Cố Thanh Hoài vào sinh ra tử vô số lần, chưa hề nhìn thấy ánh sáng, cũng không được ai biết đến.
Chung Ý đã từng nghĩ ra hàng ngàn lý do, nhưng chưa bao giờ dám tự tin nguyên nhân đó là vì mình.
Ngay cả khi cô không gặp chàng trai trẻ thời trung học tên Cố Thanh Hoài thì bây giờ, với tư cách là một nhà làm phim tài liệu, cô sẽ gặp được cảnh sát Cố, một chuyên gia gỡ bom của đội đột kích chống kh ủng bố, chắc chắn cô vẫn sẽ thích anh đến hết thuốc chữa như cũ.
Nghĩ đến Cố Thanh Hoài, tim Chung Ý lại đập không ngừng, khiến cô nhận ra cuộc đời có thể sống động và hoài niệm đến thế.
Cố Thanh Hoài nói, nếu là người khác thì sẽ không có khả năng này.
Cố Thanh Hoài nói, em tốt nhất nên cho anh biết em đáng yêu cỡ nào.
Cố Thanh Hoài nói, bạn gái của tôi nhát lắm, tôi lo làm cô ấy sợ.
Sau khi chung sống, cô sẽ mong mỏi mở mắt ra là được gặp anh vào mỗi buổi sáng.
Khi anh không ở nhà, cô sẽ rất mong chờ tiếng bấm ổ khóa.
Chỉ cần nhìn thấy anh, cơn ác mộng sẽ chấm dứt và bình minh sẽ đến ngay lập tức.
Người cô thích năm mười sáu mười bảy tuổi, khi gặp lại vẫn thích, vẫn muốn có được anh.
Không khí lạnh lẽo ập đến khiến thành phố phía bắc này bước vào mùa đông chỉ sau một đêm.
Lệnh điều động Trâu Dương được đưa ra vào cuối tháng 11, từ đội đột kích chống kh ủng bố của chi đội SWAT đến văn phòng Cục Công an Thành phố.
Anh ấy cao ráo, tính tình tốt, lông mày sắc sảo và đôi mắt đầy sao, trên người toát lên vẻ thân thiện hiếm có nên lãnh đạo yêu cầu anh ấy chịu trách nhiệm bên tuyên truyền.
Vì vậy, mọi người không thể nhìn thấy Trâu Dương mặc bộ đồ EOD chạy vòng quanh nhưng họ có thể nhìn thấy Trâu Dương mang theo máy ảnh chạy quanh cơ quan.
Để thu thập tài liệu viết thông cáo báo chí, anh ấy đến đội đột kích chống kh ủng bố ba lần một ngày.
Trong giờ nghỉ huấn luyện, Dụ Hành cầm súng trợn mắt: "Sao ở đâu cũng có mặt cậu vậy hả?"
Cảnh sát Trâu Dương mặc đồng phục phẳng phiu, nụ cười rạng rỡ giống như một chú chó săn lông vàng vô tư: "Tôi không nỡ rời xa mọi người mà."
Ánh mắt Trần Tùng Bách sắc bén: "Không nỡ xa ai thì nói thẳng ra đi!"
Dụ Hành nhìn trời nhìn đất, lỗ tai đỏ bừng: "Anh nói nhiều thế."
Cố Thanh Hoài vui vẻ đứng nhìn, cũng không coi là chuyện gì to tát: "Để tôi đi hỏi lãnh đạo bên văn phòng xem có muốn làm thông gia với chúng ta hay không."
Trâu Dương sửng sốt, đầu không theo kịp: "Cái gì?"
Khóe miệng Cố Thanh Hoài cong lên, dáng vẻ cực kỳ xấu xa: "Cử A Hàng của chúng ta đi hòa thân."
Chung Ý đứng sau máy quay lấy lại tinh thần, nhìn qua lại giữa Trâu Dương và Dụ Hành.
Cô gửi cho Cố Thanh Hoài một ánh nhìn khó tin "Giữa bọn họ rốt cuộc xảy ra chuyện gì sao?"
