặng, từ xa xưa để cân bằng giữa lòng trung thành và lòng hiếu thảo thì rất khó. Anh không được gặp mẹ lần cuối.
Một bên là nơi tổ chức hội nghị với hàng chục nghìn người, có mẹ của rất nhiều người.
Một bên là mẹ anh đang được đẩy vào phòng mổ để cấp cứu, người mẹ của một mình anh.
Anh đã chọn cái trước.
Bóng lưng của người kiên quyết bước về phía trái bom vô số lần hiện lên trong tâm trí cô lúc này trở nên cô đơn biết bao.
Chung Ý không khỏi nghĩ đến có phải lúc đó Cố Thanh Hoài muốn khóc cũng không thể khóc, muốn nhớ cũng không thể nhớ.
Vì mạng sống của hàng ngàn người đang đè lên vai anh.
Khi vô hiệu được quả bom, tất cả mọi người reo hò cổ vũ cho người anh hùng, phóng viên đổ xô đến đưa tin hiện trường.
Anh đứng đó, không phải người gỡ bom hay chuyên gia bom mìn, trong mồ hôi lẫn cả nước mắt, anh là một người con trai vừa mất mẹ.
Tại sao lại đối xử với anh như vậy?
Tại sao chứ?...
Nhưng cô có tư cách gì mà oán trách?
Cô chính là kẻ khốn nạn đề nghị chia tay, là người đã đẩy anh ra xa.
Lẽ ra cô phải ở bên cạnh anh trong khoảnh khắc trên thế giới này chỉ còn lại một mình anh.
Lúc này, Chung Ý chợt hiểu tại sao Cố Thanh Hoài không giữ Trâu Dương lại.
Anh nói rằng chi đội SWAT có hàng trăm người, có thêm hay bớt một Trâu Dương cũng không sao.
Về phần ông nội Trâu, ông cụ chỉ có mình Trâu Dương là người thân.
Anh đã trực tiếp trải qua nỗi đau đó.
Anh không muốn Trâu Dương đi theo vết xe đổ của mình.
Con dao cùn cứa vào thịt, hết lần này đến lần khác, tất cả như cứa vào trái tim cô.
Đầu đau như búa bổ, cô đổ hai viên thuốc nhỏ từ lọ kẹo ra, nhưng trong ly không có nước.
Nhưng ngay sau đó, cửa phòng Cố Thanh Hoài ở đối diện cũng mở ra.
Cả người anh chìm trong bóng tối, ngoại trừ đôi mắt phượng rõ ràng đen trắng.
Chung Ý nghĩ bây giờ mình chắc chắn rất xấu xí, mái tóc xoăn bù xù, khóc đến sưng đỏ cả đôi mắt và chóp mũi.
Cô chuyển ánh nhìn, đầu cúi thấp, lúc đi ngang qua anh giả vờ bình tĩnh nói: "Sao anh chưa ngủ?"
Cố Thanh Hoài đảo mắt nhìn chiếc ly trong tay cô, sau khi nhìn thấy anh, cô đặt bàn tay ra sau lưng: "Trên tay cầm cái gì vậy?"
Câu anh hỏi giống là như câu hỏi thẩm vấn tù nhân, nhưng giọng điệu lại nhẹ nhàng như thể đang trao đổi với một đứa trẻ.
Một tên khốn đẹp trai, khoác lên mình dáng vẻ cấm dục nhưng lại sở hữu tâm hồn nhẹ nhàng, dịu dàng hơn bất cứ ai.
Những ngón tay của Chung Ý siết chặt hơn, vài hạt "thạch đậu" màu trắng dễ dàng đánh dấu ranh giới giữa cô và anh.
Người bình thường sẽ không ăn loại này.
Cô đã khóc, giờ đang nói giọng mũi, lông mi thậm chí còn ướt: "Không có gì đâu."
Cố Thanh Hoài duỗi tay ra trước mặt cô, ngón tay thon dài thẳng tắp, trong lòng bàn tay có những đường nét sạch sẽ: "Đưa cho anh."
Chung Ý cắn chặt môi, lòng chua xót và sự tủi thân dâng lên. Chóp mũi và mí mắt đang dần dần đỏ lên.
