Mối Tình Đầu Của Em Thuộc Về Anh

Chương 30



--- Cố Thanh Hoài.

--- Thật vui, em đã mơ thấy anh.

Ánh trăng bao phủ hết thân hình cao gầy của Cố Thanh Hoài, anh sững sờ ngay tại chỗ, hồi lâu sau mới cúi xuống bế cô lên, đóng cửa xe lại, đi vào thang máy.

Khả năng uống rượu của Chung Ý thực sự dở tệ.

Một cô bé ngoan ngoãn như vậy đã dám nắm tay không buông sau khi uống rượu trong bữa tiệc năm cuối cấp ba.

Đã nhiều năm như vậy mà vẫn không có tiến bộ gì, cô say đến mức vô thức vươn tay lên cổ anh, vùi mặt vào hõm cổ anh, ôm thật chặt, hơi thở nhè nhẹ ấm áp.

Cô thích như thế này khi hai người ở bên nhau trước đây, nhiều lần khi anh dỗ cô ngủ, cô sẽ nhẹ nhàng xoa đầu cô trong vòng tay anh.

Anh véo gáy cô, cô nhăn mũi bất mãn nói: "Em thích mùi hương của anh, anh keo kiệt quá, ôm mà cũng không cho."

Anh bất lực mỉm cười nói: "Cứ cọ rồi xảy ra chuyện thì em lại không quan tâm. Phóng viên Chung Ý, xin hãy tha cho anh đi."

Vì vậy, người nép mình trong vòng tay anh cuộn chăn chậm rãi như con rùa nhỏ trốn ra xa rồi sau khi tưởng anh đã ngủ, cô lặng lẽ cuộn mình lại trong vòng tay anh, đặt cánh tay anh lên trên người cô.

Cố Thanh Hoài ấn vào mật khẩu, cửa mở ra. Đọc Full Tại Truyenfull.vision

Da chạm vào nhau, mái tóc dài xõa ngang cánh tay anh, hương hoa lan nhẹ nhàng của Chung Ý hòa lẫn mùi rượu sake xộc vào mũi.

Sao cô có thể nhẹ như vậy, anh ngược đãi cô sao?

Không bật đèn, trong phòng tràn ngập ánh trăng, Cố Thanh Hoài bế cô vào phòng ngủ chính. Anh cúi người xuống, lưng Chung Ý rơi vào trong chăn mềm mại, mất đi ý thức.

Miệng nói trong lòng không có anh, nhưng lại mơ về anh.

Trêu đùa anh rất thú vị hả đạo diễn Chung Ý?

Cố Thanh Hoài đóng cửa lại, khóe mắt liếc nhìn tòa lâu đài bằng gỗ phủ đầy bụi bặm bị bỏ quên trong góc, đó là quà sinh nhật anh không gửi cho cô ba năm trước.

Rượu làm tê liệt thần kinh, giấc mơ nhẹ nhàng và ngọt ngào giống như một cô bé bán diêm, Chung Ý đang mơ về kỳ nghỉ hè ngay sau khi thi đại học.

Mọi thứ đều ở trạng thái tốt nhất, có tiếng ve kêu giữa mùa hè, có soda cam, có miếng dưa hấu ngọt ngào nhất mà anh cho vào miệng và nụ hôn đầu tiên hầu như không được nếm thử, nỗ lực ngượng ngùng để tiến sâu hơn.

Bữa tiệc tối đó, trên bàn có rượu nhưng Cố Thanh Hoài lại không cho cô chạm vào.

Cô thực sự tò mò nên ôm cánh tay anh, nhỏ giọng nói: "Em cũng muốn uống."

Cố Thanh Hoài thậm chí không có tìm cái ly khác cho cô, nổi ý trêu ghẹo, anh đưa ly của mình vào miệng cô.

Mặt cô lập tức nóng bừng.

Trông Cố Thanh Hoài tràn đầy hơi thở thanh xuân tươi mát, anh nhếch khóe môi hỏi: "Còn muốn uống nữa không?"

Anh thực sự không muốn cô uống rượu, nhưng anh biết cô rất dễ xấu hổ, muốn khuyên cô thấy khó mà rút.

Cô không hề tỏ ra yếu thế, cô cầm chiếc ly của anh trong tay và uống từ nơi môi anh chạm vào.

Chung Ý nhìn thấy vành tai Cố Thanh Hoài đột nhiên đỏ lên.