Cố Thanh Hoài cười như không cười, nhìn cô một cái: "Em đúng là chậm nhịp."
Sau khi cơn bão dịu đi, quán ăn nhanh của ông nội không còn mở cửa nữa.
Trâu Dương đã lớn, ông cụ cũng già nên quyết định là về quê hưởng thọ tuổi già.
Trâu Dương nói bây giờ ông nội rất vui vẻ, hàng ngày ông uống trà và chơi cờ với những người bạn cũ, thậm chí còn trồng một vườn rau nhỏ ở ngọn đồi sau làng.
Trâu Dương rất ít khi về quê, nhưng mỗi khi từ quê lên, anh ấy luôn mang theo rất nhiều rau tươi còn dính đất. Ông nội Trâu gói ghém tất cả, mọi người trong đội đột kích chống kh ủng bố đều có phần.
Chung Ý chưa bao giờ ăn bánh nếp dẻo ngon hơn thế. Mỗi lần đi ngang qua quán ăn nhanh Dương Dương, cô luôn nhớ về những tiếng cười đùa vui vẻ ngày xưa, nỗi tiếc nuối trong lòng không thể nào xóa nhòa theo thời gian. Cô luôn cảm thấy quán nhỏ đã đóng cửa giống như Trâu Dương cởi bộ đồ đồng phục ra.
Tuy nhiên, con người luôn phải nhìn về phía trước.
Trong thời gian này, cô cố gắng liên lạc với Tiểu Mẫn nhưng số wechat của cô đã bị chặn. Khi cô đến căn nhà thuê trước đó, Tiểu Mẫn đã dọn ra ngoài, em họ của Cố Thanh Hoài nói rằng cô ấy vẫn đến lớp như bình thường, nhưng không còn thể hiện sự ngọt ngào trong vòng bạn bè nữa.
Tài khoản "L0lita bạo lực" của Cố Thanh Hoài đã được giao cho Dụ Hành, cuối cùng cũng có bước tiến triển mới, chính thức bắt đầu giai đoạn hẹn hò qua mạng với ông chú béo.
Đầu tháng 12, kỳ hai của bộ phim tài liệu kết thúc thành công.
Bắt đầu với chú chó cảnh sát Quy Lai và kết thúc bằng sự ra đi của Trâu Dương, có niềm đam mê của tuổi trẻ và những giọt nước mắt chia tay.
Chủ đề chính là tình đồng chí.
-
Bữa tối hôm đó, Chung Ý làm món salad ức gà.
Kỹ năng nấu ăn của cô ngày càng tiến bộ. Ức gà ướp được nướng cho đến khi mềm và ngon ngọt, cắt thành từng dải, thêm rau vào trộn đều, trông rất đẹp mắt và thơm ngon.
Cô nấu bữa tối nên Cố Thanh Hoài rửa bát, ánh sáng vàng ấm áp làm dịu đi đường nét góc cạnh trên khuôn mặt anh, hàng mi dài rũ xuống, lộ ra vẻ dịu dàng gần như ảo giác khiến người ta mê mẩn.
Chung Ý dựa vào khung cửa, không khỏi thất thần.
Sau khi Cố Thanh Hoài kết hôn, chuyện phân chia công việc nhà chắc sẽ không xảy ra mâu thuẫn.
Người xuất thân từ quân đội làm mọi thứ đều gọn gàng, như việc gấp miếng giẻ rách thành những miếng đậu phụ.
Nhưng ai sẽ may mắn cưới được anh đây?
Tiếng điện thoại rung lên khiến Chung Ý tỉnh táo lại. Cố Thanh Hoài lau tay, nhấn nút trả lời.
Khi xưa chúng ta còn bên nhau, cô sợ nhất là tiếng chuông điện thoại của anh. Mỗi lần như vậy đều là tín hiệu chia tay.
Lúc này cô cẩn thận quan sát biểu cảm của Cố Thanh Hoài, đoán thử có phải ở đâu đó có bom mìn hay không.
Cố Thanh Hoài nói vài câu rồi cúp điện thoại, bắt gặp ánh mắt căng thẳng chăm chú của Chung Ý: "Không sao đâu."
