Mèo Con Không Say

Chương 12: Lần đầu gặp mặt



Bắc Kinh không phải là thành phố có nhiều mưa. Thời tiết khô ráo quanh năm, mùa đông lạnh, mùa hạ nóng. Trời hay mưa phùn vào tháng 4 và tháng 5. Thang Tư vội vàng chạy đi, không mang theo dù, trong ngực chỉ có một chú mèo cam nhỏ. 

Cậu chỉ đội tạm mũ áo khoác lên đầu, đứng trên lề đường chờ xe. Thật ra, có một số cửa hàng thú cưng nhỏ ở gần nhà cậu. Cậu đã ôm tâm lý may mắn, nhưng cũng sợ làm lỡ thì giờ, nên đã ôm mèo nhỏ vào cho chủ tiệm xem tình trạng của nó thế nào, có cứu được không. Nhưng kết quả mà cậu nhận được lại là – không cứu nổi. 

Trời mưa không to, nhưng hạt mưa lại chẳng nhỏ, rất có thể sẽ mưa nặng hạt thêm nữa. Thang Tư bắt đầu tự trách mình vì sao bình thường hay mang theo ô, nhưng giờ đây lại quên bãng mất. Trời không lạnh, cậu cũng không mặc nhiều quần áo lắm. Cậu ôm mèo con vào ngực, và khá chắc rằng mèo sẽ dính mưa, vì chẳng nó chỗ nào để trú cả. Dịch vụ gọi xe trực tuyến chạy chậm như rùa, đã mấy phút rồi mà vẫn đứng yên một chỗ. 

Thang Tư kiểm tra hơi thở của mèo con, hình như lại yếu thêm nữa rồi. 

Đừng chết, bé con.  

Trên đường đi, Lý Mại vẫn luôn nghĩ về chuyện ngày trước. Trong ký ức của anh, tuy rằng thiếu bố mẹ làm bạn, nhưng vào những thời khắc quan trọng, họ đều cổ vũ và ủng hộ anh hết mực. Nhưng giờ đây, họ đâu mất rồi?

Chẳng lẽ sau này khi anh lớn lên, trở thành một con người khác, nên khiến cha mẹ ghét bỏ sao?

Có đôi lúc, anh hoài nghi chẳng biết rằng đây có phải là Bắc Kinh thế kỷ hai mốt và khởi điểm mức thu nhập cá nhân là năm nghìn tệ hay không?

Anh thậm chí còn tin rằng mình là người du hành vào một cuốn sách nào đó, bởi vì chuyện giao tiếp giữa anh và bố mẹ toàn “ông nói gà, bà nói vịt”. 

Thời điểm nộp đơn xét nguyệt vọng, anh nói mình muốn học Đại học Nông nghiệp Trung Quốc, mẹ lại bảo sẽ dẫn anh đến Đại học Thanh Hoa để làm quen môi trường.

Lúc điểm số bị thụt giảm, anh bị ném vào bệnh viện, bố anh bảo anh mau đăng ký tài khoản chứng khoán và chuẩn bị giao dịch đi. 

Khi gần tốt nghiệp, anh tiết lộ tính hướng với hai người, mẹ làm bộ không nghe thấy gì, bố thì cố gắng hết sức để sắp xếp các buổi xem mắt, còn trịnh trọng tuyên bố con trai mình muốn kết hôn. 

Hai người đều là phần tử trí thức, nên mức độ tiếp nhận phải cao mới đúng. Rõ ràng mẹ anh còn “đẩy thuyền” học sinh của mình, xung quanh bố cũng có rất nhiều người như thế. Nên Lý Mại mới khó hiểu, tại sao đến anh lại không được?

Thế giới này có vấn đề gì vậy? Phải chăng vì anh đã đi lệch khỏi quỹ đạo kỳ vọng của bố mẹ, cho nên tình thương và sự tôn trọng của hai người dành cho anh, đều biến mất sao?

Trời mưa ngày càng to, nước đổ xuống dữ dội như muốn lấp đầy khoảng không giữa trời và đất. Lý Mại nhìn ra ngoài cửa sổ, nghĩ đến mấy động vật ngoe ngoắt ngoài đường lại sắp phải chịu khổ, đồng thời để tâm trạng mình rơi vào vòng xoáy hỗn loạn, không muốn ai chú ý đến sự tồn tại của mình. 

Sau giờ cao điểm buổi tối, trình trạng giao thông đã thông thoáng hơn nhiều. Dẫu cho là ngày mưa, đèn xanh vẫn sáng cả đoạn đường nên không lâu nữa, cũng sẽ đến nơi. 