Chàng trai tỏ vẻ bất lực, âm thầm xấu hổ, trong mắt tuy có ý cười nhưng lại quay đầu đi không dám nhìn cô, rất đáng yêu.

Sau đó đúng như dự đoán, cô rót một ly.

Cố Thanh Hoài đỡ cô hỏi: "Người anh em, không sao chứ?"

Cô đột nhiên đứng yên, vẻ mặt ủ rũ: "Cố Thanh Hoài, anh biết uốn lưỡi* nữa à?"

[*] Chắc nhiều bạn đã biết, chữ 儿 /er/ trong tiếng Trung khi phát âm thường được uốn lưỡi. Người Bắc Kinh có thói quen này nhiều nhất.

Cố Thanh Hoài bị chọc cười, Chung Ý nắm tay anh lắc nhẹ: "Dạy em đi."

Cố Thanh Hoài: "Anh nói gì, em cũng nói theo hả?"

Chung Ý gật đầu chắc nịch.

Cố Thanh Hoài đứng yên, nghiêng người về phía trước, hai tay đặt trên đầu gối, ánh mắt ngang nhau.

Anh nhìn vào mắt cô, nhẹ nhàng mở đôi môi mỏng: "Cục cưng."

Ánh mắt Chung Ý chớp chớp, chớp mắt một cái, sau đó cong mắt kêu lên: "Cục cưng!"

[*] Nguyên tác: 宝贝儿/bǎobèier/

Chàng trai cúi đầu mỉm cười, lông mày sáng và vành tai đỏ, anh chính là người cô ao ước có được.

Cô nắm lấy cổ áo anh, Cố Thanh Hoài hơi giật mình, sau đó anh ngoan ngoãn cúi người xuống.

Cô kiễng chân lên và hôn vào một bên mặt anh.

Nhưng trước khi cô chạm vào, điện thoại di động của cô bất ngờ vang lên, tất cả những hình ảnh trước mặt trong phút chốc đều biến thành đạo đức giả.

Mí mắt như bị vật gì đè lên nặng trĩu, Chung Ý mò mẫm tìm điện thoại xem giờ thì đã chín giờ sáng.

Giây tiếp theo, cô lại rơi vào trạng thái hôn mê, cho đến khi chiếc điện thoại tuột khỏi tay và đập vào mặt một tiếng "bốp" không thương tiếc.

Cơn đau đột ngột khiến cả người lập tức tỉnh dậy, Chung Ý vùi mặt vào gối, khó chịu vì tỉnh dậy mà không được hôn.

Cô phán đoán một cách lý trí rằng việc sống chung với một anh chàng đẹp trai như Cố Thanh Hoài quả thực không dễ dàng. Vốn dĩ đã tuyệt vời rồi nhưng cô chỉ nghĩ đến trong mơ chứ không hành động.

Phần mềm về giấc ngủ cho thấy cô đã ngủ từ nửa đêm đến giờ, đầu bị đau như búa bổ.

Cô vẫn còn mơ màng, lại cảm thấy khó chịu vô cớ, cảm giác trống rỗng trong lòng giống như sự nghẹn ngào trong lồ ng ngực khiến cô khó thở sau khi chia tay.

Khi ý thức quay trở lại, một số hình ảnh bắt đầu hiện lại trong tâm trí cô từng khung hình một.

Từ góc nhìn của người thứ ba, cô nhìn bản thân say rượu đòi cụng ly với Cố Thanh Hoài.

Cô nói từng chữ một, vô cùng tàn nhẫn với anh——

"Chúc đội trưởng Cố sẽ gặp được một người tốt hơn."

Và sau đó...

Cô làm sao rời khỏi nhà Triệu Tuyết Thanh, làm sao trở về phòng ngủ?

Chung Ý nhéo nhéo cái cau mày giữa hai lông mày, cảm thấy hoang mang.

Cô đi tắm, thay quần áo, tắm rửa sạch sẽ sau cơn say, vừa đặt máy sấy tóc xuống, màn hình điện thoại lại sáng lên.

Là tin nhắn của Ngụy Hàn: [Gọi điện thoại mà không ai nhấc máy, Chung Ý, cô ổn chứ?]

Qua nhiều năm, anh ấy ngày càng lo lắng về cô. Đọc Full Tại Truyenfull.vision

Chung Ý co chân, dùng tay ôm lấy đầu gối, gọi lại cho Ngụy Hàn: "Hôm qua tôi uống nhiều quá, xin lỗi đã làm anh lo lắng."

