Mối Tình Đầu Của Em Thuộc Về Anh

Chương 33



Cố Thanh Hoài buông tay, đứng thẳng dậy rồi khoanh tay dựa vào tường, bộ dạng giống như một cái tên lười biếng khốn nạn.

Chung Ý bị một cú tấn công thẳng vào tim của anh làm đầu óc choáng váng. Là một phóng viên từng đứng trước bão tố, từng làm báo cáo trên truyền hình, cô vốn có khả năng ứng biến và chống chịu áp lực tốt hơn người thường, đã từng đối mặt với vô số cảnh giết chóc, máu me mà không hề nao núng trước ống kính. Nhưng lúc này, cô hoàn toàn mất khả năng nói chuyện.

Luôn có người có thể chữa khỏi bệnh cho người khác, mà đối với Chung Ý, Cố Thanh Hoài chính là người có thể chữa khỏi bệnh cho cô. Cô cúi đầu như thể chưa hoàn hồn, cũng như thể thần kinh của cô đột nhiên bị đánh gục, khiến đầu óc cô trở nên trống rỗng.

Từ góc nhìn của Cố Thanh Hoài, anh chỉ có thể nhìn thấy lông mi dày và chóp mũi của Chung Ý: "Ngạc nhiên lắm à?"

Cố Thanh Hoài đứng ngay trước mặt cô, ánh sáng từ trên cao chiếu xuống mái tóc, lông mày và đôi mắt của anh đều mang màu đen như mực. Khóe miệng không còn nụ cười giễu cợt như thường lệ, thay vào đó là một cảm giác xâm lấn khó có thể bỏ qua.

Chung Ý im lặng một lúc rồi gật đầu.

Cố Thanh Hoài như bị chọc cười: "Em thật sự coi nhà anh như khách sạn, em cho rằng ở đây ai cũng có thể tới ngủ à?"

Bắt gặp ánh mắt có vẻ bối rối của cô, anh hất cằm về phía phòng ngủ chính, nhắc nhở cô: "Em vẫn ngủ trong phòng và giường của anh."

Người trước mặt có vẻ lạnh lùng nhưng lại đẹp trai theo kiểu khốn nạn.

Bây giờ Chung Ý thậm chí không thể thở được, mặt cô đỏ bừng và tim đập mạnh.

Khuôn mặt tuấn tú của Cố Thanh Hoài vẫn lạnh lùng, bình thản nói: "Nghỉ ngơi sớm đi."

Buổi tối, Chung Ý nằm trên giường nhưng vẫn không dám tắt hết đèn đi ngủ.

May mắn thay, tòa lâu đài bằng gỗ do Cố Thanh Hoài tự tay làm ra có treo một vòng đèn ngủ, trong bóng tối xa xa hướng về phía cô thứ ánh sáng mang tông màu trầm ấm, có cảm giác rất dễ chịu.

Cảm giác chạm vào cánh tay anh, mùi hương trên cơ thể anh dường như đã đọng lại rất lâu, cũng như hơi thở và sức nóng trong lời nói của anh ở gần bên tai, chỉ cần nghĩ đến cũng sẽ đỏ mặt.

--- Em không cần ngại, ở nhà anh là đặc quyền của riêng em thôi.

--- Nếu là người khác thì không có khả năng này đâu.

Chung Ý cũng nhớ anh vừa nói, cô đang ngủ trong phòng và trên giường của anh.

Cô vùi mặt vào gối, hơi nóng không ngừng trào dâng, có cảm giác đêm nay mình sẽ mất ngủ.

Không phải vì chứng mất ngủ, mà là vì Cố Thanh Hoài.

Hoặc có thể nói, chứng mất ngủ của cô có thể đặt lại tên theo tên anh.

Cô vẫn còn nhớ lần đầu tiên chuyển đến đây.

Khi cô gặp nguy hiểm, Cố Thanh Hoài đã tìm thấy cô, anh nói rằng cấp trên gọi anh lên làm công tác tư tưởng.

Cục trưởng đã dùng tình cảm để lay động anh, dùng lý trí để cho anh hiểu, đồng thời nói với anh rằng đạo diễn phim tài liệu phải cùng ăn cùng ở với nhân vật chính.

Anh hoàn toàn không mong muốn như vậy, nhưng cũng không có lựa chọn nào khác, bởi vì cấp trên chính thức gây áp lực, lãnh đạo đã nói thì có thể làm gì được nữa.

Anh còn nói rằng mình là một chú cảnh sát nên không còn cách nào khác đành mạo hiểm danh tiếng của mình để cho cô chuyển đến.

Nói nghe như thật.

Sau này khi cô nói đến việc sống trong nhà anh, phản ứng đầu tiên của Trâu Dương là---

Vớ vẩn! Cố Thanh Hoài là chuyên gia gỡ bom duy nhất trong thành phố! Việc gỡ bom chỉ dựa vào mình anh ấy! Ai có thể làm gì được đội trưởng chứ? !

