Mối Tình Đầu Của Em Thuộc Về Anh

Chương 27



Một ngày sau khi xem mưa sao băng, các cô gái và chàng trai trong đội đột kích chống kh ủng bố đã quay lại đội SWAT để báo cáo đúng giờ, nhưng điều mà Chung Ý suy nghĩ là vào ngày này năm sau, bộ phim tài liệu có lẽ đã được quay xong.

Trong ống kính của cô sẽ không còn là đội đột kích chống kh ủng bố của Cố Thanh Hoài hay chú chó nghiệp vụ Quy Lai nữa. Nhưng không sao, cô đã đặt trước lịch hẹn ngắm mưa sao băng Orionid cùng với Cố Thanh Hoài rồi.

Khi sao băng lướt qua bầu trời đêm, cô sẽ có lý do để gặp anh.

Đội SWAT chống kh ủng bố ngày đêm túc trực chuẩn bị cho nhiệm vụ, vì đã được cắm trại như mong muốn nên bây giờ họ rất hăng hái, cả người tràn đầy năng lượng. Kể cả khi đối diện với chi đội trưởng, khuôn mặt của họ vẫn tràn ngập nụ cười.

Tuy nhiên chi đội trưởng vốn vui tính lại cho họ một cái nhìn không mấy thiện cảm: "Đi chơi vui lắm hả?"

Ghen tị, đúng là ghen tị rồi!

"Bộ ba ăn dưa" Trần Tùng Bách, Dụ Hành và Trâu Dương đứng thẳng: "Vui lắm ạ!"

Chi đội trưởng cười khẩy: "Đội trưởng Cố cũng đi xem sao băng à?"

Dù sao cũng có đội trưởng làm chỗ dựa, Dụ Hành cảm thấy vô cùng tự tin: "Nửa đêm đội trưởng mới đến ạ!"

Chi đội trưởng lại hỏi: "Có biết tại sao không?"

Trâu Dương thông minh lanh lợi, cười hớn hở: "Mời thủ trưởng nói ạ!"

Nhưng những lời tiếp theo của chi đội trưởng đã khiến mọi người có mặt lúc này đông cứng ngay lập tức——

"Hôm qua phát hiện một quả bom rất khó gỡ trong một khu dân cư. Từ bảy giờ tối đến mười hai giờ đêm, đội của các cậu đã nằm bất động trên mặt đất suốt năm tiếng đồng hồ, mỗi phút mỗi giây đều có khả năng bị nổ tung thành từng mảnh!"

"Cho dù đội trưởng Cố hay gặp may mắn, nhưng nếu chỉ trượt tay một tí thì bây giờ các cậu đã phải về nhặt xác của cậu ta rồi."

Bàn tay Chung Ý đang điều chỉnh ống kính dừng lại, cảm giác máu từ đầu đến chân bỗng trở nên lạnh toát, mà tên khốn đẹp trai đó không biết đang đi đâu rồi, từ sáng sớm đã không thấy mặt đâu.

"Các cô các cậu thông minh lên! Đừng cho rằng có Cố Thanh Hoài chống đỡ mọi chuyện thì có thể thoải mái, lỡ như một ngày nào đó cậu ta không ở đây thì phải làm sao?!"

Chi đội trưởng chỉ mong họ trưởng thành, tức giận xong rồi phủi tay bỏ đi: "Suốt ngày cứ hihi haha, vô ý vô tứ! Tôi nghĩ cậu ta nuông chiều mấy người quá rồi!"

Sau khi bị ăn mắng, mọi người đều im lặng.

Cố Diêm Vương chỉ là Cố Diêm Vương ở sân tập.

Nếu nói đến "mạnh miệng mà mềm lòng", Cố Thanh Hoài thứ hai thì không ai dám đứng thứ nhất.

Tuy anh thực sự rất đáng sợ khi huấn luyện họ tập nhảy từ trên cao và bắn đạn thật, nhưng từ trước đến nay anh luôn là người đảm nhận những nhiệm vụ nguy hiểm nhất.

-

Từ khi ở cùng với Quy Lai, nỗi sợ chó của Chung Ý dần giảm đi, tình yêu của cô dành cho chó thậm chí còn nảy nở mà cô không hề nhận ra.

Cũng có thể là vì Cố Thanh Hoài ở đây, trong tiềm thức của Chung Ý đã khắc sâu ý niệm chỉ cần có anh ở bên thì cô sẽ được an toàn.

Trong thời gian nghỉ tập luyện của đội đột kích chống kh ủng bố, Chung Ý thường đến căn cứ chó nghiệp vụ của đội SWAT để tìm tài liệu. Mỗi lần cô xuất hiện luôn có Cố Thanh Hoài lạnh lùng bên cạnh khiến các cô gái và chàng trai tại căn cứ chó nghiệp vụ kinh ngạc đến ngây người.

Trước mặt cô, "đại đội mít ướt" đang được huấn luyện từ những gì cơ bản nhất như ngồi, đứng, nằm, cắn, chui qua rào chắn lửa, giải cứu con tin.

