Mèo Con Không Say

Chương 5: 999 quy tắc làm mèo



Lúc này, Thang Tư chẳng còn tâm trí nào để tính sổ với Lý Mại nữa. Việc cấp bách bây giờ là phải ăn được miếng thức ăn mèo đầu tiên!

Không biết Lý Mại đã rời khỏi nhà từ lúc nào. Có lẽ, là trong lúc Thang Tư còn đang đắn đo suy nghĩ xem mình nên ăn thức ăn của người hay vẫn nên ăn thức ăn của mèo, cùng với việc thức ăn mèo sẽ có vị thế nào và không biết liệu Lý Mại có mua loại thức ăn mèo đắt tiền cho mình hay không…

Chỉ trong chớp mắt, cả căn nhà giờ chỉ còn lại một mèo Thang Tư đang ở bên trong. Thang Tư đột nhiên nhận ra rằng dù bản thân làm người hay làm mèo thì cũng rất thích tự mình đa tình. Hồi còn làm người, lúc còn nhỏ, cậu đã từng nghĩ rằng chỉ cần ngoan ngoãn nghe lời và ăn uống tử tế thì sẽ có người đến đón mình đi. Nhưng tất cả đều chỉ là giả dối. Khi yêu đương, cậu tưởng rằng Lý Mại sẽ yêu mình đến mức không có gì khác sánh bằng, kết quả giờ Lý Mại lại ôm ấp hậu bối của mình, tình yêu đó cũng là giả. Giờ biến thành mèo, cậu lại tưởng rằng Lý Mại là bác sĩ thú y, chẳng phải gãi đúng chỗ ngứa rồi sao? Kết quả, cậu bị đối xử như một con mèo xa lạ. Đúng thật là làm tổn thương lòng tự tôn mà!

Hiện giờ trong lòng Thang Tư cảm thấy như tận thế đã đến. Mẹ kiếp, rốt cuộc mình đã yêu phải kiểu người gì vậy? Nếu nước cộng hòa Mèo có cảnh sát, chắc chắn Thang Tư sẽ gọi ngay 110 để bắt giam Lý Mại – cái gã bác sĩ thú y máu lạnh này – rồi phạt anh phải li.ếm lông cho tất cả mèo con!

Ây! Không đúng! Thôi, thôi, dù sao anh vẫn là con người, giữ cho anh chút phẩm giá đàn ông vẫn tốt hơn. 

Sinh hoạt sau khi biến thành mèo quả thật rất bất tiện, còn phải chịu đói nữa, nhưng ngày thường cái này vẫn phải chịu. Nhịn vậy. Nhưng điều khiến Thang Tư khổ sở nhất là bình thường vào giờ này, cậu đang chỉnh sửa các chi tiết trong chương truyện sắp đăng. Đêm qua thứ cậu viết chính là đồ bỏ đi, bây giờ kho lưu trữ của tài khoản cũng trống không luôn. Thang Tư là một tác giả viết toàn thời gian, thế mà lại để bị gián đoạn thế này thì đúng là bất kính với độc giả!

Chưa kể, bộ truyện này hiện đang có độ tương tác rất tốt, khả năng cao sẽ bùng nổ. Việc dừng đăng lúc này khác gì tự sát đâu chứ. Huống hồ, chỉ tiêu số chữ trong kì xếp hạng hiện tại của cậu vẫn chưa hoàn thành, chắc chắn kỳ sau sẽ bị nhốt vào “phòng tối”.

Con ơi, cha xin lỗi con! Thang Tư khóc ở trong lòng, dập đầu ba cái trước cuốn truyện thứ hai mươi của mình.

Thang Tư cảm thấy bản thân là con mèo có nhiều phiền não nhất trên thế giới.

