Miểu Miểu Đáng Yêu Của Ta

Chương 8



Thời Bạch dừng tay, đôi mắt đen láy tựa ánh sao lấp lánh.

“Miểu Miểu, sau này nàng gọi ta là Thời Bạch được không?”

Ta cười đáp:

“Đại nhân là rồng phượng trong loài người, ta sao dám gọi thẳng tên đại nhân. Trước đây không biết thân phận của đại nhân, nhiều điều thất lễ, mong đại nhân thứ tội.”

Thời Bạch có chút bất đắc dĩ:

“Vậy thì tùy Miểu Miểu.”

Ta cắn môi, khẽ hỏi:

“Đại nhân cứu ta có phải vì Thái tử?

“Ta và Thái tử không có quan hệ như đại nhân nghĩ… Hắn cũng chẳng quan tâm sống c.h.ế.t của ta.”

Trước khi vào kinh, ta đã từng nghe nói Thời tướng và Tả tướng không hòa thuận. Nay Thái tử cưới con gái độc nhất của Tả tướng, quan hệ với Thời Bạch càng thêm căng thẳng.

Thời Bạch khẽ nhíu đôi mày thanh tú:

“Miểu Miểu, ta cứu nàng không liên quan gì đến Thái tử, cũng chẳng cần nàng làm gì cho ta.”

Ta nhìn thẳng vào đôi mắt của Thời Bạch:

“Đại nhân, nếu là vậy, món nợ bạc ta thiếu ngài, ta sẽ sớm trả, sau đó rời khỏi kinh thành.”

“Nhưng nàng lấy đâu ra bạc?”

“Mẫu thân để lại cho ta một ít trang sức. Hôm nay ta sẽ mang đến tiệm cầm đồ đổi lấy bạc, chắc đủ trả cho đại nhân.”

Thời Bạch mím đôi môi mỏng, giọng điệu bình thản:

“Thôi bỏ đi, bạc ta không cần. Gần đây ta thấy không khỏe, nàng cứ ở lại chăm sóc ta, đợi ta khỏe hơn rồi hẵng rời đi.”

Nghe Thời Bạch đồng ý cho ta rời đi, lòng ta không khỏi nhẹ nhõm.

Ta thực sự rất sợ hãi.

Ở làng chài tuy hẻo lánh, nhưng lòng người thuần hậu, thật thà.

Vào kinh thành, ta chỉ muốn an phận gả chồng, sống một cuộc đời yên bình.

Nhưng lại bị đưa đến phủ Thái tử.

Hơn nữa, còn bị hắn lừa dối chỉ bằng vài lời đường mật.

Hóa ra, giữa người với người không phải cứ chân thành là sẽ nhận lại như ý.

Lừa dối và lợi dụng không chỉ có trên triều đình.

“Trước hết, ta tạ ơn đại nhân.”

“Thôi, đừng nói những chuyện đó nữa. Nàng giúp ta ăn hết cá đi, ta đã nướng rất lâu, không được để lãng phí.”

“…”


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com