Giống như cảnh sát được chia thành nhiều loại khác nhau, có điều tra tội phạm, điều tra kinh tế, phòng chống m@ túy, chống lừa đảo,... Chó nghiệp vụ cũng như vậy. Những chú chó nghiệp vụ khác nhau có nhiệm vụ khác nhau. Mỗi chú chó đều sẽ thực hiện nhiệm vụ riêng của mình và được "chuyên môn hóa các kỹ năng".

Gần đó có một dãy vali xếp ngay ngắn, một con Springer Spaniel Anh Quốc bước nhanh đến đó rồi liên tục hít ngửi, bỗng nhiên nó đứng trước một chiếc vali và sủa không ngừng.

Huấn luyện viên tiến lại gần và mở vali ra, quả nhiên bên trong giấu m@ túy: "Làm tốt lắm. Bữa trưa cho thêm đùi gà."

Đây là lần đầu tiên Chung Ý nhìn thấy huấn luyện chó phát hiện m@ túy, cô không khỏi thốt lên: "Giỏi thật đấy."

Cố Thanh Hoài nhướng mày: "Con Springer Spaniel này có nhiều thành tích trong chống m@ túy. Khi cả đội chặn xe của tên buôn m@ túy ở ngã tư đường cao tốc, nó là đứa phát hiện ra m@ túy đầu tiên."

Giọng nói của anh rất hay và sẽ càng trở nên thu hút khi anh nghiêm túc, giống như hồi cấp ba khi anh giảng về các bài toán cho cô nghe.

Chung Ý cúi đầu cầm bút, lông mày toát lên vẻ nghiêm túc: "M@ túy giấu ở đâu mà bị nó phát hiện ra?"

Cố Thanh Hoài giải thích: "Một thùng dứa được bịt kín, bên trong khoét rỗng chứa đầy m@ túy, sau đó dùng keo dán chặt lại với nhau."

Thấy Chung Ý kinh ngạc sau khi biết mánh khóe giấu m@ túy, Cố Thanh Hoài lại tiếp tục dẫn cô đến sân huấn luyện: "Giống chó chăn cừu Đức đang nhảy vòng lửa kia là loại tìm kiếm cứu nạn."

Chung Ý nhìn theo ánh mắt của anh, cô thấy khi chú chó đi qua vật cản bằng lửa, đôi tai ban đầu dựng đứng của nó ngay lập tức cụp lại, dáng vẻ của nó giống như một mũi tên, thực sự rất ngầu.

Cố Thanh Hoài: "Lúc động đất, ô tô không thể đi qua bằng đường núi, nó đi theo đơn vị hơn một tiếng đồng hồ, hai chân trước chảy máu, đi khập khiễng còn chạy vào, đúng là không muốn sống nữa."

Nếu nhìn kỹ, có thể thấy chân trước của chú chó vẫn còn những vết sẹo do cứu trợ thiên tai để lại, nhìn mà đau lòng.

Cố Thanh Hoài: "Giống chó tìm kiếm chất nổ Labrador kia, cứ chín giờ đến năm giờ lại trực ở ga tàu điện ngầm."

"Ga tàu điện ngầm không nắng không gió, lại có máy điều hòa, làm việc chắc nhẹ nhàng hơn nhỉ?"

Chó phát hiện m@ túy và chó tìm kiếm cứu nạn rất hiếm thấy trong cuộc sống hàng ngày nhưng chó tìm kiếm chất nổ thì phổ biến hơn nhiều.

Chung Ý giống như một học sinh tiểu học giơ tay phát biểu trong lớp: "Trước đây em đã nhìn thấy một con trên tàu điện ngầm. Nó đang lim dim thì bị anh cảnh sát đánh thức. Khi đó mọi người xung quanh đều nói, hãy để nó ngủ trưa đi. Nhìn có vẻ buồn ngủ rồi."

Cố Thanh Hoài rũ mắt xuống: "Ai đi ngang qua mà mang theo đồ vật khả nghi sẽ bị nó phát hiện ngay lập tức."

Chung Ý kinh ngạc: "Giỏi thế cơ à?"

Khóe môi Cố Thanh Hoài nhếch lên: "Giống chó tìm kiếm chất nổ làm việc cũng rất mệt mỏi, mỗi ngày đều phải hít ngửi mấy ngàn lần."

Chung Ý không thể tưởng tượng được khái niệm hít ngửi hàng ngàn lần là như thế nào.

Nhìn thấy cô ngơ ngác, Cố Thanh Hoài đứng yên, cúi đầu nhìn: "Em thử dùng mũi hít vào thở ra thật nhanh xem."

Chung Ý chẳng do dự, ngoan ngoãn làm theo lời anh nói, nhanh chóng hít vào thở ra.

Nửa phút sau, cô cau mày, thành thật nói: "Thôi, em đau đầu."

Cô nói chuyện nghiêm túc, nhưng bên tai lại nghe thấy tiếng cười của anh.

Chung Ý ngẩng đầu, Cố Thanh Hoài nhướng mày, nụ cười cũng không mấy nghiêm túc: "Anh nói em làm gì thì em làm đó hả? Ngốc thế nhỉ."

Lúc này cô mới nhận ra anh đang chọc mình.