Thang Tư là người thuộc chủ nghĩa hành động, dù làm người hay làm mèo thì cũng thế. Cậu nghĩ ít nhất cũng phải đăng một thông báo xin nghỉ phép lên. Nếu không, tối qua vừa đăng truyện BE (Bad Ending), hôm nay độc giả đang mong được thưởng thức tình yêu ngọt ngào! lại chẳng thấy cậu đâu, cậu có thể đoán được mình sẽ gặp  tổn thất như thế nào, tuy nhiên bút danh này cậu vẫn muốn tiếp tục dùng mà.

Cậu lại nghĩ, nếu mãi không trở lại làm người được, fan trung thành của mình bỏ đi đọc truyện khác thì sao? Cậu mắc chứng sạch sẽ trong tâm lý, có tính chiếm hữu rất mạnh, không chịu nổi chuyện bị “ngoại tình”.

Thang Tư vừa nghĩ vừa nhảy lên bàn máy tính, nhìn bàn phím mà mình chạm vào mỗi ngày, rồi chìm vào suy tư. Bắt chước thao tác tối qua, cậu dùng móng vuốt bật máy tính lên, sau đó mở trang web làm việc quen thuộc của mình. Mặc dù đôi khi không hiểu nổi những cuộc cải cách lộn xộn của trang web này, toàn làm những chuyện thừa thãi nhưng Thang Tư vẫn rất thích nó. Dù sao thì đây cũng là “người bạn đời lâu năm” của cậu, nếu không có nó thì cậu chẳng thể trả hết nợ. Hơn nữa cũng viết lâu năm rồi, cậu cũng có cảm tình với độc giả, nhiều ID quen thuộc đã theo cậu từ những cuốn đầu tiên.

Móng vuốt của Thang Tư nhấn chuột đến mức tê tay, cuối cùng cũng mở được phiếu xin nghỉ phép.

Cậu là một tác giả nhưng cũng đọc truyện của các tác giả khác. Dù viết nhiều năm, chưa từng có tác giả nào kết bạn với cậu để làm “đồng tác giả”. Đôi khi, cậu ghé thăm các diễn đàn, thấy những bài đăng tìm “bạn đồng sáng tác” hoặc “sư phụ”, bên dưới đều đầy những bình luận kiểu “chứng kiến tình yêu” nhưng cậu thì chưa từng trải nghiệm điều đó.

Thang Tư là một người theo chủ nghĩa duy vật kiên định. Cậu nghĩ rằng cuộc đời mình vốn dĩ đã như thế: từ thực tế đến mạng xã hội đều không được chào đón, từ bé đến lớn đều như vậy.

Haizzz, không biết có phải lúc sinh ra cậu đã đắc tội với vị thần phụ trách việc này không hay hệ thống xã hội toàn cầu lỡ tay đưa cậu vào trong danh sách bị chặn. Nếu muốn khôi phục lại, không biết phải đưa bao nhiêu tiền mới đủ đây?

Khi nghĩ đến đây, Thang Tư cảm thấy giá trị quan của mình ở một mức độ nào đó đã bị Lý Mại ảnh hưởng, chuyện gì cũng thích bàn bạc đến tiền nong. Đúng là thô tục!

Trước đây, khi đọc truyện dài kỳ, cậu từng thấy có tác giả treo phiếu xin nghỉ phép với lý do ngộ độc nấm hay kiểu như bạn cùng phòng bỗng nhiên nguy kịch phải đưa đi bệnh viện, cậu cảm thấy rất giả tạo. Nhưng giờ thì tin hết.

Còn gì vớ vẩn hơn khi lý do trong phiếu xin nghỉ phép là: Tác giả biến thành mèo?

Tuy nhiên, cậu không thể gõ chữ, chỉ có thể điền thời gian xin nghỉ, còn lý do thì tạm để trống.

“Nào! Mày đang làm gì đấy?”

Không biết từ khi nào, Lý Mại đã quay trở lại, làm Thang Tư đang định ấn xác nhận phiếu xin nghỉ phép giật nảy cả mình! Rõ ràng đây là máy tính của mình, vậy mà giờ đây Thang Tư lại cảm thấy như mình đang dùng lén. Khoác lên mình bộ lông mèo, quả nhiên làm người cũng khó hơn.