-

Ngày hôm sau, Chung Ý dậy sớm, trong tiềm thức như đang có chuyện gì đó rất vui vẻ.

Cô bước xuống giường, mở rèm ra, ánh nắng ấm áp chiếu lên mí mắt, trên má hiện rõ từng sợi lông tơ nhỏ.

Đột nhiên cô nhớ tới Cố Thanh Hoài đã nói, sống ở nhà anh chỉ là đặc quyền của riêng em mà thôi.

Cô cũng nhớ Ngụy Hàn đã nói, Chung Ý, cô đang dần tốt hơn, tại sao lại không có cơ hội với anh ấy chứ.

Những xiềng xích trói buộc tay chân dần được nới lỏng, bức tường cao dựng lên trong lòng cô sụp đổ, ánh sáng ban mai tỏa sáng rực rỡ trong lòng.

Khi đến đội, hình như Trâu Dương đang có chuyện vui, tâm trạng anh ấy thoải mái, bước đi như gió.

Chung Ý dùng ống kính máy quay của mình để ghi lại khuôn mặt tràn đầy thanh xuân đó, dường như chính cô cũng bị lây nhiễm niềm vui của Trâu Dương.

Trâu Dương: "Chào buổi sáng, đạo diễn Chung!"

Chung Ý mỉm cười: "Chào buổi sáng."

Cố Thanh Hoài đang tập hợp đội ngũ, trong ống kính máy quay là gương mặt trẻ trung và điển trai, lông mày thanh thoát, đôi mắt phượng lạnh lùng, cằm có những đường nét căng thẳng rõ ràng, là hình mẫu điển hình của sự cấm dục.

Chung Ý không khỏi nhìn lâu thêm một lúc, nhưng khi cô bắt gặp ánh mắt của anh trong ống kính, trái tim cô đột nhiên ngừng đập.

Cố Thanh Hoài bình tĩnh nhìn đi chỗ khác, chuyển từ tên trùm xã hội đen tối qua sang chú cảnh sát mặt lạnh ăn nói thận trọng.

Đúng lúc này, các đồng nghiệp từ các đại đội khác của chi đội SWAT đi ngang qua, vỗ vai Trâu Dương: "Người anh em, cậu nổi tiếng rồi!"

Trâu Dương chưa kịp hỏi thì đã bị đồng nghiệp kéo đi.

Anh ấy cho rằng mình đã nghe nhầm, hoặc đồng nghiệp đang trêu ghẹo nói hưu nói vượn.

Vì thế anh ấy hét vào lưng người đó: "Đúng đấy, tôi lúc nào chẳng nổi tiếng, tôi là gương mặt đại diện của đội đột kích chống kh ủng bố!"

Sau buổi tập luyện buổi trưa, mọi người đói đến mức có thể nuốt chửng tám bát cơm. Trâu Dương ngồi trong góc căn tin với một đ ĩa thức ăn đầy đủ.

Lần lượt một số đàn anh, đàn em từ các bộ phận điều tra hình sự, chống m@ túy và chống lừa đảo đến vỗ vai: "Cậu nổi tiếng quá!"

Lúc này Trâu Dương mới ý thức được có gì đó không ổn, anh ấy hỏi: "Sao vậy?"

Một lãnh đạo đang làm công tác tuyên truyền trong văn phòng ngồi xuống trước mặt anh ấy và nói: "Anh bạn trẻ, bây giờ cậu rất được chú ý. Cậu có muốn giúp Cục ta quay một đoạn video ngắn không?"

Trâu Dương hoang mang bối rối: "Nhưng mà sếp, sếp có thể nói cho tôi biết trước tại sao tôi lại nổi tiếng không? Tôi nổi tiếng ở đâu? Cả buổi sáng mọi người làm tôi hoang mang quá."

Lãnh đạo văn phòng mở điện thoại cho anh ấy xem một đoạn video ngắn nhận được hàng chục nghìn lượt thích.

Trong video, anh ấy đang nằm trên mặt đất gỡ bom trong bộ đồ EOD nặng 35kg và chiếc mũ bảo hiểm EOD nặng 5kg, nếu không quen biết thì không thể nhận ra đó là anh ấy.

Video sắp phát xong, Trâu Dương đang muốn thở phào nhẹ nhõm thì nhìn thấy giây cuối cùng của video---

Sau lưng anh ấy có ngọn lửa, quả bom phát nổ thành công và anh ấy cởi mũ bảo hiểm EOD.

Chung Ý ngước lên, Trâu Dương thường ngày vô tư hay cười, chưa bao giờ nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc như vậy.

Cô chợt nhớ ra hôm qua Cố Thanh Hoài đã nói với cô rằng Trâu Dương đã giấu ông nội sự thật, không muốn ông nội biết việc làm của mình.