Chung Ý hay xấu hổ, nghĩ đến dáng vẻ ngớ ngẩn vừa rồi của mình, mặt cô đỏ bừng như tôm luộc: "Cố Thanh Hoài!"

Cả người Cố Thanh Hoài chìm đắm trong ánh sáng dịu nhẹ, anh mỉm cười nhìn cô: "Có, thủ trưởng có chỉ thị gì ạ?"

May là anh đẹp trai, nếu không thì với cái kiểu nói chuyện gợi đòn đó làm sao có thể yên ổn trưởng thành được.

Nhịp tim của Chung Ý đột nhiên đập nhanh hơn, cô lập tức mất bình tĩnh: "Anh không được cười."

Cố Thanh Hoài đút hai tay vào túi quần, rũ mi dài xuống, đường cong lông mày đẹp đẽ: "Cười mà cũng không cho, em có phải hơi độc tài quá rồi không?"

Đúng lúc đàn chó nghiệp vụ đã huấn luyện xong, chúng nó nhìn thấy Cố Thanh Hoài thì lao tới bổ nhào vào người anh. Anh bị cả đàn chó bao vây xung quanh, anh mặc đồng phục cảnh sát lạnh lùng và nghiêm túc, nhưng cảm giác trẻ trung dường như chưa bao giờ thay đổi.

Chung Ý giơ máy ảnh lên và nhấn nút chụp thật nhanh bằng mắt và tay.

Đôi mắt phía sau máy ảnh chỉ hơi cong lên.

-

Thời gian tan làm vào đúng giờ cao điểm của buổi tối, trong ánh hoàng hôn ấm áp, chiếc xe địa hình màu đen phóng nhanh về phía trước.

Chung Ý lấy cuốn sổ mang theo bên mình ra, tiếp tục sắp xếp những nội dung quay phim chính vào cuốn sổ để tránh khi về đến nhà lại quên mất.

"Nghe nói thời gian hạnh phúc nhất trong ngày của chú chó Labrador đang làm nhiệm vụ ở ga tàu điện ngầm là khi nó quay trở lại căn cứ chó nghiệp vụ và được chơi đùa cùng người huấn luyện của nó."

"Vậy à?" Giọng điệu Cố Thanh Hoài có vẻ thờ ơ, rõ ràng anh không mấy hứng thú với mấy chú chó nghiệp vụ.

Ngay lúc Chung Ý cảm thấy mình bắt sai chủ đề thì lại nghe anh hỏi: "Thời điểm hạnh phúc nhất của mèo là khi nào?"

Cô chợt ngừng hô hấp, Cố Thanh Hoài nghiêng đầu liếc nhìn cô, trong giọng nói mang theo nụ cười trêu chọc: "Lúc ăn cá khô hả?"

Làn gió buổi tối mùa thu lùa vào qua cửa sổ xe, thổi nhè nhẹ vào má Chung Ý.

Mỗi lần nghe anh nói từ "mèo", cô lại cảm thấy như có một dòng điện chạy qua tai mình.

Cô đột nhiên cảm thấy mình rất giống con chó đó, điều hạnh phúc nhất mỗi ngày là khi tan làm có Thanh Hoài dẫn cô đi chạy bộ.

Sau bữa tối, Chung Ý cố ý thay đồ thể thao, thời tiết ngày càng lạnh nên cô mặc chiếc áo khoác gió nhẹ thay cho áo ngắn tay, chiếc quần thể thao để lộ một phần mắt cá chân. Thân hình cô gầy gò, vận động một chút khiến cô có thêm những đường nét rất tinh tế.

Tuy nhiên Cố Thanh Hoài chỉ nhìn cô và khẽ nói: "Hôm nay không phải chạy."

Chung Ý không quen nên hỏi: "Tại sao?"

Cô có tính cách bi quan, thích nghĩ đến điều tồi tệ nhất khi có chuyện xảy ra.

Không cần hỏi cũng biết Cố Thanh Hoài là đội trưởng đội đột kích chống kh ủng bố, các thành viên trong đội của anh tuy còn trẻ nhưng đều là những người lính xuất sắc và sắc bén nhất trong toàn bộ đội cảnh sát đặc biệt.

Anh dẫn họ đi tập, nhảy từ tòa nhà cao hơn chục mét xuống, chạy đến khung đỡ giữa cầu cầu vồng, nếu ở trên mặt đất bằng phẳng thì phải mang theo trang bị đầy đủ vũ khí hàng chục kg.

So sánh ra thì chạy với cô chắc chán lắm.

"Được." Cố Thanh Hoài không cần giải thích, cô cũng đã đồng ý: "Vậy em đi làm việc."

Cố Thanh Hoài cầm lấy áo khoác: "Chúng ta sẽ đi leo núi."

Chung Ý đứng ngây ra, nghe thấy anh nói tiếp: "Nhân tiện, dẫn Quy Lai đi hóng gió."

Quy Lai đi đến bên cạnh Cố Thanh Hoài, lượn qua lượn lại

Anh ngồi xổm trên mặt đất, cúi đầu trêu đùa với chú chó. Mái tóc anh đen bông xù, mềm mại óng ả, xõa xuống che đi đôi lông mày.