Chung Ý thở phào nhẹ nhõm, đang định nói chúng ta đi chạy bộ thì nghe Cố Thanh Hoài nói: "Anh phải đi công tác, bây giờ đi luôn."
Chung Ý: "Thực hiện nhiệm vụ?"
Cố Thanh Hoài: "Huấn luyện gỡ bom cho quân đội và cảnh sát trong cả nước."
Chung Ý thở phào nhẹ nhõm, quá trình huấn luyện không có nguy hiểm gì.
Tính ra thì đây là lần đầu tiên họ phải xa nhau kể từ khi bắt đầu quay bộ phim tài liệu.
Cố Thanh Hoài dọn dẹp bát đ ĩa, trở về phòng sắp xếp đồ đạc, để cửa mở.
Sau khi cô "sẵn tổ mà đẻ"*, anh mua một chiếc giường đơn và đặt trong phòng ngủ dành cho khách.
[*] 鸠占鹊巢 Dịch nghĩa: Tu hú sẵn tổ mà đẻ. Tu hú chiếm tổ; ngồi không hưởng lộc; chiếm đoạt thành quả của người khác.
Phòng ngủ dành cho khách chỉ rộng bằng một nửa phòng ngủ chính. Cố Thanh Hoài mặc một chiếc áo thun trắng đơn giản che kín vai, áo rộng thùng thình, vòng eo trong ánh sáng mờ ảo thật sự rất nhỏ. Bờ vai rõ ràng trông rất rộng nhưng khi nhìn nghiêng trông lại rất gầy, khiến người ta muốn ôm vào lòng.
Chung Ý và Quy Lai đứng ở cửa, bỗng chốc cô cảm thấy buồn như thể đã tiễn anh đi học đại học.
Sau khi gấp gọn gàng bộ đồng phục cảnh sát, Cố Thanh Hoài ngước mắt lên: "Đạo diễn Chung bị phạt đứng à?"
Quy Lai lao tới bên cạnh anh, Chung Ý cũng chậm rãi bước tới, ngồi xổm xuống bên cạnh vali của anh.
Trong vali không có nhiều thứ, có lẽ vì phải mang theo đồng phục nên mới dùng tới nó, nếu không thì chỉ cần một chiếc ba lô màu đen.
Lúc trước họ còn ở bên nhau, cô sợ nhất nhìn anh sắp xếp hành lý, không khỏi đoán lần gặp mặt tiếp theo là nửa năm hay một năm nữa. Anh chưa bao giờ nói lời hứa hẹn, cho dù có hứa thì cũng sẽ bị nhiệm vụ bất ngờ xảy ra làm ảnh hưởng.
Chung Ý mặc một chiếc áo len dệt kim rộng rãi mềm mại, mái tóc dài uốn cong xõa trên vai và cổ, cô ôm lấy đầu gối nhìn Cố Thanh Hoài xếp từng thứ một vào vali. Là một quân nhân, ngay cả khăn tắm anh cũng gấp phẳng phiu.
Cuối cùng Cố Thanh Hoài cũng ngồi xuống, anh đóng vali lại, kéo khóa rồi đẩy sang một bên.
Chung Ý ngước mắt lên, Cố Thanh Hoài ngồi ở trước mặt, rũ mắt nhìn cô.
Chung Ý: "Nhìn em làm gì?"
Khóe miệng Cố Thanh Hoài hơi nhếch lên, đồng tử sáng ngời, phản chiếu bóng cô ngồi xổm trên mặt đất nhỏ.
Anh đưa tay lên vuốt tóc cô.
Trên chóp mũi, mùi cỏ sạch phả vào cổ tay anh.
Tim đập mạnh đến mức không thể kìm được nhưng Chung Ý lại không dám nhìn thẳng vào mắt anh.
Vào lúc này, giọng nói trong trẻo và lạnh lùng của anh từ trên đầu rót xuống: "Nếu có thể nhét đạo diễn Chung vào vali mang theo cùng anh thì tốt biết mấy."