Tuy nhiên, không gian mạng không có quyền riêng tư, video nhanh chóng trở nên phổ biến tại địa phương.

Ngay sau đó, cư dân mạng nhiệt tình đã để lại tin nhắn trong phần bình luận, được đẩy lên đầu---

[Đây là bạn học cấp ba của tôi, bây giờ làm trong chi đội SWAT của Cục công an thành phố. Cậu ấy tên là Trâu Dương.]

Ngay sau đó, một người khác nói---

[Hình như tôi đã nhìn thấy ảnh của anh ấy! Ở quán ăn nhanh Dương Dương?]

[Tôi biết rằng quán ăn nhanh Dương Dương, mười mấy năm rồi không tăng giá. Mỗi mùa hè, ông nội sẽ nấu một nồi canh đậu xanh lớn và phân phát miễn phí cho công nhân và nhân viên vệ sinh gần đó...]

[Quán ăn nhanh do ông nội của Trâu Dương mở. Một ông cụ tốt bụng đã nuôi dạy một chuyên gia gỡ bom xuất sắc như vậy!]

[Một người bạn cùng lớp thời tiểu học ra mặt và nói rằng Trâu Dương được ông nội nuôi dưỡng. Cha anh ấy bị gãy chân trong một vụ nổ bom. Sau đó, ông ấy đã hy sinh mạng sống để cứu đứa trẻ, mẹ anh ấy đã tái hôn, quán ăn của ông nội mở được hơn 20 năm rồi...]

Trâu Dương trong video EOD có thể ghi dòng chữ "mày kiếm mắt sắc".

Anh ấy có khuôn mặt trẻ trung vui tươi, phù hợp với hình ảnh cậu bé chơi bóng rổ hăng hái trên sân bóng rổ thời học sinh. Nhưng hiện tại đã trải qua một kiếp bi kịch, lại đang là cảnh sát gỡ bom, cũng là lần đầu tiên bị chú ý nhiều như vậy.

[Tôi sẽ ghé thăm quán ăn của ông nội của anh ấy!]

[Tôi cũng muốn đi!]

Sắc mặt Trâu Dương càng ngày càng nghiêm túc: "Sếp, có biện pháp nào xóa những đoạn video ngắn này đi không?"

"Có chuyện gì vậy?" Lãnh đạo trong văn phòng không hiểu. "Tăng danh tiếng cho cục mình rất tốt mà!"

Trâu Dương cảm thấy máu toàn thân lạnh buốt: "Ông nội không hề biết tôi đang làm công việc gỡ bom! Mấy năm nay tôi luôn giấu ông nội. Nếu bị phát hiện ra, liệu ông nội có còn ngủ yên giấc không?"

Lãnh đạo bỗng chốc không nói nên lời: "Hả?"

Trần Tùng Bách: "Cậu đừng lo, chúng ta có thể nhân danh Cục Công an thành phố, lấy lý do nhiệm vụ bí mật để xóa video."

Dụ Hành đặt bát đũa xuống, mở điện thoại lên: "Tôi sẽ gửi từng tin nhắn riêng cho từng người một."

Chung Ý: "Một vài trong số đó là tài khoản của đài truyền hình. Tôi có thể nhờ đồng nghiệp giúp đỡ."

Cố Thanh Hoài vỗ vỗ Trâu Dương vai: "Tôi đi tìm cục trưởng, phối hợp với bên cảnh sát mạng."

Đồ ăn đã nguội hết, video trực tuyến cuối cùng cũng bị xóa.

Ngoại trừ một số tin nhắn riêng tư không liên lạc, phần còn lại đều xóa sạch.

Trâu Dương thở phào nhẹ nhõm.

Hôm qua là ngày giỗ của cha. Hàng năm vào thời điểm này, ông nội sẽ về quê một thời gian.

Trước khi lên xe, ông nói lần này ông muốn ở lại lâu hơn một chút, gặp gỡ những người bạn cũ và dành vài ngày để thư giãn.

Có vô số chủ đề nóng hổi trên Internet, nhưng sẽ ít người nhớ đến tin tức của anh ấy.

Còn những thực khách tìm đến quán ăn vì tò mò, khi thấy quán đóng cửa sẽ thất vọng mà quay về, cũng không cố gắng ở lại.

Dù sao anh cũng là cảnh sát, không phải là người nổi tiếng trên mạng nên sẽ sớm mờ nhạt trong mắt công chúng.

Khi tiếng còi tập kết vang lên, Trâu Dương đứng trong đội đột kích chống kh ủng bố, bắt đầu huấn luyện như thường lệ.

-

Quá trình quay phim tài liệu đã đi được nửa chặng đường, Chung Ý ngày càng cảm thấy thoải mái hơn.

Trên trường bắn, Dụ Hành được trang bị đầy đủ đang nằm với súng trên tay, tư thế vô cùng đẹp trai.

Chung Ý: "Baby, đừng nhúc nhích, cận cảnh góc nghiêng."