Đến bây giờ cô vẫn còn nhớ cảm giác chạm vào mái tóc của anh. Khi cô còn chưa thức dậy vào sáng sớm, anh sẽ vùi mặt vào hõm cổ cô, dụi vào nhẹ nhàng giống như một chú chó.

Tim đập thình thịch, khóe môi Chung Ý giật giật: "Em tưởng..."

Cố Thanh Hoài: "Tưởng cái gì?"

Chung Ý cố gắng hết sức để tỏ ra bình tĩnh, không để lộ chút cảm xúc khác thường nào.

Cô nói với vẻ mặt thẳng thắn: "Em tưởng anh nghĩ em trẻ con nên không muốn dạy."

Cố Thanh Hoài ngước mắt lên.

Ngày nào nữ đạo diễn Chung cũng phải đối mặt với thiết bị quay chụp, cô có khuôn mặt trái xoan, lông mày rậm, đồng tử màu nhạt, ít nói, khó gần, khi nói chuyện rất thẳng thắn, hiếm khi vòng vo và thậm chí còn có tính trẻ con.

Cố Thanh Hoài mỉm cười, gương mặt mang theo vẻ chơi bời trăng hoa khiến người ta đỏ mặt không dám nhìn thẳng, anh nói với giọng điệu lười biếng: "Sao anh dám chứ?"

Anh mặc một chiếc áo khoác màu đen rộng thùng thình, kết hợp với quần thể thao và giày thể thao màu đen, dù có bờ vai rộng nhưng nhìn nghiêng thì anh vẫn trông rất gầy.

Vẻ ngoài này không giống một chuyên gia gỡ bom đang chiến đấu trong làn mưa bom bão đạn mà giống như Cố Thanh Hoài hồi còn trong trường quân sự. Khóa kéo sát đến tận cằm, cả người anh toát lên vẻ nam tính quyến rũ.

Phải mất hai mươi phút lái xe từ nhà đến địa điểm leo núi.

Chung Ý ngồi ở ghế phụ, Quy Lai ở ghế sau, có cảm giác giống như một đứa trẻ được cha mẹ đưa đi du xuân.

Cửa sổ xe phản chiếu khuôn mặt tuấn tú của anh cảnh sát Cố Thanh Hoài, đường nét sắc sảo và lạnh lùng, không có điểm nào để chê.

Đến đèn đỏ, màn hình điện thoại di động của Cố Thanh Hoài sáng lên.

Anh giơ tay và đeo tai nghe Bluetooth vào, vẻ mặt không hề thay đổi chút nào.

Nhưng ngay sau đó anh quay vô lăng và nói với cô: "Chúng ta lái xe về vùng nông thôn trước đã nhé."

Chung Ý: "Có chuyện gì vậy?"

Tên khốn Cố Thanh Hoài này luôn mang đến cho người khác cảm giác không đáng tin cậy: "Trên công trường đào ra một mảnh "phế liệu", anh qua đó xem thử."

Xe của anh đã đến hiện trường trước đội SWAT, nơi đào được vỏ bom đã qua sử dụng là một công trường xây dựng.

Vỏ bom đã qua sử dụng còn sót lại từ những năm chiến tranh không phải là hiếm. Khi Cố Thanh Hoài mới nhập ngũ, anh đã đi theo Nhậm Trung Hoa gom tập trung cho nổ một loạt.

Cố Thanh Hoài cởi dây an toàn.

Trong mười giây ngắn ngủi đó, Chung Ý chợt nghĩ đến bộ đồ EOD, anh không mặc bộ đồ EOD!

Khi Cố Thanh Hoài mở cửa xe, cô cũng không quan tâm thêm gì nữa, chỉ vội nắm chặt cổ tay anh.

Cố Thanh Hoài rũ mắt xuống, khớp ngón tay của Chung Ý trắng bệch và lạnh lẽo, cô hỏi: "Bộ đồ EOD của anh đâu?"

Anh không trả lời, chỉ nhìn vào mắt cô và nói với giọng nghiêm túc hiếm có: "Anh sẽ quay lại sớm thôi."

Nói xong, Cố Thanh Hoài gỡ từng ngón tay của cô, bước xuống xe không chút do dự.

Ngay sau đó cửa xe bị khóa, Chung Ý cố gắng đẩy cửa ra để đi theo anh nhưng vô ích.

Mỗi khung hình trước mặt đều trở thành một thước phim chuyển động chậm khó quên.

Cố Thanh Hoài xuyên qua đám đông, vượt qua đồng nghiệp cảnh sát, nhấc dây cảnh giới lên rồi đi thẳng vào trong.

Bên ngoài dây cảnh giới có rất nhiều cảnh sát và người đứng xem.

Bên trong dây cảnh giới chỉ có anh và quả bom.

Chung Ý nhìn thấy anh ra hiệu, và rồi dây cảnh giới được kéo dài từ năm mươi mét lên một trăm mét.

Nó cho thấy một khi quả bom bị kích nổ, phạm vi ảnh hưởng là hơn trăm mét, còn anh ở trung tâm vụ nổ thì sao?