Người ở đầu bên kia điện thoại nói với giọng điệu thoải mái, nhưng càng thoải mái thì cô càng cảm thấy áy náy, Ngụy Hàn mỉm cười nói: "Còn chút thời gian nữa mới đến bệnh nhân tiếp theo. Chúng ta nói nhanh qua điện thoại nhé?"

Chung Ý trợn mắt: "Nếu không phải chỗ thân quen, có lẽ tôi không trả nổi phí tư vấn một giờ."

"Đừng nói thế" Anh ấy nói với giọng vui vẻ trên điện thoại: "Gần đây giấc ngủ của cô hình như đã ổn định rồi phải không?"

"Ừm."

Chung Ý nhẹ nhàng đáp: "Bởi vì tôi ở cùng một người trong đội SWAT nên ngày nào anh ấy cũng đưa tôi chạy bộ, leo núi và tập thể dục. Ngày nào về nhà tôi cũng mệt nhoài."

Nhắc đến Cố Thanh Hoài, Chung Ý muốn cười nhưng lòng cô lại chùng xuống, vị chua xộc thẳng vào mũi khiến cô cảm thấy buồn bã không muốn buông tay.

Mười tháng, ba trăm ngày, chính là thời gian ngắn ngủi cô có thể có được anh.

Sau khi chia tay, cô không bao giờ nghĩ mình sẽ gặp lại anh, khoảng thời gian này xa hoa đến mức cô tưởng như được số phận cho mượn.

Khi quá trình quay phim tài liệu kết thúc, anh sẽ vẫn là người gỡ bom của đội SWAT, còn cô sẽ trở về trung tâm phim tài liệu của mình, giống như hai đường thẳng song song sẽ không bao giờ cắt nhau nữa.

Ngụy Hàn: "Còn công việc thế nào?"

Chung Ý: "Hằng ngày vẫn quay phim tài liệu thôi."

Từ nhà báo trở thành đạo diễn phim tài liệu gần như là một sự thay đổi nghề nghiệp.

Cô muốn bình tĩnh lại và làm điều gì đó, muốn cho thế giới thấy khía cạnh chưa biết của mình, cũng muốn nhìn thế giới nhiều hơn, tự nhủ rằng thực ra nỗi đau khổ đó rất không đáng kể.

Hiện tại, Cố Thanh Hoài mỗi ngày đều ở trong máy ảnh của cô, cô không thể phủ nhận rằng hằng ngày cô tràn đầy mong đợi ngay từ khi cô mở mắt.

Tuy nhiên, khi niềm hạnh phúc ngày càng mãnh liệt, cô cũng càng sợ hãi hơn, mọi thứ trước mắt cô chỉ là ảo ảnh khi đốt một que diêm, là hạt cát không thể nắm bắt được qua chiếc đồng hồ cát sẽ luôn biến mất.

Ngụy Hàn tiếp tục nói trong điện thoại: "Thử phát triển một số sở thích mới xem, có thể thử chụp ảnh, làm bánh, nấu ăn... Đơn giản dễ dàng khiến người ta vui vẻ."

Ngụy Hàn không đếm được mình đã nói những lời này bao nhiêu lần, Chung Ý lần nào cũng đồng ý, nhưng lại không bao giờ làm theo.

"Được."

Không phải là cô chưa từng thử nó trước đây.

Cô tìm đọc một số lượng lớn các sách báo, khuyên cô nên gặp gỡ những người mới, tiếp thêm năng lượng từ những tương tác giữa các cá nhân, cũng khuyên cô hãy thử những lối sống mới, phát triển những sở thích hứng thú mới, đồng thời hoàn toàn từ bỏ quá khứ.

Đó là năm đầu tiên chia tay.

Cô đã mua rất nhiều nguyên liệu, bộ đồ ăn và cố gắng học nấu ăn.

Khi cô bước vào phòng bếp, trước mắt cô chính là Cố Thanh Hoài đột nhiên xuất hiện vào đêm giao thừa, mỗi ngày khi cô mở mắt ra đều có thể nhìn thấy anh đang bận rộn trong căn bếp chật hẹp.

Người cảnh sát trẻ cao lớn rửa tay và nấu canh.

Cô ôm anh từ phía sau và nhỏ giọng hỏi: "Anh có phải là món quà năm mới của ông trời không?"

"Bạn học Chung Ý" Cố Thanh Hoài nghiêm túc nói: "Nếu như còn tiếp tục phá rối nữa, chúng ta sẽ chết đói đó."

