"Diệc Diệc, Phan Phan mới về, hay là con nhường em ở căn này trước, được không con?"
Giang Diệc lập tức lộ vẻ ấm ức, nước mắt chực trào nơi khóe mi, giọng nghẹn ngào:
"Mẹ à, bây giờ mẹ bảo con nhường phòng, vậy sau này có phải tất cả mọi thứ con đều phải nhường cho em ấy không?"
Tôi thực sự muốn bật cười khẩy:
Mới có thế mà đã không chịu đựng nổi? Tôi chỉ mới bắt đầu thôi đấy. Tôi chính là nữ phụ tàn độc cơ mà!
Tôi mới là con ruột của ba mẹ, cô đã chiếm đoạt cuộc sống sung sướng của tôi suốt bao nhiêu năm, bây giờ hoàn trả lại cho tôi một chút thôi mà cũng không cam lòng sao?
Đây gọi là sự hoàn trả, không phải là "nhường".
Miệng tôi vẫn ngọt ngào tựa mật ong:
"Xin lỗi chị, em không cần căn phòng này đâu. Căn phòng trước cũng rất tuyệt vời rồi. Em đã từng phải ngủ ngoài ban công, giờ được ngủ trong phòng như vậy là quá tốt rồi. Chị lớn lên trong căn nhà này, từ nhỏ đến lớn chưa từng phải chịu thiệt thòi, đổi phòng đột ngột chắc chắn sẽ không quen."
Mẹ tôi sững người.
Miệng tôi lại tiếp lời:
"Mẹ và chị đừng ghét bỏ con nhé. Hôm nay con mới được cảm nhận sự quan tâm, đó là thứ mà con chưa từng có được trong suốt mười mấy năm qua."
Mẹ không cho phép từ chối, quay sang Giang Diệc:
"Diệc Diệc, lát nữa mẹ sẽ bảo người giúp việc chuyển phòng cho hai đứa."
Lần này, Giang Diệc thật sự muốn bật khóc.
Tôi thầm giơ ngón tay cái tán thưởng cái miệng của mình.
Cứ cho là tôi độc địa, hay tâm lý tôi lệch lạc cũng chẳng sao.
Tôi vốn dĩ có thể sống một cuộc đời tốt đẹp như cô ta, từ nhỏ đã được hưởng mọi điều kiện tốt nhất, mọi sự yêu thương.
Nhưng vì mẹ ruột của cô ta, để cô ta được hưởng những thứ vốn thuộc về tôi, mà đã nhẫn tâm đánh tráo thân phận, để tôi phải chịu đựng khổ sở suốt bao năm.
Tôi xin hỏi lại một lần nữa: tôi không được phép trở nên tàn nhẫn sao?
Trên bàn ăn, vô số món ngon vật lạ được bày biện, sắc hương vị đều hội tụ đủ đầy, khiến tôi nhìn thôi cũng đã thèm thuồng, chỉ muốn lập tức cầm đũa lên mà thưởng thức cho thỏa thích.
Nhưng vừa liếc mắt, tôi đã bắt gặp vẻ mặt "chờ xem kịch hay" không hề che giấu của Giang Diệc.
Tay tôi nhẹ nhàng dùng đũa chung gắp thức ăn, miệng tôi thì từ tốn nhai nuốt, cử chỉ thanh tao như đang dùng bữa tại một nhà hàng sang trọng chứ không phải ở nhà.
Mẹ thì lại tỏ ra vô cùng hài lòng với biểu hiện của tôi.
Sau bữa ăn, mẹ hỏi tôi:
"Phan Phan, con đã từng được học các quy tắc lễ nghi bao giờ chưa?"
Tôi lắc đầu:
"Dạ chưa ạ."
Miệng tôi tự động thêm vào:
"Trước kia có cơm ăn đã là may mắn lắm rồi, toàn ăn ngấu nghiến như hổ đói, làm gì có cơ hội học lễ nghi? Hôm nay con ăn chậm lại một chút là vì con biết ba mẹ sẽ không để con bị đói nữa."
Mắt mẹ lại hoe đỏ, tràn ngập vẻ xót xa.
Giang Diệc cũng đỏ hoe mắt theo, làm ra vẻ tủi thân nhưng vẫn cố tỏ ra mạnh mẽ, càng khiến người ta thêm động lòng thương.