Chung Ý cảm thấy lạnh giá tới tận xương tủy, như thể đang trở lại mùa đông mưa ẩm ướt ở miền Nam.

Nếu không tận mắt nhìn thấy, cô sẽ không tin rằng trong hòa bình lại có một nhóm người làm nghề như vậy.

Sau khi biết Cố Thanh Hoài là chuyên gia EOD, cô đã tìm kiếm rất nhiều bài báo, tin tức và bài phỏng vấn về nghề nghiệp này.

Đối với những chuyên gia gỡ bom chiến đấu chống lại cái chết trong thời hòa bình, có người bị mất cánh tay, có người mười ngón tay của họ không thể duỗi thẳng được.

Ngoài ra, tại thời điểm vụ nổ xảy ra, phản ứng đầu tiên không phải là đau đớn mà là xem tay mình còn đó hay không...

Sống sót đã là một huy chương.

Cố Thanh Hoài nhìn mảnh "phế liệu" trước mặt rồi khẽ cau mày.

Loại này anh chỉ mới thấy trong tài liệu, nó được sản xuất vài năm trước ngày giải phóng, tên là "mìn chống tăng"*, có thể dễ dàng làm thủng một lỗ trên xe tăng.

[*] Mìn chống tăng là loại vũ khí có sức công phá mạnh hơn nhiều so với mìn sát thương. Loại mìn này được thiết kế để làm hư hỏng hay phá huỷ các phương tiện, xe cơ giới như xe tăng, xe bọc thép, thiết giáp. So với mìn sát thương, mìn chống tăng có kích thước lớn hơn và chứa nhiều thuốc nổ hơn.

Anh có một đàn anh là anh hùng hạng nhất trong Bộ Công an, anh ấy đã bị bốc cháy khi xử lý những quả bom đã qua sử dụng.

Xung quanh đều là nhà dân, trên ban công phơi quần áo trẻ em và đồ chơi vẫn chưa kịp dọn, tòa chung cư gần nhất cách tâm vụ nổ chưa đầy chục mét, đứa trẻ đang bập bẹ của nhà ai đó đang nhìn ra ngoài.

Anh bắt buộc di chuyển quả bom đến vùng đất vắng người trước khi tiến hành gỡ nó.

Không có bộ đồ EOD hay mũ bảo hiểm EOD, anh cởi áo khoác ném sang một bên, trên người chỉ mặc một chiếc áo phông trắng sạch sẽ và quần thể thao màu đen.

Cố Thanh Hoài có nước da trắng, đường nét tuấn tú, khi không mặc đồng phục cảnh sát, anh nhìn giống như một công tử quý tộc, thật sự không dễ làm người khác nghe theo, nhưng khi anh cúi người trước quả bom, dọn dẹp sạch sẽ từng chút đất đá, bình tĩnh nâng quả bom lên và đưa quả bom lên xe vận chuyển thì tất cả cảnh sát có mặt đều nín thở.

Một vị cảnh sát già tóc bạc đã đích thân lái chiếc xe tải vận chuyển vào "vùng đất không người".

Chung Ý ngồi trong xe, không thể nhìn hay nghe thấy gì.

Những cảnh tượng trong quá khứ bắt đầu điên cuồng hiện ra trước mắt cô.

Đột nhiên, từ xa có một tiếng nổ lớn như sấm sét trên mặt đất.

Máu khắp người lập tức lạnh đi, Chung Ý dùng hết sức đẩy cửa xe ra nhưng không thể, chỉ có thể nhìn chằm chằm về hướng vụ nổ.

Chỉ có bụi bay mù mịt nhưng không thấy người đó.

Những hình ảnh trong đầu cô cuối cùng cũng dừng lại ở con hẻm đầy hoa anh đào trước cổng trường, nơi chàng trai kéo cô đến trước mặt.

--- Không phải tôi đã bảo cậu đợi tôi cùng về à, sao cậu lại chạy ra ngoài trước?

--- Tôi biết, tên cậu là Chung Ý.

--- Anh yêu tình yêu của em.

Bụi bay đầy trời, chiếc xe tải chạy về phía vùng đất không người giống như một đội cảm tử.

Cố Thanh Hoài xuống xe, dặn dò cảnh sát hiện trường: "Tôi nghi ngờ dưới công trường này không chỉ có một quả bom đã qua sử dụng này đâu."

"Tôi đã hiểu, trước tiên chúng tôi sẽ phong tỏa nơi này để chờ xử lý tiếp."

Không lãng phí thời gian, Cố Thanh Hoài đi thẳng tới chiếc xe địa hình của mình.

Những chuyện thế này là chuyện bình thường như ba bữa một ngày trong mười năm làm nghề cảnh sát và quân đội của anh.

Khi di chuyển quả bom, suy nghĩ duy nhất trong đầu anh là Chung Ý ở đây, không thể để xảy ra chuyện gì được.

Anh lên xe, thắt dây an toàn, thản nhiên giải thích với Chung Ý: "Quả bom đã qua sử dụng trước khi giải phóng đã được chuyển đi và cho nổ rồi."