Dụ Hành: "Chụp cho tôi ngầu hơn nhé!"

Chung Ý: "OK!"

Tại sân đấu vật, Trần Tùng Bách thắng áp đảo một đồng nghiệp từ đội điều tra hình sự đến thách đấu.

Chung Ý: "Anh Tùng Bách, giữ nguyên vị trí này và đừng di chuyển. Tôi muốn chụp ảnh."

Trần Tùng Bách nhẹ nhàng hiền hậu, giọng nói có chút ngây thơ: "Góc độ của tôi có được không?"

Chung Ý trợn mắt: "Được, có thể ra mắt làm nghệ sĩ ngay."

Trâu Dương mặc bộ đồ EOD nặng 35kg được Cố Thanh Hoài ra lệnh chạy vòng tròn, Chung Ý nhiệt tình nói: "Đồ Đồ tới rồi!"

Tai của Trâu Dương to hơn người bình thường nên mọi người đều thích gọi anh ấy là "Đồ Đồ"*, cô cũng nhiệt tình góp vui.

[*] Đồ Đồ là tên một nhân vật hoạt hình của Trung Quốc.

Trâu Dương cười nói: "Đạo diễn Chung, tôi nhất định phải đẹp trai hơn Trần Tùng Bách!"

Chung Ý làm động tác"OK: "Chắc chắn là gương mặt đại diện của đơn vị."

Đôi mắt mèo màu sáng của Chung Ý luôn cong thành hình cung đẹp mắt, cô thích tổ đội này, thích sự tận tâm của họ khi luyện tập, cũng thích sự đáng yêu và năng động của họ sau khi hoàn thành nhiệm vụ

Khi huấn luyện thường ngày kết thúc, Cố Thanh Hoài tập hợp đội ngũ: "Mọi người nghỉ tại chỗ, Chung Ý bước ra khỏi hàng."

Chung Ý bối rối, Dụ Hành đưa cho cô một ánh mắt đồng cảm nhỏ.

Cô nghĩ gần đây mình chỉ có một chút tình cảm khó nói đối với anh, dường như không làm gì vượt quá giới hạn, sao lại bị gọi ra để bị khiển trách riêng?

Đồng phục SWAT trông đặc biệt hợp với Cố Thanh Hoài, làm nổi bật bờ vai rộng, eo thon và đôi chân dài của anh. Ngày xưa khi ở bên nhau, anh toàn mặc đủ loại áo phông, áo nỉ và quần thể thao. Cô biết anh có dáng người đẹp nhưng không lộ rõ như hiện tại.

Khi đến gần anh hơn, cảm giác áp lực tràn ngập, tim Chung Ý đập thình thịch.

Thanh âm lạnh lùng của Cố Thanh Hoài rơi vào bên tai cô: "Em gọi Trâu Dương là gì?"

Chung Ý nói với giọng điệu tự nhiên: "Dương Dương."

Cố Thanh Hoài trên sân tập rất đáng sợ, giọng nói của Chung Ý vô thức trở nên nhẹ nhàng hơn: "Đôi khi cũng gọi là Đồ Đồ, Đồ Đồ tai to đó."

Cố Thanh Hoài: "Dụ Hành thì thế nào?"

Chung Ý: "A Hàng! Em thích A Hàng nhất! Tương phản đáng yêu quá, một người một súng!"

Đôi khi con gái thích những cô gái dễ thương hơn cả con trai, họ có thể cảm nhận được sự dễ thương của con gái dễ dàng hơn.

Chung Ý rất thích Dụ Hành, phấn khích nói: "Thỉnh thoảng em còn gọi cô ấy là baby nữa!"

Khuôn mặt của cô lúc này rất sống động, giọng điệu vui tươi.

Các thành viên khác trong đội không biết hai người đang nói chuyện gì, ai cũng đều thầm đổ mồ hôi hột cho Chung Ý.

"Đội trưởng đang làm gì vậy?"

"Biểu cảm cũng không tốt lắm!"

Cố Thanh Hoài lại hỏi: "Trần Tùng Bách thì thế nào?"

Chung Ý: "Anh Tùng Bách, anh ấy là người lớn tuổi và thành thật nhất. Em nghĩ nếu Trần Tùng Bách không phối hợp với anh, một người vai phản diện và một người vai chính diện, có lẽ sự gắn kết của đội anh sẽ không bền chặt như vậy ."

Cố Thanh Hoài thật sự tức giận, anh bật cười: "Còn anh thì thế nào?"

Vẻ mặt của Chung Ý cứng đờ. Cô hiện tại không nhịn được nữa, hôm nay Cố Thanh Hoài bị làm sao vậy?

Cô ngập ngừng nói: "Đội trưởng Cố?"

Nói tới đây, Chung Ý dường như đã ý thức được Cố Thanh Hoài bị làm sao rồi.