Phát âm từng chữ đều rõ ràng, mang theo hàm ý cưng chiều khó tả khiến mặt người ta nóng bừng.
Chung Ý không để lộ biểu cảm khác thường nhưng vành tai nóng bừng không giấu được vẻ ngượng ngùng.
Cô giận dữ hỏi: "Đưa em theo làm gì, đi để làm trò giải sầu cho anh à?"
Cô dùng sự hung hãn của mình để che giấu sự hoảng sợ trong trái tim, nhưng cô giống như một đứa trẻ không khỏi suy nghĩ, tưởng tượng mình thực sự có phép thuật phóng to thu nhỏ.
Ban ngày anh làm việc, cô sẽ lặng lẽ ở trong túi áo cảnh sát của anh.
Thỉnh thoảng vì tò mò, cô sẽ chui ra khỏi túi áo nhìn thế giới bên ngoài.
Đợi đến khi anh làm xong công việc sẽ đưa cô đi chơi.
Khi ngủ...
Chung Ý, mày đang suy nghĩ cái gì vậy?
Mày có thấy suy nghĩ của mình ngày càng vớ vẩn không?
Tuy nhiên, ngày đêm sống chung cùng ăn cùng ở với một anh chàng siêu cấp đẹp trai như Cố Thanh Hoài thì khó có thể kiềm chế bản thân ngay thẳng.
Cô nghĩ bởi vì anh đẹp trai, chứ không phải lỗi của cô.
Má cô nóng bừng không thể kiểm soát, cô ngước mắt lên liền đụng phải đôi mắt đang cười của anh.
Cố Thanh Hoài nghiêm túc nhìn vào mắt cô: "Thật sự không đi cùng anh sao?"
Chung Ý ngẩng đầu lên, tim đập mạnh.
Cố Thanh Hoài thuyết phục: "Anh cho em ba gói đồ ăn mèo, có cân nhắc đi cùng anh không?"
Khi đó Chung Ý mới nhận ra rằng anh đang lấy mình ra để giải tỏa nỗi buồn, anh thực sự coi cô như mèo. Cô lập tức nổi giận và nói: "Anh mau đi đi..."
Cố Thanh Hoài đứng dậy, thuận tay lấy một chiếc áo khoác rộng màu đen, vali của anh bị Quy Lai cắn.
Anh thật sự đang muốn rời đi.
Trái tim Chung Ý như hẫng một nhịp, cảnh tượng quá giống nhau, nỗi buồn và sự lưu luyến là phản xạ có điều kiện, lúc nào cũng khó có thể chịu đựng được sự ra đi của anh.
Cố Thanh Hoài đứng ở cửa, cúi đầu nhìn cô: "Đợi anh về sẽ mang cá khô cho em."
Lông mày của anh sạch sẽ đến mức lạnh lùng, lông mi dày và phủ bóng. Anh cứ nhìn cô như thế này sẽ khiến cô có cảm giác như thể đang được anh yêu sâu đậm.
Khoảnh khắc ánh mắt họ chạm nhau, Chung Ý dường như bị mê hoặc, cô thì thầm: "Vậy thì anh phải nhanh lên."
Anh vẫn giữ giọng nói bất cần như bình thường, nhưng lúc này mắt anh cong cong, khóe miệng nhếch lên nhìn cô cười, quả thật mê hoặc lòng người.
Khi nào cô mới có thể thay đổi thói quen nghĩ cái gì nói cái nấy khi nhìn thấy Cố Thanh Hoài?
Chung Ý lẩm bẩm: "Ai mà nhớ chứ!"
Mở cửa và đẩy tên khốn làm người khác đỏ mặt này ra ngoài.
Nhưng khi cánh cửa chuẩn bị đóng lại, cô lại lén lút mở hé.
Tim đập loạn trong lồ ng ngực.
Chung Ý đỏ mặt nói thêm: "Thời gian của em rất quý giá, lâu quá là em sẽ không đợi nữa."
Cánh cửa bị đóng sầm lại không thương tiếc.