Chung Ý không nói gì, chỉ im lặng quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Cố Thanh Hoài rũ mắt xuống, hai tay cô gái nắm chặt, trắng bệch, run rẩy không ngừng.

Giọng điệu của anh không bông đùa nữa, nhẹ nhàng như thể đã đầu hàng: "Anh không sao."

Chung Ý quay đầu lại, mọi tức giận và đau khổ cho cô dũng khí khẳng định không chút do dự: "Em không quan tâm anh có bị sao hay là không!"

Lúc này Cố Thanh Hoài mới phát hiện mắt của cô đỏ bừng, lông mi ướt đẫm, răng cắn chặt vào môi, bướng bỉnh như cả người mang đầy gai.

Khi màn đêm buông xuống, Chung Ý nhìn ánh sáng mở ảo bên ngoài cửa sổ.

Cô cố kìm nước mắt, đôi mắt đỏ hoe.

Bộ đồ EOD là phương tiện thu nhặt thi thể của chuyên gia gỡ bom.

Nhưng vừa rồi anh không có biện pháp bảo vệ, dây cảnh giới kéo dài cả trăm mét, nếu quả bom đó nổ thì sẽ thế nào?

Cho nên khi tiếng nổ vang lên, cô thật sự cho rằng anh sẽ không bao giờ quay lại nữa.

-

Nửa giờ sau, xe địa hình của Cố Thanh Hoài dừng lại ở bãi đỗ xe dưới chân núi.

Có lẽ vì bầu trời đầy sao nên phong cảnh ngọn núi này về đêm đẹp hơn ban ngày.

Hai bên đường là những chấm đèn ấm áp, dưới chân núi là phố ăn vặt.

Tiếng rao bán hàng lẫn trong dòng người tấp nập, mọi thứ trước mặt đều là sự náo nhiệt mà Chung Ý mong mỏi nhất nhưng không dám khao khát khi một mình ở phía Nam.

Cố Thanh Hoài xuống xe, đi tới ghế sau, khẽ gọi "Quy Lai".

Chú chó nghiệp vụ được huấn luyện tốt ngoan ngoãn tiến lên, Cố Thanh Hoài xoa đầu nó rồi lấy dây xích và rọ mõm lại: "Ở đây có rất nhiều người, để phòng tai nạn nên cần phải đeo cái này cho mày nhé."

Giọng điệu của anh dịu dàng, ngón tay dài và sạch sẽ, động tác không thể nhẹ nhàng hơn.

Quy Lai cũng rất hợp tác, nó vẫy đuôi tới lui, giống như cũng không có chút khó chịu nào.

Sau đó Cố Thanh Hoài đi về phía ghế phụ, nơi cô bạn gái cũ rất khó dỗ dành của anh đang ngồi.

Anh mở cửa, khẽ hỏi cô: "Xuống xem thử nhé?"

Giọng nói lạnh lùng mang theo ý dỗ ngọt, nhẹ nhàng rơi vào tai.

Chung Ý bước xuống xe mà không thèm nhìn anh.

Toàn bộ con phố ăn vặt trông như được làm từ bánh quy caramel, không khí tràn ngập mùi thơm bùng nổ của hạt vừng, khiến người ta lập tức cảm thấy sảng khoái.

Chung Ý đi phía trước, Cố Thanh Hoài đi theo phía sau, không quá xa cũng không quá gần.

Anh gầy và cao, khuôn mặt trắng trẻo, dù ban đêm có tối đến mấy thì đường nét trên khuôn mặt vẫn rất nổi bật.

Hơn nữa anh chàng này còn dẫn theo một chú chó to lớn vô cùng nổi bật, thường xuyên thu hút ánh nhìn của người qua đường.

Chung Ý bước đi mà không mục đích, mái tóc dài được buộc thành đuôi ngựa phất phơ trên tấm lưng thon thả.

Một món ăn vặt ven đường đã thu hút sự chú ý của cô, cô có thể ngửi thấy mùi thơm ngọt ngào mà không cần nhìn mặt hàng bán.

Khi đến gần hơn, cô thấy chiếc bánh nếp ấm áp được bao phủ bởi những lớp trái cây sấy khô, các loại hạt và bánh bao lên men.

Tất nhiên còn được rắc bên trên các sợi xanh đỏ, thứ mà cô ghét nhất, chỉ nhìn thôi cũng khiến nhớ đến bánh trung thu năm hạt.

Cô chỉ nhìn vì tò mò mà thôi.

Giọng nói của Cố Thanh Hoài nhẹ nhàng vang lên từ phía sau, nhưng lại không hướng về phía cô.

Anh cảnh sát trẻ tuổi, vừa cao ráo lại đẹp trai đang khom người, hai tay chống trên đầu gối: "Quy Lai hỏi đạo diễn Chung xem có muốn ăn bánh hoa mai không?"

Chung Ý sửng sốt, trái tim vốn đã xây dựng một bức tường dày đột nhiên sụp đổ, vỡ vụn.

Quy Lai dường như hiểu được lời anh nói, nó ngoan ngoãn đi đến bên cạnh cô, dụi đầu vào lòng bàn tay cô.