Bệnh viện thú y Đại học Nông nghiệp Trung Quốc, được mệnh danh là Hermès của giới bệnh viện thú cưng. Với danh tiếng của Đại học Nông nghiệp Trung Quốc làm biển hiệu, lại thêm nhiều chuyên gia có uy tín trong ngành, mang lại cho các “con sen” cảm giác khá an toàn. Do đó, lượng người ra vào tương đối đông, bận rộn là chuyện thường tình.

Nhiều người sẽ lầm tưởng bệnh viện thú y Đại học Nông nghiệp Trung Quốc là bệnh viện công lập, dù sao cái tên này nghe có vẻ mang hơi hướng của cơ quan nhà nước, lại có chữ “Trung”. Tuy nhiên trên thực tế, trong nước hiện tại không có bất cứ bệnh viện thú y nào công lập,  hoàn toàn đều là tư nhân. Dù là bệnh viện thú y mang tính chất giảng dạy như Đại học Nông nghiệp Trung Quốc, cũng có tập đoàn và công ty phía sau chống lưng, tuy tính chất giống nhau, nhưng thuộc tính bổ sung của bệnh viện giảng dạy vẫn khiến nhiều “con sen” cảm thấy gần gũi hơn.

Dù sao sinh viên đại học cũng dễ nói chuyện. Làm việc không kêu ca, lại còn rẻ.

Hôm nay Lý Mại thay sư đệ trực quầy lễ tân, phụ trách đăng ký, tiếp nhận, hướng dẫn, khi cần thiết thì liên hệ xe cấp cứu.

Vừa vào cửa đã gặp giáo sư quen.

Giáo sư Phương là giáo viên dạy môn giải phẫu của Lý Mại, cô gần bảy mươi tuổi, là một nữ giáo sư kỳ cựu.

“Giáo sư Phương.” Lý Mại chủ động chào hỏi.

“À! Tăng ca à.” Giáo sư Phương trước đây có một dự án, Lý Mại đã theo bà nửa năm, giúp bà làm rất nhiều việc, giáo sư Phương đối xử với anh rất tốt, thuộc kiểu người có tình người, thật lòng tốt với học sinh. Chuyện này ở Đại học diễn ra khá hiếm. Nếu ai cũng như vậy, thì các trường đại học ở Bắc Kinh cũng chẳng đến nỗi mỗi năm có nhiều người xuống lầu không đi cầu thang, cũng không đi thang máy như thế.

“Vâng.” Lý Mại đáp lại một tiếng, chế độ phân công ca trực của bệnh viện thú y khá nghiêm ngặt, liên quan đến biểu hiện thực tập và điểm số của học sinh, không thể nói thật là bị gọi đến. Tuy tính anh thẳng thắn, nhưng do từ nhỏ đã được tiếp xúc xã hội nhiều, nên anh rất khéo léo trong giao tiếp. Vì vậy bốn năm đại học cũng có kha khá bạn bè, nhưng hầu hết là bạn xã giao.

Có lẽ vì xung quanh không có ai, giáo sư Phương khoác vai anh, nói:

“Năm sau là con tốt nghiệp rồi đúng không, hay là đến phòng thí nghiệm của cô, thế nào?” 

Giáo sư Phương có ý tốt muốn nâng đỡ, nhưng Lý Mại vẫn hơi khó xử.

Thật ra Lý Mại không bất ngờ lắm, trước đây giáo sư Phương đã vài lần bóng gió muốn anh vào nhóm luận văn, hơn nữa bà là giáo sư hướng dẫn thạc sĩ, xin được nhiều dự án. Theo giáo sư Phương là một lựa chọn tốt cho những sinh viên muốn đi theo con đường học thuật. Ít nhất là không bị giáo sư hướng dẫn bóc lột, điểm này đã vượt qua rất nhiều người.

Tuy Lý Mại không bài xích việc làm nghiên cứu, nhưng đây không phải là mục đích ban đầu của anh. Nghiên cứu học thuật là nền tảng, nhưng anh hy vọng những thứ mình học được có thể áp dụng vào thực tế, ở một số khía cạnh, anh cũng là người thích thành công nhanh,  thích nhìn thấy phản hồi trực tiếp.

“Con vẫn muốn làm lâm sàng.” 

Lý Mại từ chối ý tốt của giáo sư một cách không mấy khéo léo, anh biết giáo sư Phương sẽ không để bụng, bà là người tôn trọng lựa chọn của học sinh. Đây cũng không phải lần đầu tiên Lý Mại nói muốn làm lâm sàng.

“Vẫn là vì chuyện lần trước à?” Giáo sư Phương đảo mắt một vòng, hỏi.

Lý Mại hơi sững sờ, “Chuyện này mà giáo sư cũng biết, ai nói vậy?” Anh không muốn nói chi tiết, định lảng tránh cho qua.

“Haizz, các con còn trẻ, có suy nghĩ riêng của mình, cô không can thiệp nữa.” Giáo sư Phương là người thông minh, nên bà cũng không hỏi thêm chỉ đạp xe rời đi.