Cô không biết nếu Cố Thanh Hoài hỏi thì phải giải thích thế nào, cũng không biết phải trả lời thế nào nếu anh cứ cố hỏi.
Sau khi do dự hồi lâu, cuối cùng cô cũng chịu thỏa hiệp trước ánh mắt dịu dàng của anh.
Nhưng anh không nói gì, cũng không hỏi gì, anh chỉ cầm lấy ném vào thùng rác.
Chung Ý khóc đến mức đầu bị thiếu oxy, cảm thấy hơi mơ hồ và tê dại.
Cô cúi đầu, bóng của hai người trên mặt đất chồng lên nhau, giống như một cặp tình nhân thân mật.
Cô nhẹ nhàng hỏi: "Anh cũng không ngủ được à?"
Vì ngày giỗ của mẹ, vì sự tiếc nuối không thể xóa nhòa trong cuộc đời này, vì không được nhìn thấy mẹ lần cuối.
Giọng nói lành lạnh của Cố Thanh Hoài có chút dịu dàng, từ trên đỉnh đầu truyền đến bên tai: "Anh đoán là em bị mất ngủ, vậy mà lại đoán đúng thật."
Câu trả lời hoàn toàn bất ngờ, trái tim của Chung Ý dịu lại và bắt đầu đập mạnh.
Cô nói với đôi mắt đỏ hoe: "Em không yếu đuối đến thế đâu."
Cố Thanh Hoài rất phối hợp với cô: "Đúng, đạo diễn Chung của chúng ta dũng cảm nhất."
Thật kỳ lạ, làm sao mà ngay khi anh xuất hiện, thế giới của cô lại bắt đầu sáng lên.
Chung Ý không muốn khóc nữa, cô rất mạnh miệng: "Đương nhiên."
Cô liếc nhìn anh: "Anh đi nghỉ sớm đi, em cũng đi ngủ đây."
Cố Thanh Hoài kéo mũ áo nỉ của cô lại, chân thành hỏi: "Ngủ được không?"
Chắc hẳn anh đã thấy đó là thuốc ngủ.
Chung Ý lẩm bẩm: "Không ngủ được thì có thể làm gì? Anh đã vứt thuốc đi rồi..."
Anh cúi đầu nhìn cô, giọng nói nhẹ nhàng như hoa anh đào chạm vào trái tim: "Nghe như là lỗi của anh nhỉ?"
Trên sân tập, dáng vẻ được trang bị vũ khí đầy đủ khắp người vô cùng nghiêm nghị, đồng thời là đội trưởng bất khả xâm phạm của đội đột kích chống kh ủng bố.
Mà trong đêm thanh gió mát, anh mặc một chiếc áo hoodie rộng, nửa đêm thức dậy, mái tóc hơi bù xù, xõa xuống lông mày, giống như hồi còn thiếu niên.
Chung Ý không hiểu sao lại nhớ đến ngày xưa, khi ấy cô được chiều mà kiêu, cô đã đút tay vào cổ áo len của anh để giữ ấm trong mùa đông lạnh buốt.
Dù tính tình nóng nảy nhưng anh không bao giờ nổi giận với cô. Phản ứng đầu tiên của anh luôn là: “Sao tay em lạnh thế?”
Cô không nói được gì,lại nghe thấy anh hỏi rất nhẹ nhàng: "Tìm phim xem nhé?"
Một đêm mất ngủ, có người bầu bạn cùng là một trải nghiệm xa xỉ biết bao.
Chung Ý gật đầu.
"The Notebook", một bộ phim rất cũ được chiếu trên máy chiếu.
Phim mở đầu bằng cảnh ông cụ đọc truyện cho bà cụ nghe.
Trong truyện, nam chính là một thợ mộc, nữ chính là con gái của một gia đình giàu có. Họ lớn lên trong môi trường rất khác nhau và có những rào cản giai cấp không thể vượt qua.
Sau khi chia tay vì rào cản gia đình, trước ngày cưới, nữ chính bất ngờ phát hiện ra ngôi nhà mà nam chính đã xây cho cô và vô số bức thư anh viết cho cô...*
[*] "The notebook" là một phim chính kịch lãng mạn của Mỹ năm 2004. Mình đoán chắc nhiều bạn đã từng xem phim hoặc thấy poster này rồi.