Cô phớt lờ anh, dường như không nghe thấy anh và đi theo bất cứ nơi nào anh đi.

Mãi đến khi Cố Thanh Hoài bỏ hết nguyên liệu vào nồi, đậy nắp lại, xoay người bế cô đặt lên bàn nấu ăn, góc nhìn của cô chuyển từ ngưỡng mộ sang thẳng thắn.

Lúc này cô mới chột dạ, muốn nhảy khỏi bàn nấu ăn nhưng anh lại đứng trước mặt cô.

Cô hỏi anh bằng giọng nhẹ nhàng: "Sao thế?"

Cố Thanh Hoài đặt hai tay ở hai bên người cô, nghiêng người về phía trước chạm vào trán cô, chóp mũi anh nhẹ nhàng xoa xoa trán cô, hỏi: "Em có muốn hôn món quà năm mới của em không?"

Họ đã ở bên nhau lâu đến nỗi mọi khung hình quá khứ đều có anh trong đó.

Khi cô tỉnh lại, thức ăn trong nồi đã cháy đen nên Chung Ý nhanh chóng tắt bếp.

Cô vội vàng đi rửa nồi nhưng quên mất nhiệt độ cao, vô tình làm bỏng ngón tay.

Nước mắt chợt rơi.

-

Cả ngày Chung Ý không gặp Cố Thanh Hoài.

Cô bấm vào phần mềm màu cam, những chiếc nồi, đ ĩa xinh xắn với nhiều hình dạng khác nhau cũng đủ khiến tâm trạng của cô trở nên tươi vui hơn.

Cô đặt hàng, diễn giải hoàn hảo cho câu nói "học sinh dở có nhiều văn phòng phẩm".

Bữa tối cô luôn ăn rất đơn giản, chỉ có bột yến mạch trộn sữa chua, không tinh tế như thức ăn của Quy Lai. Sau khi người và chó ăn xong, Cố Thanh Hoài vẫn chưa về nhà.

Chung Ý quỳ xuống hỏi Quy Lai: "Mày có muốn ra ngoài chơi không?"

Quy Lai sủa hai tiếng "gâu gâu", đuôi vẩy qua vẩy lại trên sàn.

Chung Ý tìm dây xích và mõm chó, cẩn thận đeo vào cho Quy Lai, nhẹ nhàng an ủi: "Bởi vì mày khá là to lớn nên khi nhìn thấy mày có nhiều người sẽ sợ, cho nên chúng ta chịu khó một chút nhé."

Khi Chung Ý dẫn Quy Lai ra ngoài đi chơi, chú chó Côn Minh uy nghi và cô gái xinh đẹp quyến rũ làm cho nhiều người ngoáy đầu nhìn lại.

Khi đi bộ đã thấm mệt, cô ngồi xuống chiếc ghế dài trong công viên nhỏ và thu hút "người bạn tốt" đầu tiên của Quy Lai.

Đó là một chú chó Corgi chân ngắn, chiều cao thậm chí còn không bằng chân của Quy Lai, đứng cạnh nó thì chân ngắn đến mức gần như không tồn tại.

Tuy nhiên, với sự chênh lệch chiều cao quá rõ ràng như vậy, cảnh Quy Lai ngoan ngoãn bị một chú chó corgi nhỏ đuổi theo lại vô cùng dễ thương.

Chung Ý cầm dây xích chó và cười tươi đến mức không thể không chụp ảnh.

Lúc này, một chàng trai trẻ tuổi đến bên cạnh cô, nhỏ giọng hét lên điều gì đó khiến chú chó Corgi bé nhỏ ngừng đuổi theo và quay về với chủ nhân của mình.

Cậu chàng mỉm cười bế chú chó Corgi nhỏ lên: "Chú chó Côn Minh này là của chị à?"

Với khuôn mặt trẻ trung, cậu chàng mỉm cười: "Nó ngầu quá. Corgi của tôi có vẻ rất thích."

Chung Ý gật đầu, chú chó Corgi chân ngắn trước mặt cô thật sự đáng yêu, nếu không có chó mà chỉ là người lạ bắt chuyện, cô nhất định sẽ bỏ qua.

Chàng trai nhìn cô, do dự hồi lâu, cuối cùng lấy hết can đảm hỏi: "Có thể kết bạn WeChat không? Lần sau chúng ta có thể hẹn nhau dắt chó đi dạo."

Anh ta cụp mắt xuống, cô gái trước mặt xinh đẹp đến nghẹt thở dù không trang điểm, giống như một loài hoa lạnh lùng nở rộ trong đêm.