Cố Thanh Hoài đứng ở cửa, anh cúi đầu, khẽ bật cười.
-
Cố Thanh Hoài rời đi hơn một tuần, không có tin tức gì.
Thế giới vẫn đang hoạt động một cách có trật tự và bình thường. Trần Tùng Bách của chi đội SWAT tạm thời đảm nhận trách nhiệm đội trưởng, mỗi ngày vào một thời gian cố định Trâu Dương vẫn đến để quay phim và chụp ảnh.
Chỉ có cô là không quen với việc không thể nhìn thấy anh vào buổi sáng, không có anh chạy bộ cùng vào ban đêm, ngôi nhà và trái tim cô đều cảm thấy trống rỗng.
Một thông báo nhắc nhở hiện lên trên điện thoại của cô, nói với cô rằng ngày mai đi gặp Ngụy Hàn.
Thời gian ngủ của cô có xu hướng ổn định, ác mộng thỉnh thoảng lại xuất hiện, nhưng mỗi khi mở mắt ra, cô lại phát hiện mình đang ở trong nhà Cố Thanh Hoài, thứ đọng lại xung quanh cô chính là hơi thở còn sót lại của anh, thứ thắp sáng cả giấc mơ không ranh giới là lâu đài gỗ do chính tay anh tạo nên, trái tim cô như rơi vào vòng tay ấm áp.
Vậy ngày mai Ngụy Hàn sẽ nói với mình điều gì? Đó là "cô đang khá hơn", hay vẫn là "cô nhất định có thể vượt qua" như mọi khi.
Cô dự đoán tối nay sẽ mất ngủ nên quyết định buổi tối ra ngoài đi dạo với chú chó, cố tình đi bộ lâu hơn bình thường nửa tiếng. Nhưng ban đêm khi nằm xuống, cô vẫn không cảm thấy buồn ngủ, trước mắt hiện lên từng khung hình đều là về Cố Thanh Hoài.
Vì không ngủ được nên cô cầm điện thoại lên và mở trang cá nhân của Cố Thanh Hoài.
Đáng tiếc lực bấm không đủ, dễ dàng biến thành --- Chung Ý vẫy vẫy Cố Thanh Hoài.
Chung Ý ngồi dậy
Cô nhìn vào cửa sổ chat, cảm thấy vô cùng sầu não.
Nhưng trong lòng cũng có sự chờ đợi, mong chờ phản ứng của anh.
Nói đi là đi cả một tuần, cô cũng không nhận được tin tức gì của anh, liệu anh có nghĩ đến cô không?
Trai hư.
Chuyến công tác này có cô gái xinh đẹp nào không?
Ngay khi Chung Ý đặt điện thoại xuống, màn hình bất ngờ sáng lên.
Cố Thanh Hoài: [Lại mất ngủ à?]
Chung Ý mỉm cười, cắn môi. Nếu là bình thường, chắc chắn cô đã nói không rồi.
Nhưng hôm nay, cô muốn anh nói chuyện với cô một lát, nên cô cố ý trả lời: [Ừm, em đi bộ nhiều nhưng vẫn không ngủ được.]
Giây tiếp theo, có người gọi đến, trên màn hình hiển thị: Cảnh sát Paroxetine.
Chung Ý ngồi dậy, cô quấn mình trong chiếc chăn nhỏ, mặt mũi tươi tắn, vừa nghe điện thoại, từ ánh mắt đến giọng nói đều hiện ra niềm vui khó che giấu được: "Anh có thấy số bước chân của em trên WeChat không?"
Cố Thanh Hoài không ngờ cô sẽ nói lời này, rất giống như trẻ con đòi khen, anh chỉ trả lời đơn giản: "Anh đang xem đây."
Cô tự hào nói: "Em giỏi không?"
Anh khen ngợi: "Giỏi."
Cuộc huấn luyện gỡ bom của quân đội và cảnh sát toàn quốc đều là những gương mặt quen thuộc, các đồng chí cũ đang gặp nhau và lịch trình tối nay có một buổi liên hoan.