Cô chớp mắt, cắn nhẹ môi dưới, trong lòng thầm cười anh là đồ trẻ con.

Cô nghĩ đến cuộc điện thoại của Ngụy Hàn, anh ấy nói rằng cô đã khỏe hơn.

Vậy cô có thể tiến lại gần anh hơn một chút phải không?

Cố Thanh Hoài xoay người định rời đi.

Chung Ý thu dọn thiết bị, đột nhiên nói: "Em không mang nổi nữa."

Cố Thanh Hoài rũ mắt xuống, Chung Ý cong mắt cười lấy lòng.

Người cảnh sát trẻ nghiêm túc bước tới nhận lấy thiết bị quay phim từ tay cô.

Ngay lúc anh đang cúi xuống sắp xếp thiết bị, Chung Ý bước tới với hai tay chắp sau lưng.

Cô hơi nghiêng người về phía trước, ghé sát vào tai anh, nói rõ ràng và nhẹ nhàng:

"Anh Tiểu Cố."

Cố Thanh Hoài sửng sốt.

Chung Ý chưa bao giờ nhìn thấy vẻ mặt bất ngờ như vậy trên khuôn mặt của anh. Anh luôn là một cậu bé to xác, trong sáng và ngây thơ.

Cô chắp tay sau lưng, đôi mắt cong và sáng, con ngươi lấp lánh như mặt hồ.

Cố Thanh Hoài dùng ngón tay thon dài xoa xoa sống mũi, chóp tai anh đỏ lên, cúi đầu nhìn cô, cười nói: "Chịu thua em rồi."

-

Ngày giỗ của con trai, ông Trâu trở về quê hương.

Người đàn ông 70 tuổi đi bộ mấy km đường núi, mang theo rượu đến trước bia mộ của con trai mình.

"Thằng bé rất đẹp trai, hiện đang làm việc tại Cục Công an thành phố, làm tài liệu cho các lãnh đạo. Có tri thức, nên gọi là người cầm bút không?"

"Nó giống như con, hiền lành tốt bụng. Nó đặt tên cho hết chó mèo bên đường, cho chúng ăn cho đến khi mập mạp mới thôi."

Con trai ông có số khổ. Đầu tiên là đào được quả bom cũ khi đang làm việc tại một công trường xây dựng và bị nổ mất một chân. Sau đó trong một ngày mưa, một đứa trẻ đang băng qua đường, tài xế xe tải lớn mệt mỏi nên vượt đèn đỏ, con trai ông đã đã đẩy đứa trẻ sang một bên, còn chính mình vì dùng sức nhiều quá rồi ngã xuống đất.

Người đàn ông cụt một chân nằm giữa đường nhìn chiếc xe tải lao tới, cán nát từng tấc thịt xương.

"Dương Dương gọi điện thoại bảo ta ở lại đây thêm mấy ngày, nhưng ta sợ Dương Dương ăn không ngon, cho nên tối nay ta sẽ về."

"Không biết khi nào cha con ta sẽ đoàn tụ."

Ông cụ đứng lên, phóng khoáng vẫy tay: "Đi đây."

Mọi thứ xung quanh vẫn im lặng. Ông cụ tóc trắng che mắt bằng đôi bàn tay gầy guộc, mặt đầy nước mắt.

Sau khi ông Trâu xuống xe, ông cụ đi thẳng đến chợ và mua một mớ rau củ mà Trâu Dương yêu thích.

Vừa đi, ông vừa nghĩ xem mình sẽ làm món ăn ngon nào cho cháu trai mình.

Nghĩ đến dáng vẻ cháu trai ăn ngấu nghiến những món ăn mình nấu, ông cụ lại cảm thấy tràn đầy năng lượng bước đi và nghĩ rằng mình có thể sống thêm rất nhiều năm nữa để nấu ăn cho cháu trai.

Trâu Minh Thuận tìm được chìa khóa trong túi, khi đến trước cửa quán ăn nhanh Dương Dương, ông cụ phát hiện ở đó đã tụ tập rất nhiều người.

Có cả nam lẫn nữ, họ cầm máy ảnh và quay video, họ liên tục nói: "Chúng tôi hiện đang ở trước quán ăn nhanh Dương Dương."

Ông Trâu chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì đèn flash đã chiếu vào ông. Ông Trâu dùng tay chặn nó lại: "Các cháu, các cháu là ai?"

Các chàng trai, cô gái nhìn ông từ trên xuống dưới khác xa với "ông nội của anh hùng" mà họ tưởng tượng.

Ông cụ mặc một chiếc áo sơ mi đã bạc màu, một chiếc quần sáng màu, đi đôi dép chuẩn của ông già, hình như đã lấm lem bùn đất.

Một người đàn ông thấp bé có vết sẹo trên mặt hướng ống kính về phía ông: "Ông ơi, chúng cháu tới đây để ăn cơm ạ."