Trên mặt cô không có biểu cảm gì, giọng điệu lạnh lùng: "Đây là chó của bạn tôi, không phải của tôi."

Cậu chàng gãi đầu tiếc nuối: "À ra vậy."

Tuy rằng Quy Lai là của Cố Thanh Hoài, nhưng Chung Ý vẫn cảm nhận được niềm vui nuôi chó, chỉ cần có chó là chúng ta có thể trò chuyện.

Cậu chàng nói nhiều, thấy cô là người mới vào nghề nên vẫn dặn dò cô rất nhiều điều đề phòng, trước khi rời đi còn vẫy vẫy hai chân trước của chú chó Corgi nhỏ và nói: "Chúng ta về nhà thôi, tạm biệt chị đi nào."

Chung Ý khẽ cong mắt cười.

Cậu chàng rời đi, Chung Ý vô cớ nghĩ ra một từ "cún con"*.

[*] Nguyên tác 小奶狗 - xiǎo nǎigǒu: Ở Trung Quốc, từ cún con dùng để chỉ những chàng trai yêu những cô gái lớn tuổi hơn mình. Trong mắt người yêu, những chàng cún con là người đơn giản, ngây thơ, ân cần, chu đáo - và quan trọng nhất là rất trung thành và đeo bám - như một thú cưng vậy. Sự phát triển của những chàng người yêu cún con hướng đến một sự thay đổi trong văn hoá Trung Quốc, nơi các cô gái trẻ ngày càng bất chấp các quan điểm truyền thống về tình yêu.

Cố Thanh Hoài cáu kỉnh, cứng đầu, hoàn toàn không phù hợp với từ này.

Nghĩ như vậy, có người ngồi xuống bên cạnh cô, thứ đầu tiên cô nhìn thấy là hai đôi chân vừa dài vừa đẹp, mặc dù mặc quần thể thao màu đen rất rộng nhưng có thể thấy được chúng rất gầy và thẳng.

Cô ngẩng mặt lên, bắt gặp đôi mắt vô cùng lạnh lùng dưới ánh trăng.

Nghĩ đến đêm qua cô dùng rượu để vạch rõ ranh giới với anh, trái tim cô như bị thứ gì đó bóp nghẹt trong giây lát, chặt đến mức phát đau. Chung Ý dùng đầu răng cắn chặt môi dưới, không nói bất cứ điều gì.

Cố Thanh Hoài cao lớn, tư thế ngồi thoải mái, tựa lưng ra sau, giọng nói lạnh lùng truyền vào tai cô: "Người đó là ai?"

Chung Ý thậm chí không nghĩ về điều đó: "Một em trai mới quen."

Khóe miệng Cố Thanh Hoài nhếch lên, ngón tay thon dài trắng nõn thỉnh thoảng vuốt tóc, đường nét khuôn mặt từ khóe mày đến sống mũi đều không chê vào đâu được.

Chung Ý vừa cảm thấy em trai kia trẻ trung năng nổ, nhưng bây giờ xem ra chú cảnh sát có tuổi này mới đúng là đẹp trai.

"Hôm qua lợi dụng anh, hôm nay lại tươi cười với em trai khác."

Đôi mắt của Chung Ý lập tức mở to như một con mèo ngơ ngác.

Cố Thanh Hoài cười lạnh nói: "Đúng là “Kẻ sĩ ba ngày không gặp nhau, thì phải đối đãi nhau bằng cái nhìn khác”. "

Chung Ý: "Cái gì?" Đọc Full Tại Truyenfull.vision

Những cảnh tối qua hiện lên, nhảy đến khung hình cuối cùng nơi cô đang nâng cốc chúc mừng anh, rồi mọi thứ trở nên mờ ảo, cô chỉ nhớ rằng mình đã mơ thấy anh.

Lúc này, Cố Thanh Hoài quay đầu lại, mặt không đỏ, tim không đập, giọng điệu khá nghiêm túc, giống như khi anh nói với cô những định lý chắc chắn ở lớp học.

"Ví dụ, nếu trước đây anh hôn em, em đều ngại ngùng."

Chung Ý nín thở, tên khốn đẹp trai môi đỏ răng trắng này chậm rãi nói: "Bây giờ đã dám trực tiếp sờ mặt anh rồi."

"Em sờ vào mặt anh khi nào chứ?!"

Chung Ý trợn mắt không thể tin nổi, vẻ mặt ngơ ngác như thể vừa nghe thấy một điều mộng ảo.

