Ta lại nhớ về đêm trăng treo lơ lửng nơi hoang dã năm ấy.
Đường quê hoang vu, bóng cây lay động.
Hắn cõng ta đi qua con đường không một bóng người, rồi đi qua chiếc cầu mục nát.
Bây giờ ban ngày không có gió, vậy mà nước mắt ta vẫn nóng hổi rơi xuống, thấm ướt cả vai hắn.
Lại giống như ngày ấy, dường như ta chỉ còn hắn mà thôi.
"Triệu Gia Nam, giữa phố lớn thế này, sao ngươi còn mang theo trường thương?"
"Ta muốn mang thì mang."
"...Triệu Gia Nam, ta không muốn ngươi chết."
"Vậy thì nàng cũng đừng chết, sống thật tốt đi."
"...Đừng đi, có được không?"
"Không được."
"Ta cầu xin ngươi."
"Tỷ phu."
"Cha."
"Không được gọi ta là cha."
"Nhưng trước đây ngươi nói ta là con gái của ngươi."
"Lão tử không có con gái lớn như vậy!"
"Tam gia."
"Hử?"
"Ngươi già rồi."
"Vớ vẩn, ta mới hai mươi lăm, sao mà già?"
"Hai mươi lăm tuổi, đáng ra đã làm cha từ lâu rồi."
"Ta còn chưa lấy vợ."
"Lạ thật, tại sao ta luôn nhớ đến dáng vẻ ngày trước của ngươi? Phụ thân ta từng khen ngươi trầm ổn, nhưng thật ra ngươi chỉ có vẻ ngoài trầm ổn, còn bên trong thì ngạo mạn vô cùng."
"Chuyện này mà nàng cũng biết sao?"
"Ta mệt quá, ngươi đừng đi nữa."
"Đừng ngủ, ta đưa nàng đi gặp đại phu."
Từ nhỏ ta đã nghe danh Triệu Tam.
Hắn ăn cơm bách gia, lớn lên trong chợ búa, đánh nhau giỏi, càng ngày càng vô pháp vô thiên.
Ai cũng bảo hắn là tai họa của trấn Thanh Thạch.
Sau này, thổ phỉ tràn xuống cướp bóc, hắn dẫn theo một đám du côn lưu manh, cùng quan sai trong huyện chống lại chúng.
Nhưng xong việc, hắn vẫn y như cũ, cả ngày dẫn người đến phố Quế Tử vòi tiền.
Về sau, hắn trực tiếp thu phí bảo kê.
Thật vô lý.
Huyện lệnh đã cảnh cáo hắn mấy lần, nhưng sau cùng cũng mặc kệ.
Bởi vì họ đối với hắn có một yêu cầu rất thấp—
Chỉ cần đừng g.i.ế.c người, thì cứ để hắn làm Tam gia của hắn.
Phụ thân ta, huyện lão gia, cùng người dân trong trấn đều là những kẻ khôn ngoan.
Triệu Gia Nam là ác bá, cũng là anh hùng.
Hôm nay, hắn vác theo trường thương, đưa ta đứng trước phủ Trung Dũng hầu.
Hắn nói:
"Tiểu Xuân, thuốc của nàng đến rồi."
Ta biết hắn thật sự rất lợi hại.
Khai Châu là nơi thế nào, ta rất rõ.
Sào huyệt thổ phỉ ở Hắc Lĩnh, hắn có thể trèo ra từ núi thây, cũng có thể xông vào phủ hầu, dùng trường thương đoạt mạng bọn chúng.
Phủ hầu binh lính rất nhiều, g.i.ế.c thế nào cũng không hết.
Ta nghe gió rít lên từng đợt, trong hơi thở của hắn tràn đầy mùi m.á.u tanh.
Mùi m.á.u càng ngày càng nồng, người ngã xuống không ngừng.