“Ưm…”

Ngay sau đó, Thang Tư đã bị Lý Mại ôm khỏi bàn máy tính.

Lý Mại lên tiếng quát mèo nhỏ Thang Tư:

“Cái máy tính này mày không được đụng vào, đây là của bạn trai tao.”

Rồi anh tiện tay gập mạnh laptop lại, tạo ra tiếng động rất lớn.

Trời ơi! Thế thì xin nghỉ kiểu gì nữa! Trái tim của Thang Tư giờ đã tan nát thành từng mảnh.

Nhưng cậu vẫn không nhịn được mà bật ra lời mắng: “Được rồi, được rồi! Bạn trai! Là của bạn trai anh, anh giỏi quá rồi, nhỏ nhen vừa thôi! Chẳng lẽ hỏng rồi tôi không đền nổi hay sao?”

Còn nữa, vừa rồi Lý Mại gần như kéo cậu xuống, làm căng chân trước của cậu, khiến nó hơi đau một chút. Hung dữ thế làm gì!

Thang Tư cảm thấy tâm lý của mình giờ yếu đuối như một chú mèo, không biết có phải do horomone của mèo hay không. Cậu thề rằng trước đây mình không hề như vậy, nhưng giờ đây cậu lại cảm thấy hơi tủi thân. Lý Mại để cậu đói bụng, còn bạo lực với cậu, còn mắng cậu nữa! Đây là loại người gì vậy!

Thang Tư cụp mắt xuống, khóe miệng xệ xuống, buồn bã phát ra một tiếng: “Meo.”

Lý Mại thì vẫn chìm đắm trong nỗi đau “bị chia tay”, mọi lời nói lẫn hành động đều đi theo một đường thẳng, nói ngắn gọn là lấy mong muốn của Thang Tư làm điểm khởi đầu, lấy việc Thang Tư thích làm mục tiêu, rồi bước đi trên một con đường độc đáo theo phong cách “chủ nghĩa cầu hòa của Lý Mại”. Anh chẳng hơi sức đâu mà để tâm đến lời “than thở” của một chú mèo.

Anh lấy ra từ trong xe một hộp cát vệ sinh, bát đựng thức ăn và túi thức ăn mèo. Đồ đạc trong xe anh tương đối lộn xộn, có cả thức ăn cho mèo lẫn chó. Mặc dù hiện tại không nuôi thú cưng, nhưng trong bệnh viện thú y của anh có mấy con vật ở lâu dài. Đôi khi trên đường gặp những chú thú hoang có duyên, anh cũng sẽ cho ăn một chút, vì vậy trong xe ngày càng nhiều đồ hơn. Hơn nữa, anh còn là kiểu người hoài cổ, không bỏ đi được thứ gì, nên hộp cát vệ sinh cũ này là từ thời Lý Mại học đại học tại trường Nông nghiệp Trung Quốc, dùng cho mấy chú mèo ở cơ sở nuôi dưỡng. Hộp hơi nhỏ một chút, anh nghĩ thầm: mèo lông vàng của chúng ta phải chịu đựng một chút rồi.

Sau khi sắp xếp xong xuôi, Lý Mại đổ thức ăn mèo ra, chọn một chỗ thích hợp rồi đặt xuống. Sau đó, anh ngồi xổm, vẫy tay gọi con mèo vàng lông ngắn của mình: “Lại đây nào!”

Thang Tư cảm nhận được lời gọi, theo phản xạ định bước qua nhưng lại nhớ đến hành động đại nghịch bất đạo vừa rồi của Lý Mại. Cậu cố gắng tìm trong bộ “999 quy tắc làm mèo” chưa kịp thuộc nằm lòng của mình và tìm thấy điều 132: Làm mèo phải có quy tắc của bản thân, không được chiều chuộng chủ nhân quá mức. Đặc biệt, khi họ vẫy tay thì đừng bao giờ đáp lại, chỉ có loài chó mới chạy lon ton đến ngay khi được gọi. Nếu không cưỡng lại được sự cám dỗ, hãy lập tức quay mặt đi, con người không có nhiều kiên nhẫn đâu, họ sẽ tự từ bỏ thôi.