Trâu Minh Thuận rất xấu hổ: "Xin lỗi các cháu, tuần này quán đóng cửa."

Người đàn ông có vết sẹo tỏ ra ngượng ngùng: "Chúng cháu đã đợi từ trưa rồi..."

Những người ở độ tuổi Trâu Minh Thuận đều đói bụng nên rất ghét nhìn con cháu mình đói, đặc biệt là những đứa trẻ hào nhoáng trước mặt, phần lớn trông còn trẻ hơn cả cháu ruột của mình.

"Nếu các cháu không ngại…" Ông Trâu giơ thức ăn trong tay lên: "Dù sao cũng phải nấu cơm cho cháu trai, các cháu có thể tới ăn cùng."

Sau khi vào quán ăn, chàng trai và cô gái không ngừng chụp ảnh khiến ông Trâu có chút bối rối.

Trên bức tường ảnh là những bức ảnh của Trâu Dương từ thời thơ ấu đến khi trưởng thành, cũng như những bức ảnh của đội SWAT.

"Anh chàng này đẹp trai quá!"

"Ai cơ?"

"Người có khuôn mặt lạnh lùng và không cười ấy."

Người trong ảnh có mái tóc và đôi mắt đen, đôi mắt phượng lạnh lùng, chiếc mũi thẳng, khuôn mặt đẹp trai, khóe miệng hơi nhếch lên, trong mắt đúng là không có ý cười, hoàn toàn khác biệt với bầu không khí sôi động và náo nhiệt.

Một cô gái tóc hồng hỏi: "Ông ơi, đây là ai vậy?"

"Đây là sếp của cháu ông." Trâu Minh Thuận chỉ vào khuôn mặt trẻ trung bên cạnh Cố Thanh Hoài, vui vẻ nói: "Đây là cháu trai của ông."

"Chúng cháu biết ạ." Cô gái tóc hồng nói.

Trâu Minh Thuận hỏi: "Làm sao cháu biết cháu trai của ông? Bạn cùng lớp à?"

Nhà bếp là kiểu bếp mở, ông nội không đeo găng tay khi nấu ăn, tủ khử trùng không hoạt động, toàn bộ đồ dùng là nồi chảo và bát đ ĩa thông thường.

Cô gái tóc hồng tỏ vẻ khó chịu, liếc mắt nhìn về phía người bạn đồng hành của mình.

Người bạn đồng hành nở nụ cười giả tạo: "Ông ơi, quán nhà mình mở được bao lâu rồi?"

Trong ống kính của họ, ông cụ bật vòi và cúi lưng rửa rau: "Đã gần hai mươi năm rồi."

Sau khi con trai qua đời, gia đình không còn nguồn thu nhập nên ông mở quán ăn nhanh Dương Dương này.

Cửa hàng nằm gần công trường, đôi khi nhìn thấy những người công nhân nhập cư đội mũ bảo hiểm giống như nhìn thấy chính con trai mình vậy.

Người đàn ông mặt sẹo nhìn quanh: "Cháu trai của ông thật giỏi quá ạ."

Trâu Minh Thuận cười: "Nó có gì mà giỏi chứ, bình thường làm cảnh sát thì phải ra đường bắt tội phạm, nhưng ông không cho, nó rất ngoan. Bây giờ nó đang làm giấy tờ cho các lãnh đạo ở văn phòng."

Mọi người nhìn nhau, điều này hoàn toàn khác với những gì họ thấy trong video.

Người tóc hồng hỏi: "Cháu trai ông tên là Trâu Dương phải không ạ?"

Trâu Minh Thuận: "Ừ."

"Ông xem này." Cô gái tóc hồng lấy đoạn video trong điện thoại ra.

Người bình thường chỉ nhìn thấy những cảnh này trong phim.

Ngọn lửa bắn lên trời, trên mặt đất có sấm sét và người mặc bộ đồ EOD thoát chết trong gang tấc.

Ông cụ không đeo kính đọc sách và không thể nhìn rõ nên hỏi: "Đứa trẻ này là ai?"

Giây tiếp theo, người trong ảnh cởi mũ bảo hiểm EOD, lộ ra khuôn mặt trẻ trung quen thuộc.

Chiếc bát trong tay Trâu Minh Thuận rơi xuống đất phát ra âm thanh chói tai, các mảnh sứ văng khắp nơi: "Các cháu nhận nhầm người rồi..."

Ông cụ vội vàng nhặt những mảnh sứ trên đất lên, ngón tay bị đứt, nhưng dường như không biết đau đớn, thấp giọng lẩm bẩm: "Dương Dương nhà tôi là người đánh máy trong văn phòng. Làm sao nó biết cách gỡ bom?"

-

Ngày hôm sau, chi đội SWAT yên bình suốt cả ngày.

