Miểu Miểu Đáng Yêu Của Ta

Chương 10



Khi Liễu Ngọc bước vào, nhìn bản vẽ của ta, nàng cười không ngớt.

“Tiểu thư, đại nhân tinh thông cầm kỳ thi họa, sao không nhờ đại nhân dạy dỗ chút ít?”

“Thôi đi, Liễu Ngọc, bản vẽ này ta hiểu là được rồi.”

Nhìn bức họa nguệch ngoạc của mình, ta thầm nghĩ tốt nhất không nên mang ra làm trò cười trước mặt Thời Bạch.

Vài ngày sau, khi giúp Thời Bạch xoa bóp, ngài ấy nói bệnh tình của Thái tử phi đã có chuyển biến tốt. Tin tức Thái tử tận tâm chăm sóc đã truyền đến tai Tả tướng.

Trong thành ai ai cũng nói Thái tử phi thật có phúc, gặp được phu quân như thế.

Ta nghe vậy, lòng không chút gợn sóng, ngược lại còn thở phào nhẹ nhõm: “Như vậy thì tốt.”

“Nàng không buồn sao?” Giọng Thời Bạch nhẹ nhàng hỏi.

“Không buồn, chuyện đã qua cứ để nó qua đi, con người phải nhìn về phía trước.”

Thời Bạch khẽ gật đầu: “Miểu Miểu nói đúng.”

“Đại nhân, tay nghề xoa bóp giúp ngủ của ta thật sự hiệu quả như vậy sao?”

“Ta thấy rất hiệu quả.”

“Vậy, đại nhân có thể dạy thêm cho ta vài kỹ thuật xoa bóp được không?”

Thời Bạch khẽ liếc nhìn ta.

“Ta nghĩ sau này về quê, có thể dùng nghề này để kiếm sống.”

Thời Bạch ngẩng lên, nhìn ta một lúc: “Không hợp.”

Ta bối rối nhìn Thời Bạch đã nhắm mắt, không hiểu lời ngài ấy có ý gì.

Nhìn thần sắc ngài ấy, có vẻ như không muốn giải thích thêm.

Ta bảo ngài ấy rằng mấy ngày nữa sẽ rời khỏi kinh thành.

Thời Bạch chỉ đáp nhẹ một tiếng “Ừm.”

“Qua vài ngày nữa là sinh thần của ta, ở lại cùng ta qua sinh thần rồi hẵng đi.”

8

Hóa ra Thời Bạch và Thái tử cùng tuổi.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com