Chung Ý mím môi không nói gì, nhưng bụng cô lại cồn cào.

Cô vô cùng khó chịu, đôi lông mày thanh tú nhíu lại, miệng mím chặt.

Hai mắt Cố Thanh Hoài cụp xuống, anh quét mã QR thanh toán ở quán ăn, không quên nói với ông chủ: "Đừng cho thêm cái sợi xanh đỏ nhé."

Ông chủ không hiểu: "Sợi xanh đỏ ngon thế mà? Sao lại không cho vào?"

Cố Thanh Hoài nhận lấy rồi đưa cho Chung Ý, thản nhiên đáp: "Trẻ con kén ăn."

Giọng nói trong trẻo và lạnh lùng từ từ truyền vào tai cô, dễ dàng đốt cháy tai cô.

Chung Ý luôn yêu thích các loại bánh gạo nếp thơm, ngọt, mềm.

Cắn một miếng, mắt cô sáng lên gần như ngay lập tức.

Món ăn vặt này có tên là Bánh hoa mai, có nhân đậu đỏ ở bên trong và trái cây sấy khô bên ngoài.

Lớp vỏ ngoài của gạo nếp cháy xém mềm dẻo, mùi thơm của vừng đen bùng nổ trên đầu lưỡi.

Khi đi tiếp, có thể thấy một hàng dài người xếp hàng ở một cửa hàng ven đường.

Đang bán gì nhỉ? Có ngon không?

Cố Thanh Hoài khẽ nói: "Quy Lai hỏi đạo diễn Chung có muốn ăn bánh rong biển không?"

Đôi mắt của Chung Ý cay cay, nhưng khóe miệng đang mím lại bắt đầu nhếch lên không thể kiểm soát.

Cô cố gắng kiềm chế nhưng không thể, cô quay người lại, mặt nghiêm túc hỏi anh: "Bánh rong biển là gì?"

Tên khốn đẹp trai này mà tỏ ra dịu dàng thì đúng là chết người.

Ánh đèn đường mờ ảo khiến đường nét của anh bớt sắc sảo, mái tóc đen tuyền và lông mi đen mềm mại, khóe miệng nở một nụ cười nhàn nhạt: "Xin thưa với đạo diễn Chung, lớp ngoài là bánh phồng, lớp nhân là rong biển."

Chung Ý thích nhất đồ ăn vặt có vị rong biển, cô dè dặt nói nhỏ: "Vậy em muốn thử một cái."

Cố Thanh Hoài không khỏi bật cười, hơi nhếch khóe miệng: "Tuân lệnh."

Bánh rong biển nóng hổi được đưa tới, Chung Ý thổi cho nguội rồi cắn một miếng, vị mặn, vỏ giòn, trong miệng thơm lừng.

Cố Thanh Hoài hỏi: "Có ngon không?"

Chung Ý vô thức gật đầu và nhìn thấy nụ cười trong mắt anh.

Cô nhanh chóng quay mặt đi và bước về phía trước, dùng răng cắn chặt khóe miệng đang nhếch lên.

Họ đi từ phía đông đến phía tây, Chung Ý không thể ăn được nữa, cô cần thứ gì đó để uống.

Cố Thanh Hoài dường như có khả năng đọc được suy nghĩ, năng lực này chỉ có tác dụng với cô.

Sau đó anh nói với chú chó: "Quy Lai hỏi đạo diễn Chung xem có muốn uống thạch không?"

Chung Ý quay người lại hỏi: "Thạch là nước gì?"

Chủ tiệm nhiệt tình giới thiệu: "Cho bột vào nước đun sôi, để nguội sẽ thành thạch tự nhiên, thêm nước đường hoa quế và mật ong, ăn sẽ thấy thanh mát, sảng khoái."

Chung Ý: "Tôi muốn hai ly, cảm ơn."

Cô tự mình cầm lấy một cốc, cái còn lại đưa cho Cố Thanh Hoài.

Nhìn túi đựng bột thạch, Chung Ý chợt cảm thấy quen thuộc.

Khi nghĩ đến món bánh hoa mai và bánh rong biển vừa ăn, cô có cảm giác như mình đã từng nhìn thấy trước đây.

Vì đồ ăn ngon, Chung Ý quyết định chấm dứt chiến tranh lạnh đơn phương.

Suốt cả buổi tối, cuối cùng cô cũng chủ động lên tiếng một lần: "Đội trưởng Cố."

Cố Thanh Hoài nhướng mày, giả vờ giả vịt hỏi: "Đạo diễn Chung đang nói chuyện với anh à?"

Quả nhiên không đến một phút, bộ mặt thật của tên khốn đẹp trai này đã lộ ra. Anh không giống cảnh sát chút nào, rõ ràng là một tay ăn chơi thích trêu chọc con gái.

Chung Ý cố gắng lờ đi sự trêu chọc khiến người ta nóng mặt trong giọng nói của anh, cô nói: "Năm ngoái, em nhận được một thùng hàng do Triệu Tuyết Thanh gửi."

Cô ngẩng mặt lên, Cố Thanh Hoài cụp mắt xuống.