Lúc này, Cố Thanh Hoài đang ở bên cửa sổ nghe điện thoại, dáng người cao lớn nổi bật. Một vài chuyên gia gỡ bom của đội cảnh sát vũ trang đặc biệt đẩy qua đẩy lại, cứ vây xem trong tư thế hóng hớt như vậy.
"Chuyện lạ, chuyện lạ!"
"Trước đây mọi người có thấy Cố Thanh Hoài nói chuyện điện thoại hơn ba phút không? Còn toàn nói mấy câu không đầu không đuôi nữa."
"Chưa bao giờ."
"Vậy nên ở đầu dây bên kia là một cô gái rồi?"
"Sao chắc chắn vậy được?"
"Cậu ta đang cười, là cái kiểu... không thể diễn tả được."
Một nhóm người nhìn qua và thấy người đàn ông mặc đồng phục cảnh sát đang đứng bên cửa sổ, dáng người gầy, cao và trắng trẻo. Một tay cầm điện thoại, tay kia đút vào túi quần, từ đầu đến cuối trên môi đều mỉm cười.
Đã gần mười một giờ đêm.
Cố Thanh Hoài vốn sợ Chung Ý mất ngủ, nếu nói chuyện càng lâu lại càng không thể ngủ được.
Vì thế anh lên tiếng nhắc nhở: "Đã muộn rồi, em đi ngủ đi."
Sau khi nhận được tín hiệu muốn cúp điện thoại, khóe môi của Chung Ý chậm rãi xìu xuống.
Ngày mai cô phải đi gặp Ngụy Hàn, lúc này cô vô cùng hy vọng mọi việc sẽ suôn sẻ. Bằng cách này, cô sẽ không cần phải bám vào ranh giới giữa hai người, cô có thể thăm dò đến gần hơn, rồi lại gần hơn chút nữa.
Cô "ừm", tự nhủ rằng mình có thể tự mình tiêu hóa mọi cảm xúc của mình, tại sao khi gặp Cố Thanh Hoài lại yếu đuối như vậy.
Cảnh sát Cố đang làm việc bên ngoài, không phải đi du lịch, cô không nên chiếm dụng thời gian nghỉ ngơi của anh.
Câu "cúp điện thoại đây" đang chuẩn bị nói ra, nhưng lại nghe thấy anh nhẹ nhàng hỏi: "Vẫn chưa ngủ được à?"
Chung Ý mím môi nói: "Không có anh ở đây, không có ai dẫn em đi chạy bộ."
Vừa thốt ra, cô nhận ra giọng mình tựa như đang làm nũng, sau đó cô mơ hồ nghe thấy anh cười, giọng anh rất dễ nghe, có thể tưởng tượng được khi anh không nhịn được cười thì ánh mắt anh quyến rũ đến mức nào.
Ngay sau đó, đầu bên kia điện thoại vang lên một tiếng gọi lớn - "Cố Thanh Hoài, đang làm gì đó?"
Cố Thanh Hoài ở bên ngoài được những người anh em đã cùng vào sinh ra tử vây quanh.
Cố Thanh Hoài đã bao giờ có được khoảnh khắc như thế này?
Khi còn trong quân đội, anh chỉ là một cỗ máy gỡ bom, thậm chí còn vô cảm hơn cả một con robot EOD.
Cô bé đuổi theo anh có thể vượt chướng ngại vật 400 mét ba lần. Anh đã từng nhìn cô gái nào nhiều hơn một lần chưa?
Nhìn Cố Thanh Hoài bây giờ, vẫn là một tên cặn bã có bộ mặt lạnh lùng thờ ơ, nhưng đôi mắt cong cong, khóe miệng cũng vậy, trên khuôn mặt hiện lên ý cười, vào lúc này khiến người xem cảm thấy ngứa ngáy vì tò mò.
"Tất cả chúng tôi đang cá cược, ở đầu dây bên kia là một cô gái phải không?"
"Nói đi bây giờ cậu đang làm gì. Có gì mà cậu không thể nói trước mặt các anh em?"
"Nếu hôm nay không giải thích, các anh em sẽ không cho cậu ra khỏi đây đâu!"