Cố Thanh Hoài khoanh tay, nhìn cô chằm chằm, một đôi mắt trong veo đen láy: "Cho đạo diễn Chung từ khóa gợi ý?"

Anh không mặc đồng phục cảnh sát nhưng đang trong tư thế thẩm vấn, dãy ghế trong công viên nhỏ biến thành ghế đẩu trong phòng thẩm vấn, cô là tù nhân ngồi trên chiếc ghế nhỏ.

Thấy cô không nói gì, Cố Thanh Hoài giảm tốc độ, nói từng chữ một: "Đêm khuya, trên xe, em say, còn anh thì tỉnh táo."

Anh nhấn mạnh vào từ "say" và "tỉnh táo", buộc cô phải suy nghĩ theo một số hướng không lành mạnh.

Trong đầu cô chậm rãi hiện lên một số hình ảnh, những hình ảnh đó cực kỳ mơ hồ, cô mơ hồ cảm thấy khuôn mặt tuấn tú, xinh đẹp và nham hiểm của anh đang ở rất gần, về phần mình đã làm gì, cô thực sự không nhớ rõ.

Nhưng mà Cố Thanh Hoài đã đưa ra từ khóa gợi ý, đêm khuya, trên xe, say rượu, tỉnh táo, mỗi một chữ đều khiến người ta suy nghĩ lung tung.

Anh cảnh sát trẻ bình tĩnh nói và tóm tắt vụ án một cách khái quát: "Nếu anh nhớ không lầm, em nói chúng ta là bạn bè bình thường."

Đầu Chung Ý bắt đầu chầm chậm chuyển động, rũ mắt xuống nói: "Đúng vậy, em nói lời này lúc còn chưa uống rượu."

Cố Thanh Hoài nghiêng người tới, khoảng cách giữa hai người rút ngắn lại, không khí tựa hồ bị hút đi, thay vào đó là mùi cơ th ể sạch sẽ sảng khoái, có lẽ bột giặt hoặc sữa tắm, tràn ngập và bao trùm xung quanh hai người.

"Vậy em và người bạn bình thường của em cũng làm như vậy à?"

Chung Ý ngẩng đầu lên, cô nhìn đôi mắt đen bẩm sinh của Cố Thanh Hoài có đuôi phượng hướng lên trên, đường cong sắc bén nhưng cũng đầy mê hoặc.

"Là thế nào?"

"Không nhớ được à?"

Chung Ý dường như đã mất trí nhớ, chỉ cần nhìn vào ánh mắt của Cố Thanh Hoài, cô sẽ cảm thấy mình giống như một tên cặn bã sau khi uống rượu làm loạn mà không chịu thừa nhận.

Làm sai phải nhận nên cô thành thật gật đầu.

"Để anh giúp em nhớ lại."

Cố Thanh Hoài nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay của cô, xương cổ tay của cô nằm trong gan bàn tay* của anh. Nhưng cảm giác da thịt chạm vào nhau dường như được phóng đại vô hạn, khiến người ta rùng mình.

[*] Dành cho ai chưa biết, gan bàn tay là khoảng giữa của ngón cái và ngón trỏ nhé.

Anh cầm tay cô đặt lên má mình, làn da dưới đầu ngón tay mát lạnh, rõ ràng cô gầy gò nhưng lại rất mềm mại, những ngón tay vô thức cuộn tròn.

Cảnh sát trẻ tuổi tuấn tú không hề mỉm cười, anh nói: "Em đã lợi dụng anh."

Chung Ý cảm nhận được nhịp đập của trái tim mình, bàn tay cô bị anh nắm lấy và lang thang trên khuôn mặt anh, cẩn thận chạm vào lông mày và nét mặt của anh, trước khi tim cô ngừng đập, cuối cùng ngón tay cũng dừng lại ở khóe môi của anh.

Chung Ý lại gần nhìn, nhìn thấy môi Cố Thanh Hoài mấp máy, phun ra bốn chữ: "Chính là như vậy."

Nhịp tim của Chung Ý nhanh đến mức sắp bùng nổ.

Cố Thanh Hoài giơ tay lên vẫy vẫy trước mặt cô: "Ngẩn ngơ rồi à?"

Mặt Chung Ý nóng bừng lên, giọng nói trầm thấp như sắp tan chảy: "Xin lỗi."

Sau đó cô thấy chú cảnh sát đang mỉm cười, khóe miệng cong cong kèm theo một đôi mắt trong trẻo và sáng ngời dưới ánh đèn đường.