Thang Tư lướt qua quy tắc này trong đầu và âm thầm biện hộ: Lý Mại đâu phải chủ nhân của mình, anh ta là bạn trai mà. Trước đây, mỗi lần Lý Mại gọi, cậu đều đáp lại. Giờ thì nên làm gì đây?

Câu “Con người không có nhiều kiên nhẫn” thật sự rất chính xác.

Khi Thang Tư vẫn đang bối rối giữa việc tuân thủ nguyên tắc làm mèo hay giữ vững đạo đức làm người, Lý Mại đã bước đến, chìa bàn tay tội ác của mình ra và bế Thang Tư đặt ngay trước bát thức ăn.

Thang Tư hoàn toàn không có sức phản kháng. Chân trước bị Lý Mại giữ chặt, lưng áp sát vào ngực hắn, cứ thế bị vác đi. Thôi được, thật ra Thang Tư cũng lười di chuyển. Có người bế đi cũng không tệ, nhưng này, anh trai ơi, anh có thể đỡ mông tôi một chút được không? Newton từ lâu về trước đã nói rồi: Trong môi trường không chân không, mọi vật đều có trọng lực. Hiện tại cân nặng của bổn miêu (tôi) không được đẹp cho lắm, anh không đỡ mông mà cứ thế bế lên làm tôi thấy không thoải mái đâu đấy!

Lý Mại thật ra cũng không ép Thang Tư ăn ngay lập tức. Mèo nhỏ mà không muốn làm gì thì ai cũng không thể bắt được, điều này anh đã hiểu từ trước khi vào nghề. Anh chỉ muốn chụp một bức ảnh mèo cạnh bát thức ăn để gửi cho Thang Tư. Dù sao, con mèo này hẳn là do Thang Tư để lại ở nhà, bất kể vì một lý do gì, anh cũng phải chăm sóc nó thôi.

Vì vậy, Lý Mại đặt Thang Tư ngồi xổm trước bát thức ăn, chụp lại biểu cảm ngây ngốc của cậu. Tách! Một bức ảnh đẹp đầu tiên của Thang Tư trong hình dạng mèo đã được chụp. Sau đó, hắn nhanh chóng gửi bức ảnh đến khung trò chuyện được ghim đầu tiên trong danh bạ WeChat.

Thang Tư không phải một con mèo bình thường, cậu có trí tuệ của con người, cùng với lòng tự trọng chết tiệt đó. Đột nhiên, cậu cảm thấy lo lắng. Kỹ năng chụp ảnh của Lý Mại thật khó mà nói nổi. Ảnh chứng minh đầu tiên của cậu trong vai trò mèo cứ thế này mà bị lưu vào hồ sơ sao? Thang Tư âm thầm than thở: Nếu anh còn tùy tiện thế nữa, tôi thật sự sẽ kiện anh lên trung ương đấy!

Lý Mại vẫn chưa đi làm, khiến Thang Tư hy vọng anh mau rời xa mình một chút.

Bởi vì thực sự Thang Tư thấy hơi ngại khi ăn thức ăn mèo trước mặt Lý Mại. Cậu cảm thấy mình chưa thân thiết với anh đến mức đó.

Nhưng Lý Mại chẳng có ý định đi đâu cả. Ngược lại, anh còn ngồi xuống ghế sofa, sau đó lại vào phòng loay hoay với mấy thứ không biết là gì.

Nhân lúc này, Thang Tư vùi mặt vào bát thức ăn, nhai ngấu nghiến vài miếng hạt, ăn rất hăng hái.