Chung Ý nín thở.
Qua ống nghe, giọng nói của anh rất gần, vẫn cái vẻ cà lơ phất phơ thường ngày nhưng lại có phần dịu dàng khó tả: "Dỗ em bé ngủ."
Tiếng reo hò của đồng đội gần như nhấn chìm Chung Ý, dù họ không nhìn thấy cô nhưng cô không khỏi vùi mặt vào lòng bàn tay nóng rực.
Đột nhiên đầu bên kia điện thoại trở nên ồn ào, âm thanh truyền tới toàn là---
"Chị dâu!"
"Em dâu!"
"Khi nào cho uống rượu cưới đây?"
Chung Ý vô cùng xấu hổ, có một loại ảo giác như thể giữa cô và Cố Thanh Hoài thật sự có quan hệ gì đó với nhau, giữa tiếng nhịp tim đập thình thịch, cô nghe thấy anh cười mắng: "Để cô ấy chạy mất thì cậu chịu trách nhiệm nhé?"
Một câu nói có thể khiến một nhóm người sợ hãi.
Cố Thanh Hoài đóng cửa lại, đi ra hành lang, âm thanh ồn ào lập tức cách xa, bên tai rất yên tĩnh, có thể nghe rõ hơi thở của anh.
Gió bắc càng lúc càng buốt vào đêm khuya, vầng trăng sáng ngoài tấm với treo ở chân trời.
Chung Ý tựa cằm vào đầu gối đang cong lại, cô nghĩ đến anh, nhẹ nhàng hỏi: "Gần đây anh thế nào rồi?"
Cố Thanh Hoài ở bên kia điện thoại im lặng một lát, trả lời câu hỏi của cô bằng một câu trả lời hoàn toàn bất ngờ---
"Gặp một đồng nghiệp đến từ Vân Nam. Tay của anh ấy bị thương do một vụ nổ. Mất ba ngón tay. Anh ấy không thể duỗi thẳng cánh tay khi chào."
"Còn có một đồng nghiệp ở Quý Châu bị mất một cánh tay sau khi đi làm nhiệm vụ về."
"Đội trưởng cũ từng làm việc cùng sắp nghỉ hưu và hiện đang ngồi trên xe lăn."
Chung Ý đột nhiên cảm thấy rằng những thất bại nhỏ nhoi mà mình trải qua chẳng là gì so với những anh hùng gỡ bom của đất nước.
Sao lại có một nghề tàn khốc như vậy?
Sao lại có một nhóm người kiên trì như vậy?
Sống không ai biết mặt, chết chẳng ai từ biệt.
Khi cởi mũ bảo hiểm EOD, không ai biết họ là ai.
Mũi Chung Ý cay cay, bên tai là giọng nói ấm áp của anh: "Lẽ ra không nên nói với em những chuyện này."
Giọng điệu không hề giễu cợt hay mỉa mai lạnh lùng, chỉ có sự nghiêm túc, nhẹ nhàng và hối lỗi.
Chung Ý khó có thể nhớ mình đã trải qua những mùa đông trước đây như thế nào.
Cô chỉ nhớ rằng mỗi phút mỗi dây chờ đợi bình minh đều gian nan, cơn ác mộng sắp nuốt chửng cô.
Vào lúc này, trong sự ấm áp và sáng sủa của căn phòng anh, có thể nghe thấy tiếng anh nói thật tuyệt vời, cô thích tất cả những gì anh nói.
"Không sao đâu, em thích mà."
Bên kia điện thoại, Cố Thanh Hoài trêu chọc: "Thích cái gì?"
Cô đang thất thần, không kịp suy nghĩ đã buột miệng nói: "Em thích nghe anh nói chuyện."
Chiếc điện thoại áp vào tai như thể anh đang thì thầm vào đó.
Đôi môi mỏng với những đường nét đẹp đẽ của anh như dán vào tai cô: "Em thích nghe anh nói hay là..."
Như thể anh đang cố ý gài cô, anh chỉ nói: "Không có gì đâu."