Chung Ý: "Hình như có bánh hoa mai, bánh rong biển, bánh lòng trắng trứng... có rất nhiều loại."

Cố Thanh Hoài tùy ý hỏi: "Ăn ngon không?"

Chung Ý tiếc nuối: "Lúc đó em đang quay một bộ phim tài liệu, nhân vật chính là Tiểu Mẫn nên em chia cho cô bé hết rồi."

Cố Thanh Hoài "Ừm", mặc dù khóe miệng vẫn hơi nhếch lên nhưng cảm xúc lại rất nhẹ nhàng.

Chung Ý: "Em không ngờ nó ngon như vậy."

Khóe miệng Cố Thanh Hoài hơi cong, anh không nói gì.

Chung Ý chợt nhận ra: "Nhưng bình thường em cũng không nỡ chia đâu, bởi vì toàn đồ em thích ăn."

Khóe miệng cô dính đầy vết bánh rong biển.

Cố Thanh Hoài giơ tay lên, dùng mu bàn tay dịu dàng lau giúp cô: "Giống trẻ con quá."

Khi không vui, chỉ cần được ăn thứ gì đó ngon cũng có thể khiến tâm trạng dễ chịu hơn.

Tim Chung Ý đập thình thịch, hơi ấm ở khóe miệng khi anh chạm vào, cảm xúc như in dấu trên da, đọng lại thật lâu.

Gò má nóng bừng, Chung Ý lại cụp mắt xuống: "Anh mới trẻ con, chỉ biết bắt nạt người khác."

Lông mi Cố Thanh Hoài cụp xuống, ánh mắt tràn đầy nuông chiều: "Không tức giận nữa à?"

Chung Ý mạnh miệng: "Em tức giận à?"

Cố Thanh Hoài tỏ ra vô tội: "Em không tức giận, em chỉ một mình đi ở phía trước, dùng bạo lực lạnh mà thôi."

Cô phớt lờ anh nên anh dùng Quy Lai làm "công cụ".

Mỗi lần đi ngang qua một quán ăn, anh đều hỏi cô có muốn ăn không.

Nó cũng... rất dễ thương.

Chung Ý: "Anh không phải rất giỏi à? Anh không mặc bộ đồ EOD hay đội mũ bảo hiểm mà lao lên một mình, còn khóa cửa xe."

Cố Thanh Hoài nhìn mắt cô vẫn còn đỏ bừng, chợt nghĩ cảm giác ngồi một mình trong xe khi tiếng nổ vang lên của cô sẽ như thế nào.

Anh dịu dàng nói: "Anh sai rồi."

Thấy cô đã ăn hết đồ ăn vặt trên tay, anh đưa cho cô một miếng bánh hoa mai khác rồi nói: "Nếu đạo diễn Chung muốn đánh muốn mắng thì cứ tùy ý."

Chung Ý cắn một miếng bánh hoa mai, ngon đến mức muốn hét lên: "Ai muốn đánh mắng anh chứ?"

Tuy nhiên, ngoài miệng vẫn không chịu bỏ qua: "Mấy năm không gặp, khả năng dỗ ngọt của đội trưởng Cố tăng cấp nhỉ?"

Đôi mắt biết cười hiếm hoi của anh cảnh sát trẻ vô cùng hiền lành và dễ chịu.

Anh đứng bên cạnh cô, lặng lẽ nhìn những ngôi sao trên bầu trời phía trên đầu, với những tia sáng li ti lóe lên trong đôi mắt trong veo của anh.

Cô nhẹ nhàng gọi anh: "Đội trưởng Cố."

Cố Thanh Hoài cụp mắt xuống, đôi mắt vừa trong vừa sáng.

Chung Ý khẽ lẩm bẩm: "Anh từng tìm hiểu..."

Tiếng người huyên náo, anh không nghe rõ nên cúi xuống trước mặt cô, ghé sát tai vào miệng cô: "Em nói gì thế?"

Nhịp tim của Chung Ý đột nhiên đập nhanh hơn vài nhịp, cô nhìn thấy hàng mi dày và đường quai hàm trong trẻo được ánh trăng vạch ra giống như hình dáng trong tranh.

Cô hơi ghé sát vào tai anh: "Anh từng tìm hiểu các cách dỗ bạn gái à?"

Cố Thanh Hoài bình thản nhìn cô: "Sao em lại hỏi như vậy?"

Giọng Chung Ý càng trầm hơn: "Em chỉ cảm thấy bây giờ đội trưởng Cố rất biết cách làm người khác vui."

Cố Thanh Hoài đứng thẳng, từ trên cao nhìn xuống: "Vậy là bây giờ em đang rất vui?"

Chung Ý không muốn gật đầu, nhưng khóe mắt và lông mày lại lộ ra ý cười, mắt ngọc mày ngài.

Cố Thanh Hoài nhướng mày mỉm cười, lông mày sáng ngời, phảng phất tinh thần hăng hái của thời niên thiếu.

"Chưa từng tìm hiểu." Anh co ngón tay lại, gõ nhẹ vào trán cô: "Anh chỉ dỗ mình em thôi."


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com