Chung Ý vì quá thân thiết với Cố Thanh Hoài mà quên rằng anh là "đầy tớ nhân dân" và "cán bộ lãnh đạo", nếu dùng cách nói phổ biến trên mạng thì anh chính là "bạn trai trong hệ thống của tôi" hay "từ bây giờ nam chính trong văn cán bộ cao cấp đều có khuôn mặt."

Đáng tiếc là anh chỉ có một gương mặt trắng trẻo thanh tú, khi thỉnh thoảng nhếch mép cười không thành tiếng trông như một công tử thế gia dịu dàng, đôi mắt đẹp tựa như có thể khiến người khác say mê.

Nhưng khi huấn luyện, Cố Thanh Hoài sẽ lạnh lùng không cười, không có tính từ nào thích hợp hơn "Cố Diêm Vương".

Giống như bây giờ, anh ở trên sân huấn luyện căn bản không phải người. Mỗi khi mở miệng, khắp nói đều là tiếng mắng chửi---

"Lại nhúc nhích nữa? Khi đang ngắm trúng vào tội phạm bị truy nã, cô cũng định đưa tay ra đuổi muỗi à?"

"Bị treo ở tầng năm cũng không xuống được, cậu đi cứu con tin hay là muốn con tin cứu cậu?"

"Một chú chó cảnh sát còn làm nhanh hơn cậu!"

Giọng nói của anh không lớn nhưng giọng điệu lại u ám, gay gắt đến mức khiến người ta phải há hốc mồm.

Hôm nay Chung Ý cũng nghe Dụ Hành nói rằng Cố Thanh Hoài hiện có một biệt danh khác ngoài "Cố ác nhân".

Phản ứng đầu tiên của cô khi đó là không đến mức vậy chứ. Mặc dù Cố Thanh Hoài có hơi không đứng đắn, nhưng anh vẫn là người tốt.

Dụ Hành nhìn cô với ánh mắt vô cùng kinh ngạc, sau đó nói rõ ràng: "Đó là vì anh ấy muốn theo đuổi cô thôi."

Việc theo đuổi hay không vẫn còn phải xác minh...

Nhưng anh quả thật rất tốt.

Thời gian tan làm, Cố Thanh Hoài lạnh lùng nói: "Giải tán tại chỗ."

Cả ngày bị ma quỷ hành hạ cuối cùng cũng kết thúc. Các thành viên trong đội SWAT chống kh ủng bố vui vẻ như chó cảnh sát hoang dã. Chung Ý tắt máy quay, xoa cổ tay.

Một bóng đen rơi xuống trên đầu cô, người đàn ông thấp giọng hỏi cô: "Quay ổn chứ?"

Cảnh sát mặt lạnh lùng trước mặt cau mày, mím đôi môi mỏng thành một đường thẳng, rất khó chọc vào.

Chung Ý theo bản năng đứng thẳng lên, buột miệng nói: "Báo cáo đội trưởng, quay… quay tốt ạ!"

Không khí yên tĩnh trong chốc lát, đám Dụ Hành, Trâu Dương cười lớn: "Hahaha, đội trưởng, nhìn anh dọa đạo diễn Chung kìa!"

Chung Ý nói xong mới nhận ra cô đã vô tình coi bản thân là cấp dưới của anh, lập tức biến thành một con tôm bất lực.

Cố Thanh Hoài cũng hơi giật mình khi nghe thấy hai chữ "đội trưởng", băng tuyết trong mắt đều tan chảy.

Chung Ý thẹn quá hóa giận, không khỏi trách móc: "Tại anh hung dữ quá đó! Làm em nói năng linh tinh!"

Cũng may cô không phải thành viên trong đội của Cố Thanh Hoài, nếu không ngày nào cô sẽ cũng khóc chục lần.

Cố Thanh Hoài nhướng mày mỉm cười, lông mày sáng ngời, trong lòng vẫn còn có hưng phấn của tuổi trẻ trong trạng thái xuất thần.

Anh hỏi: "Tối nay em muốn ăn gì?"

Nhắc đến đồ ăn ngon, ánh mắt Chung Ý lấp lánh: "Bánh nếp dẻo?"

Cố Thanh Hoài gật đầu, sắc mặt lạnh lùng như sương tuyết nhưng lại nói: "Anh dẫn em đi mua."

Hai người giữ khoảng cách ở nơi làm việc, rõ ràng họ là đạo diễn và nhân vật chính của bộ phim tài liệu.

Nhưng chính ánh mắt và biểu cảm lại khiến người ta lầm tưởng họ là một đôi tình nhân thân mật.

Lúc này, đám trẻ của đội đột kích chống kh ủng bố đều đội mũ bảo hiểm EOD, được trang bị vũ khí đầy đủ và không giải tán ngay cả khi buổi huấn luyện kết thúc. Họ chỉ yên lặng đứng nhìn hai người.

Trong thời gian huấn luyện, bọn họ sợ Cố Thanh Hoài như chuột gặp mèo, nhưng ở bên ngoài, khả năng săm soi mũi, mặt của bọn họ đều rất xuất sắc, chỉ cần không vi phạm kỷ luật thì cái gì cũng dám nói, chuyện gì cũng dám làm.