Cho dù anh không nói ra, suy nghĩ của cô cũng không thể không theo câu nói đó và hoàn thành nửa sau câu nói của anh trong đầu——
Em thích nghe anh nói hay là thích anh.
Đáp án không cần nói ra, trong lòng Chung Ý biết rõ.
Bầu không khí im lặng, dòng điện vô hình đang kéo hai người lại, nhiệt độ đang âm thầm tăng lên trên đôi gò má, nóng như bánh bao vừa ra khỏi nồi, may mà anh không thể nhìn thấy, nếu không lại sẽ cười cô.
Sau đó, cô nghe thấy bên kia có người gọi anh - "Cố Thanh Hoài, gọi điện thoại gì mà lâu thế?"
Giọng nói của một cô gái trẻ, tràn đầy năng lượng, trong trẻo và ngọt ngào, một dây thần kinh nào đó trong đầu cô đột nhiên trở nên căng thẳng.
Cô không khỏi tưởng tượng lúc này anh trông như thế nào, có phải anh đang cong mắt chào một cô gái hay là đang dùng khẩu hình miệng nói gì đó, lúc nào cũng có thể dễ dàng khiến mọi người mê hoặc.
Khi đang thu thập thông tin, cô phát hiện trong đội gỡ bom có một cô gái.
Nói chung, con đường sự nghiệp của cô ta trùng với con đường của Cố Thanh Hoài, đều làm việc trong Lực lượng Cảnh sát Vũ trang, sau đó chuyển đến chi đội SWAT của Cục Công an.
Vẻ ngoài hào hùng không thua kém gì đàn ông nhưng ít người biết đến. Khi nhắc đến SWAT và EOD, hình ảnh hiện lên trong đầu mọi người chắc chắn là đàn ông.
Nếu như một cô gái như vậy cùng Cố Thanh Hoài đứng bên cạnh, ngang tài ngang sức, nhất định sẽ rất xứng đôi.
Chung Ý xem như không có chuyện gì: "Đồng nghiệp đang gọi anh à?"
Cố Thanh Hoài sảng khoái trả lời: "Không quan trọng."
Chung Ý cắn khóe miệng, thấp giọng hỏi: "Ai thế?"
Cố Thanh Hoài: "Bạn ở học viện quân đội, đi huấn luyện rồi gặp mặt."
Sau khi chia tay, giữa hai người có một ranh giới vô hình, hiện tại cô đang đứng ở rìa ranh giới, không dám dễ dàng tiến về phía trước nhưng cũng không muốn ở lại chỗ cũ.
Cố Thanh Hoài: "Sao không nói gì nữa rồi?"
Do em bảo anh nói mà.
Chung Ý hít sâu một hơi: "Chỗ huấn luyện có cô gái xinh đẹp nào không?"
Trong im lặng, trái tim cô từ từ tăng tốc, đầu gối khuỵu xuống, ngón tay vô thức nắm lấy góc gối, hồi hộp như học sinh chờ giáo viên đọc kết quả.
Một lúc lâu sau, cô mới nghe thấy tiếng anh cười, cô không nhìn thấy, nhưng cô có thể nghe thấy tiếng cười bên tai, vô cớ có chút ngứa ngáy.
"Cười cái gì?"
Cô không khỏi nghĩ đến từng chi tiết trên khuôn mặt anh khi anh cười, đôi mắt và khóe miệng cong cong, cũng như đôi đồng tử trong sáng khi anh cười nhìn xuống mọi người.
Một tên khốn đẹp trai.
"Không có gì." Anh nói.
Nhịp tim của Chung Ý càng ngày càng nhanh, nhanh đến mức khi mở miệng là nó có thể nhảy vọt ra, cô vùi mặt vào đầu gối, xấu hổ như thể anh đang ở trước mặt: "Thế giờ anh đang làm gì?"
Cố Thanh Hoài dừng lại, khẽ cười.
Dòng điện khiến giọng nói của anh đầy từ tính và trong trẻo lạ thường.
Anh mỉm cười dịu dàng và trả lời cô: "Nói chuyện với một cô gái xinh đẹp."