Thức ăn mèo rất thơm, hương vị khác hẳn hồi cậu còn làm người. Vị rất ngon, giống khoai tây chiên vị cơm.

“Ờ! Chắc khoảng 15 phút nữa tôi mới đến, anh có thể nhờ trợ lý Lâm viết trước bệnh án. Cảm ơn anh nhiều!” Thang Tư nghe thấy Lý Mại nói chuyện điện thoại, sau đó từ phòng bước ra, trên tay mang theo một chiếc túi.

Thang Tư lập tức ngẩng đầu với tốc độ tia chớp, miệng vẫn ngậm dở một miếng hạt, ánh mắt liếc ngang liếc dọc giả vờ như mình không phải chú mèo ham ăn. Sau đó cậu lén lút nhai nốt miếng hạt còn lại. Lúc này cậu mới nhận ra rằng mình đã mang một gánh nặng tâm lý lớn chỉ vì làm mèo.

Không còn cách nào khác, Thang Tư là một người sợ người lạ. Lần đầu tiên làm mèo, mà trong mắt cậu, Lý Mại vẫn là người xa lạ. Cậu không thể hoàn toàn dùng góc nhìn của con người để đánh giá Lý Mại được. Làm thế không ổn chút nào.

Ồ! Thang Tư phát hiện ra mình đã hoàn toàn nhập “999 quy tắc làm mèo” vào tâm trí, và thể hiện ra hành động rồi! Chúng ta, những dân quê chăm học, quả thực rất giỏi trong việc đọc sách.

Điều này chính là được nhắc đến ở điều thứ 520 trong bộ quy tắc:
 — Trong các trường hợp đặc biệt khi con người biến thành mèo, do hệ thống tư duy của con người khác xa với mèo, ký ức của con người sau khi biến thành mèo sẽ dần phai nhạt theo thời gian, được thay thế bởi ký ức của mèo để giảm bớt các bất tiện trong cuộc sống về sau. Vì các ký ức sâu sắc được lưu giữ trong tiềm thức, việc phai nhạt chúng sẽ khó khăn hơn, dễ gây ra sự rối loạn ký ức, dẫn đến các cảm xúc chán nản, tâm trạng trầm cảm, nhưng sẽ được cải thiện nếu trạng thái tinh thần và thể chất mèo-người dần phân tách rõ ràng.

Vậy nên, nếu cậu mãi mãi không thể trở lại làm người, thì ký ức của cậu sẽ dần biến mất sao?

Cậu sẽ quên đi 24 năm làm người của mình, quên rằng mình là một đứa trẻ mồ côi, quên rằng mình từng bị coi thường, quên rằng mình không có bạn bè hay người thân, quên hết tất cả những đau khổ, chỉ đơn thuần sống như một chú mèo nhỏ vô tư lự.

Thang Tư đột nhiên nhớ đến khoảng thời gian khi vừa vào đại học, lúc đó chưa bắt đầu viết truyện, thỉnh thoảng cảm thấy rất bất lực. Ví dụ như lần bị khấu trừ tiền lương làm gia sư hoặc một lần vào nhà ăn, phát hiện thẻ cơm không còn đủ tiền để thanh toán. Lúc đó, cô nhân viên nhà ăn đã múc cơm và đưa cho cậu nhưng cậu thực sự không biết phải làm sao để khiến thẻ điện tử của mình tự nhiên có thêm 5 đồng. Cậu cũng không nhớ nổi làm thế nào mà mình rời khỏi nhà ăn lúc đó, chỉ nhớ khi bước ra, cậu nhìn thấy dưới bóng râm của cây bên ngoài có một con mèo đang nằm ngủ. Lúc ấy, cậu đã nghĩ: làm một chú mèo nhỏ vô lo vô nghĩ thì tốt biết mấy.

Nhưng… nếu quên hết những điều đó, thì liệu cậu cũng sẽ quên Lý Mại sao? Quên rằng mình thích Lý Mại, rất yêu Lý Mại sao?


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com