Gió bắc đang gào thét ngoài cửa sổ, Chung Ý quấn mình trong chăn mềm, nép vào góc ghế sofa, bên cạnh cô là Cố Thanh Hoài.
Bộ phim hấp dẫn nhưng sức thu hút của nó đối với cô kém xa so với chàng cảnh sát trẻ bên cạnh cô đây.
Trong phòng chỉ để lại một ngọn đèn ngủ, ánh sáng và bóng tối làm nổi bật khuôn mặt điển trai của anh.
Thời gian không thể lấy đi vẻ đẹp trai thiếu niên, khuôn mặt Cố Thanh Hoài vẫn giữ nguyên vẹn đường nét hồi mười bảy mười tám tuổi.
Chỉ là lúc đó khí chất của anh không quá lạnh lùng, đường nét không quá sắc sảo, đôi môi hơi mím vẫn luôn nở nụ cười khi nhìn cô.
Nghĩ đến việc hai người chen chúc trong căn nhà thuê của cô, không có lò sưởi vừa hay cho cô có lý do để dính lấy anh, muốn anh ôm cô, rúc vào vòng tay anh, được anh sưởi ấm, đi theo anh đến bất cứ đâu. Sự dè dặt trong nhớ nhung và sự yêu thích trước mặt hoàn toàn vô hiệu.
Cố Thanh Hoài hơi cụp mắt xuống, bắt gặp ánh mắt của cô.
Chung Ý vội vàng cúi đầu, Cố Thanh Hoài vẫn có thể nhìn rõ đôi mắt sưng đỏ vì khóc của cô.
Cô sầu não nói: "Đừng nhìn em, bây giờ em xấu lắm. Ngày mai mắt em sẽ biến thành quả óc chó."
Lông mi của cô vẫn còn ướt, mí mắt đỏ mọng, đồng tử sáng trong và sáng ngời, vẫn xinh đẹp đến kinh ngạc.
Cô không biết rằng trong mắt anh, chưa bao giờ cô không xinh đẹp.
Giọng nói của Chung Ý hiếm khi như trẻ con, đôi mắt Cố Thanh Hoài hơi cong lên.
Đôi mắt phượng của anh cực kỳ đẹp, với một đường cong hướng lên kéo dài từ khóe mắt, hơn nữa, đôi môi của anh rất đỏ, khi cười rất đẹp khiến người ta đỏ mặt và thót tim.
Chung Ý nghe Cố Thanh Hoài Vân thản nhiên nói: "Đạo diễn Chung có bao giờ xấu đâu."
Giọng nói của anh rất hay, bình thường luôn có chút mỉa mai, chẳng bao giờ nói chuyện tử tế, đúng là rất vô lại.
Nhưng bây giờ giọng nói lại rất mềm mại và dịu dàng, dịu dàng đến mức khiến người ta không thể cưỡng lại được, đồng thời cũng khiến cô cảm thấy buồn đến đau lòng.
Có lẽ đúng như Ngụy Hàn đã nói, Cố Thanh Hoài chính là "Paroxetine" của cô.
Tại sao mọi buồn phiền muộn phiền đều tan biến ngay khi cô đến gần anh.
Toàn thân ấm áp, Chung Ý cuộn mình trong chăn, lấy tay ôm lấy đầu gối.
Cô nghiêm túc hỏi Cố Thanh Hoài: "Anh nghĩ ngày mai họ sẽ chọc quê em không? Em có cần chuẩn bị một cặp kính râm không?"
Cố Thanh Hoài phối hợp với cô, bình tĩnh: "Ai dám chọc quê em, anh sẽ cho vác nặng chạy 10km."
Khi đạt được mong muốn của mình, khóe miệng cô hơi cong lên: "Đội trưởng Cố lạm dụng quyền lực trả thù riêng à?"
Để làm cô vui, Cố Diêm Vương vô nhân tính của đội đột kích chống kh ủng bố đã gật đầu.
Lần này Chung Ý vô cùng hài lòng, khóe miệng cong lên.
Nữ chính trong câu chuyện xách vali đi tìm nam chính, bà cụ ngoài câu chuyện nhớ ra đó là chính mình lúc trẻ, cuối cùng bà nắm tay ông cụ, hẹn ước gặp nhau ở kiếp sau và qua đời vào cùng ngày hôm đó.