Chung Ý muốn thu nhỏ lại thành một con rùa, rõ ràng cô là một người nghiêm túc nhưng sau khi uống rượu lại trở nên "mạnh bạo", cô cúi đầu xuống.

Cô tin rằng mình không có ý nghĩ sai trái nào về Cố Thanh Hoài sau khi chia tay, Triệu Tuyết Thanh nói cô bế anh lên, dụ dỗ anh, đẩy anh lên giường, cô chưa từng có ý nghĩ như vậy, nhưng tại sao cô lại chạm vào mặt anh trong lúc say rượu chứ?

Vậy cô có nói gì vô đạo đức không?

Chung Ý đập vỡ bình nói: "Vậy em có nói gì không?"

--- Cố Thanh Hoài.

--- Thật vui, em đã mơ thấy anh.

Khi nói đến đây, mắt và chóp mũi của Chung Ý đều đỏ bừng.

Không phải là say rượu nổi loạn, mà giống như vô cùng tủi thân.

Cố Thanh Hoài: "Không."

May quá, Chung Ý thở phào nhẹ nhõm.

Bởi vì đêm qua trong giấc mơ, cô đã kiễng chân lên hôn anh.

-

Ngày hôm sau, những chiếc nồi, bát và đồ nhà bếp mà Chung Ý mua lần lượt được chuyển đến.

Mọi thứ đã sẵn sàng, cô lao vào bếp sau khi tan làm.

Cô sẽ sống ở nhà Cố Thanh Hoài thêm mười tháng nữa, những người từng đi lính dường như mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế và bệnh sạch sẽ khi làm việc nhà, cô không thể giúp được gì, cô đã sống một cuộc sống có thức ăn dâng tới tận miệng.

Chuyện này không thể tiếp tục như vậy được, cô không là gì của anh, cô cũng không có cách nào có thể yên tâm tiếp nhận mọi điều tốt đẹp của anh.

Cô sẽ chính thức bắt đầu học nấu ăn từ hôm nay, sẽ không còn là một con sâu bọ hay đồ vô dụng nữa.

Chung Ý bấm vào kênh ẩm thực trên máy tính bảng của mình, hôm nay phần mềm giới thiệu món mì xào tôm hùm đất.

Sợi mì dai và mịn được xếp gọn gàng, bên trên là tôm hùm đất với nước súp sệt sệt, ăn một miếng sẽ ăn nhiều tôm hùm đất hơn mì.

Cô thuộc phái hành động, ngay lập tức đặt mua tôm hùm đất.

Trong khi chờ đồ ăn giao đến, cô tìm bột mì trong bếp và thêm nước vào để nhào bột.

Bởi các blogger ẩm thực nói mì bán ở siêu thị không ngon bằng mì tự làm.

Cố Thanh Hoài từ phòng tắm đi ra, lại nghe thấy trong phòng bếp có tiếng boong boong, lúc đầu anh còn tưởng là trộm, nhưng giờ đã bình tĩnh hơn.

Những chiếc nồi và chảo đầy màu sắc trước mặt cô gái còn phong phú hơn nguyên liệu, cô đang theo dõi các hướng dẫn trên máy tính bảng của mình và đang học cách làm mì từ một blogger ẩm thực.

Ánh trăng từ cửa sổ trên cao chiếu vào, mái tóc dài xoăn của Chung Ý được buộc thành đuôi ngựa, cô mặc một chiếc áo len mỏng màu sáng rộng rãi, để lộ chiếc cổ thon dài và đôi vai thẳng, cổ áo hơi hé mở, thấp thoáng xương quai xanh thanh mảnh và xinh đẹp.

Dáng vẻ của cô trông rất giản dị và hiền lành.

Nếu như cô không dính vài vết bột mì trên mặt.

Cố Thanh Hoài không khỏi bật cười, tựa vai vào cửa: "Đạo diễn Chung lại muốn phá nhà bếp à?"

Giọng điệu trêu chọc của anh khiến cô nóng bừng mặt, anh có tài năng chỉ nói một câu cũng khiến người ta nổi cơn tức, có thể bình an trưởng thành thế này chỉ có thể là dựa vào khuôn mặt.

Chung Ý không biết, ở bên ngoài cô không thể hiện cảm xúc gì, chỉ khi ở trước mặt Cố Thanh Hoài, khuôn mặt của cô mới trở nên sống động.

