Mối Hôn Sự Bán Chịu Dao
Tạ Minh Xuyên có một vẻ ngoài ưa nhìn.
Dáng người như tùng, mặt đẹp như ngọc, mày mắt như tranh vẽ.
Chỉ tiếc là còn có thêm cái miệng dẻo quẹo.
Lúc mới vào phủ, ta cũng từng thầm thương trộm nhớ hắn.
Thiếu nữ nào mà chẳng mơ mộng tình yêu?
Huống chi, Tạ Minh Xuyên đẹp trai như vậy, lại còn là phu quân tương lai của ta.
Chỉ là theo thái độ của Tạ Minh Xuyên đối với ta những năm qua, trái tim dù có nóng bỏng đến đâu cũng đã nguội lạnh cả rồi.
"Khăn tay này là của ta, ta không trộm đồ của nàng ta."
Liễu Tân Nguyệt lập tức đỏ hoe mắt, đôi mắt to tròn long lanh nước nhìn Tạ Minh Xuyên;
"Biểu ca, ý nàng ta là gì?"
"Chẳng lẽ nàng ta định vu khống ta lấy khăn tay của nàng ta sao?"
"Ta từ nhỏ đến lớn, muốn trân bảo quý hiếm gì mà không có, cần gì phải lấy đồ của nàng ta?"
3、
Tạ Minh Xuyên rất thương cô em họ này.
Thấy nàng ta chịu ấm ức, sắc mặt hắn càng trở nên khó coi hơn.
Vậy mà không nói một lời, trực tiếp giật lấy chiếc khăn tay từ tay ta.
Sức hắn lớn hơn ta rất nhiều, ta hoàn toàn không phòng bị nên bị hắn kéo mạnh như vậy, ngã ngửa ra đất.
"Phụt~"
Liễu Tân Nguyệt nín khóc mỉm cười, trong mắt tràn đầy vẻ đắc ý.
Ta chống tay gắng gượng đứng dậy, lúc này mới phát hiện vừa rồi lúc chống tay xuống đất đã bị đá vụn làm trầy da.
Lòng bàn tay rỉ ra một mảng m.á.u đỏ sẫm.
Nhìn thấy tay ta, Tạ Minh Xuyên càng bực bội hơn, giọng điệu mang theo vài phần hối hận;
"Tống Thanh Thư, ngươi là đồ óc heo hả?!"
"Người lớn tướng thế này mà đứng cũng không vững!"
Nói xong, hắn kéo tay ta, dùng chiếc khăn vừa giật được tỉ mỉ lau đi những mảnh đá vụn trên lòng bàn tay ta.
"Người hầu trong sân của ngươi cũng nên dạy dỗ lại đi, đến cái đường cũng quét không sạch!"
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
"Có đau không? Ngươi đợi đó, ta đi lấy hộp thuốc."
Tạ Minh Xuyên vội vã rời đi, đến khóe mắt cũng không liếc nhìn Liễu Tân Nguyệt.
Ta ngẩn ngơ nhìn hắn, không tả nổi cảm giác trong lòng.
Tạ Minh Xuyên luôn như vậy.
Đánh một cái tát xong lại cho một viên kẹo.
Khiến lòng người như nắm tro tàn sắp tắt, chỉ cần thổi nhẹ vài hơi là lại có dấu hiệu nhen nhóm trở lại.
Đôi khi, ta thậm chí còn cảm thấy hắn thích ta.
Chỉ là ngay cả bản thân hắn cũng không muốn thừa nhận tình cảm này.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
"Biểu ca, biểu ca!"
Liễu Tân Nguyệt tức đến mức giậm chân bình bịch, nhưng vẫn không gọi được Tạ Minh Xuyên đang rảo bước đi nhanh kia quay lại.
Nàng ta quay đầu lại, nhìn chằm chằm vào mặt ta, đôi mắt hạnh mang theo sự oán độc không phù hợp với lứa tuổi;
"Tống Thanh Thư, ngươi đừng có đắc ý."
"Loại người thấp hèn như ngươi, xách giày cho biểu ca còn không xứng!"
"Ta sẽ không để ngươi gả cho huynh ấy đâu!"
Buông lời cay độc xong, nàng ta đưa tay đẩy mạnh ta một cái, rồi dẫn theo nha hoàn nghênh ngang bỏ đi.
4、
Ta đứng trong sân rất lâu, mãi đến khi mặt trời lặn về phía tây, vẫn không đợi được hộp thuốc của Tạ Minh Xuyên.
Ta nghĩ, chắc hắn sẽ không đến nữa đâu.
Thôi vậy, cũng chỉ là trầy chút da thôi mà.
Bất ngờ là, đến tối, Quế ma ma bên cạnh Tạ phu nhân đích thân dẫn người đến sân của ta.
Áo cưới mà nha hoàn bưng trên tay được dệt từ gấm phù quang quý giá, dưới ánh nến chiếu rọi phản xạ ra ánh sáng lộng lẫy khiến người ta mê mẩn.
Quế ma ma vẫy tay, các nha hoàn lại đưa lên một hộp chỉ vàng chỉ bạc.
"Hôn kỳ định vào hai tháng sau."
"Áo cưới này đã được cắt may theo dáng người của cô nương, theo quy củ ở kinh thành, hoa văn trên áo cưới phải do tân nương tự tay thêu lên."
"Nghe nói Tống cô nương thêu thùa tinh xảo, hai tháng này cứ ở yên trong phòng chuẩn bị đồ cưới đi."
Hôn sự của ta và Tạ Minh Xuyên đã được định từ năm ta ba tuổi.
Tống gia giữ lời hứa ngàn vàng, chuyện đã định rồi thì không bao giờ thay đổi.
Nên dù Tạ gia đối xử không tốt với ta, ta cũng chưa từng nghĩ đến việc không nhận cuộc hôn nhân này.
Ta ngoan ngoãn nhận lấy áo cưới, bắt đầu đóng cửa không ra ngoài.
Liễu Tân Nguyệt cũng biết ta đang thêu áo cưới, đến hai lần nhưng không gây sự với ta nữa.
Chỉ là vẻ mặt nàng ta rất kỳ quái, không có chuyện gì cũng che miệng cười trộm.
Khoảng thời gian này, ngay cả hai nha hoàn cũng đối xử tốt với ta hơn nhiều.
Cơm nước mang đến không còn là rau xanh đậu phụ nữa, cứ cách một ngày lại có một món thịt.
Thỉnh thoảng còn được ăn một đĩa điểm tâm.
Ta rất hài lòng với cuộc sống hiện tại, động tác trên tay nhanh hơn, bảy ngày trước đại hôn đã thêu xong áo cưới.
Quế ma ma khen không ngớt lời chiếc áo cưới ta thêu, lại mang đến một chiếc khăn trùm đầu bằng gấm dệt vàng.
Áo cưới đã thêu rồi, khăn trùm đỏ cũng phải thêu cho đẹp mới được.
Ta sờ lên những hạt đông châu được đính trên khăn trùm đỏ, trong lòng có chút cảm khái.
Tạ phủ tuy đối xử với ta không tốt lắm, nhưng việc chuẩn bị áo cưới lại rất hào phóng.
Mấy hạt đông châu này, e rằng đáng giá ngàn vàng.
Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com