Ánh mắt Cố Thanh Hoài lóe lên như đao: "Nhìn gì mà nhìn?"

Dụ Hành ngẩng cao cằm, hiên ngang trả lời: "Nhìn dáng vẻ vô giá trị của đội trưởng thôi!"

Hai má Chung Ý hơi nóng lên.

Thái độ của Cố Thanh Hoài đối với mình và mọi người có chút khác biệt.

Cô móc ngón tay lại, Cố Thanh Hoài cúi người áp tai anh vào gần miệng cô.

Chung Ý nghiêm túc nói: "Từ nay trở đi khi nói chuyện với em, anh hãy dùng giọng điệu như khi nói chuyện với họ, nếu không họ sẽ nói rằng bạn có tiêu chuẩn kép và nói anh là "vô giá trị"."

Vẻ mặt của cô khá nghiêm túc. Cố Thanh Hoài thu biểu cảm lại để phối hợp với cô, hơi cúi người hỏi cô: "Theo đạo diễn Chung thì anh phải làm sao đây?"

Chung Ý thì thầm với anh: "Khi nói chuyện với em, anh phải dữ lên. Thể hiện phẩm giá của đội trưởng, em sẽ phối hợp diễn xuất với anh."

Cố Thanh Hoài cười nói: "Anh không làm được."

Chung Ý hai mắt trừng lớn, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Anh phải làm được."

Cách cô nghiêm túc nghĩ về anh đặc biệt buồn cười, tính uy hiếp không có mà còn đáng yêu có thừa khiến Cố Thanh Hoài tự nguyện đầu hàng.

Đội trưởng trẻ nhất của chi đội SWAT được mệnh danh là "Cố Diêm Vương" hắng giọng, gương mặt lại trở nên lạnh lùng, nhìn cô với ánh mắt trịch thượng.

Sau đó, anh nói lời dễ thương nhất với giọng điệu hung dữ nhất---

"Tốt nhất là em nên cho anh biết."

Tất cả mọi người trong đội đột kích chống kh ủng bố đang có mặt đều nín thở, đặc biệt là Chung Ý bất thình lình bị nói lớn, ngang cả thở cũng không dám thở, không chớp mắt nhìn người trước mặt.

Cố Thanh Hoài nhìn cô, nói được nửa câu đã không kiềm chế được, cắn môi cười thầm: "Em thật đáng yêu."

Giọng cười đặc biệt dễ nghe, giống như dòng suối trong trẻo, xuyên qua màng nhĩ.

Ý thức được lời anh nói, Chung Ý dùng mu bàn tay che mặt, đôi mắt cong cong, đồng tử sáng ngời, lông mi nhấp nháy.

"Đội trưởng, không phải chứ, anh quá tiêu chuẩn kép!"

"Sao anh không dịu dàng với chúng em bằng một nửa so với với đạo diễn Chung?"

"Hôm nay chó cảnh sát có đồ ăn!"

Các thành viên của đội đột kích chống kh ủng bố tỏ ra đau khổ và bất lực. Họ tức giận, khoác tay nhau rời khỏi hiện trường.

Mu bàn tay của Chung Ý xoa xoa gò má, trên làn da trắng nõn không có chút máu hiện lên một tầng hồng nhạt, giọng điệu mềm mại dịu dàng: "Cố Thanh Hoài, thừa nhận đi, trước đây anh nhất định đã lừa dối rất nhiều cô gái."

"Oan cho anh quá." Cố Thanh Hoài nhìn cô bằng ánh mắt bình thản: "Sao em lại nói như vậy?"

"Nếu không, tại sao anh lại giỏi dỗ dành như vậy?" Chung Ý cúi đầu thu dọn thiết bị, khóe miệng cong lên, mọi cảm giác khoảng cách đều biến mất khỏi cơ thể. Phảng phất đâu đó, cô vẫn là cô bé trong bộ đồng phục học sinh màu xanh trắng.

"Anh không thừa nhận thì thôi."

"Anh không biết dỗ dành người khác."

Hai người đồng thanh nói, giọng nói lạnh lùng và mềm mại đều rơi vào một nơi.

Chung Ý nghe thấy tiếng gió và nhịp tim của chính mình ngày càng nặng nề hơn.

Ánh chiều tà lấp đầy bầu trời.

Cố Thanh Hoài mặc đồng phục cảnh sát, khí chất lạnh lùng, nghiêm túc nhìn cô. Rõ ràng anh là một chuyên gia phá bom có ​​thành tích to lớn trong truyền thuyết nhưng khi anh cúi đầu nhìn cô, đôi mắt và lông mi mềm mại, giọng nói từ tính du dương lọt vào tai cô: "Anh chỉ muốn dỗ mình em thôi."


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com