Lúc này, cô tức giận nhìn anh, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc giống như lúc đang quay phim tài liệu: "Em đang học nấu ăn, lát nữa em sẽ cho anh một bát để ăn thử. "

Cố Thanh Hoài rất ân cần, phối hợp với cô: "Vậy thì cảm ơn đạo diễn Chung nhiều nhé."

Chung Ý mím môi, lễ phép nói với anh: "Có gì đâu."

Cô không còn là con người như xưa nữa.

Chung Ý thực sự có chút tự hào.

Ngày xưa Ngụy Hàn có khuyên gì đi nữa thì cô vẫn chỉ nghe nhưng không thực hiện, cứ lười biếng trì hoãn.

Có lẽ là bởi vì trước đây cô đều một mình làm hết mọi việc, hiện tại đã khác, có Cố Thanh Hoài ở bên cạnh, cô không còn ngại thử nữa.

Mặc dù khoảng thời gian này là có hạn.

Chẳng mấy chốc, Chung Ý đã không còn nghĩ đến chuyện đó nữa, bởi vì việc nhào bột tưởng chừng đơn giản nhưng đối với một người mới như cô lại là một việc lớn, mặc dù cô nhào rất mạnh.

Cố Thanh Hoài nhìn Chung Ý, bột mềm thì thêm bột, bột cứng thì thêm nước, giống như trẻ con chơi đồ hàng.

Ngón tay xương xẩu của anh khẽ quẹt lên sống mũi, khóe miệng nhếch lên vui cười.

Chung Ý vì nụ cười của anh mà cảm thấy không tự nhiên, ánh mắt anh nhìn cô trong trẻo như có sự ấm áp không thể bỏ qua.

Cô bồn chồn, cau mày thật chặt, bất mãn nhìn anh: "Sao, anh chưa thấy ai nấu ăn à?"

Cố Thanh Hoài thản nhiên nói: "Thấy rồi."

"Vậy tại sao anh lại cười?" Chung Ý tức giận nói.

Cố Thanh Hoài khoanh tay, nhìn cô như một đứa trẻ: "Anh chưa từng thấy ai nấu ăn mà đáng yêu như vậy."

Khi không mặc đồng phục cảnh sát, anh thật sự chẳng khác nào một công tử ăn chơi, giỏi nhất trong việc dụ dỗ các cô gái, chỉ một lời nói cũng có thể khiến người ta đỏ mặt.

Trai hư.

Tim Chung Ý đập loạn xạ, xấu hổ đến tức giận: "Bớt đi..."

Giọng điệu hung dữ nhưng không có tác dụng răn đe.

Cố Thanh Hoài vẫn liếc nhìn cô, cười đến vai hơi run lên, anh đẹp trai sáng bừng, chỉ cần đứng ở đó, không cần làm gì cũng hấp dẫn.

Không biết mình cười sẽ như thế nào à?

Nếu biết trước sẽ chia tay thì lẽ ra nên ngủ với người đó trước.

Trước kia các bạn cùng phòng của cô ở trường đại học nhìn thấy anh, họ đều hỏi cô làm thế nào để có thể kiềm chế việc không đẩy người ta lên giường.

Cô lặng lẽ liếc nhìn anh, nụ cười trong mắt Cố Thanh Hoài càng đậm hơn.

Nếu không phải đã chia tay, cô hoàn toàn có thể nghi ngờ anh đang dụ dỗ cô nhưng không có bằng chứng.

Lúc này Cố Thanh Hoài tới gần, anh cúi người xuống, ánh mắt hai người giao nhau, đôi mắt thật sáng giống như quả cầu thủy tinh trong suốt.

Giây tiếp theo, đốt ngón tay của anh nhẹ nhàng di chuyển lên xuống, lau đi khóe miệng dính đầy bột mì của cô.

Trong đầu Chung Ý đột nhiên hiện lên một số hình ảnh, cô đưa tay chạm vào mặt anh rồi sững sờ.

"Mèo có ria mép rồi."

Giọng nói của Cố Thanh Hoài luôn rất dễ nghe, nhất là khi anh cười, lạnh lùng ôn tồn khiến tai cô đỏ bừng.

Nơi ngón tay anh chạm vào càng ngày càng nóng, hơi thở của Chung Ý hỗn loạn, mà lông mi của Cố Thanh Hoài lại dày, đôi mắt tập trung, đuôi mắt bay lên khi cười, thật chói mắt.

"Cô mèo này của nhà ai đây?"

"Tại sao lại đến nhà chú cảnh sát?"


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com