Đôi khi Lý Mại cảm thấy may mắn khi những học giả trong sáng như vậy vẫn tồn tại trên thế giới này. Nghiên cứu học thuật đôi khi không chỉ dựa vào năng lực học thuật, một đống người muốn hưởng lợi, cũng có một đống người không được hưởng lợi, ở giữa không cân bằng được, thì sẽ có một đống chuyện, người thật lòng làm học thuật thì nản lòng, người dựa hơi thì lại liên tục có thành quả.

Thời gian trước, chuyện nhà anh không biết bị đồng nghiệp nào đó lấy ra làm trò cười, nhưng đúng là, trước đây anh ở bệnh viện thú y có hơi lạc lõng, tự bỏ tiền cứu chữa vài động vật nhỏ bị bỏ rơi. Lúc đó anh cảm thấy không có gì, chủ nhân của chúng không muốn bỏ tiền, nhưng anh thì có khả năng giúp đỡ, lẽ nào lại để chúng chết dần chết mòn, đó là trong trường hợp còn cứu được. Anh cũng không tuyên truyền rầm rộ, nhưng nơi đó chỉ có nhiêu đó người, sinh viên đại học lắm chuyện đến mức nào thì ai cũng biết.

Sau đó, một người bạn cùng phòng khá thân thiết đã phân tích, anh mới phát hiện mình đúng là suy nghĩ chưa chu toàn. Thứ nhất, hành động của anh không phải là không có tiền lệ, nhưng nếu mở ra tiền lệ này, sau này còn vô số trường hợp như vậy, lẽ nào anh đều cứu hết, như vậy cũng không công bằng với người khác. Thứ hai, họ đều là sinh viên, ở bệnh viện thú y cũng chỉ là bác sĩ thực tập, thu nhập đa số đều ít ỏi. Hành động anh hùng này của anh chắc chắn sẽ gây ra một số bàn tán, nói dễ nghe thì là tư tưởng tốt làm việc tốt, nói khó nghe thì là dựa vào chút tiền mà khoe khoang trong khoa.

Sai, không hẳn là hoàn toàn sai, chỉ là không hoàn toàn đúng.

Dù sao anh cũng không giải thích được, lúc đó anh thật sự không nghĩ nhiều như vậy, điều duy nhất anh nghĩ là, bây giờ còn cứu được, không cứu sẽ chết, vậy nên không ai cứu, thì tôi cứu.

Sau đó, chuyện này lan đi khắp viện, không biết là ai biết chuyện mẹ anh là giáo sư ở Ngũ Đạo Khẩu, lại đúng lúc Lý Mại theo dự án của giáo sư Phương đạt giải nhất cuộc thi quốc gia. Tin đồn cứ thế nổi lên, nói anh là con ông cháu bố, thậm chí suýt ảnh hưởng đến mẹ anh và giáo sư Phương.

Sau này, Lý Mại không tham gia vào các dự án mới nữa, khi tất cả dự án anh tham gia đều kết thúc. Còn tin đồn, người hiểu anh thì tự nhiên hiểu, người không hiểu anh thì có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch được, cũng lười rửa.

Năm đó chọn ngành này, anh đã nghĩ rằng tiếp xúc với động vật nhỏ, dù sao cũng dễ hơn tiếp xúc với con người. Anh ghét những chuyện phiền phức, những mối quan hệ rắc rối, nên dứt khoát đối xử lạnh nhạt.

Lý Mại không phải là người dễ dàng bị suy sụp tinh thần, nhưng đôi khi chuyện tích tụ nhiều, khó tránh khỏi suy nghĩ lung tung. Anh hơi may mắn, tối nay không có nhiều người đến bệnh viện, vì ngoài trời đang mưa.

Cố chấp lâu như vậy, cũng nhìn rõ một số mối quan hệ lợi ích trong ngành, thái độ không ủng hộ của bố mẹ vẫn như cũ. Tuy anh không quan tâm người khác nghĩ gì về mình, nhưng vẫn thỉnh thoảng nghi ngờ, đây có phải là điều mình muốn hay không, hiện tại có đi lệch với mục đích ban đầu của mình hay không.

Quả nhiên, người ở bệnh viện, thì không thể nói mình rảnh, ngay cả nghĩ cũng không được nghĩ.

Cánh cửa bị đẩy ra vội vàng, mùi mưa xộc vào khoang mũi.

Một chàng trai mặc áo phông đen, quần đen bước vào, trên tay ôm một chú mèo con được bọc trong áo khoác, chỉ còn mỗi cái đầu thò ra ngoài thở hổn hển. Xem ra tình hình không mấy khả quan, người ôm nó tóc ướt sũng vì mưa, tóc mái ướt nhẹp rũ xuống trước mắt, tạo thành một vùng tối. Ngực cậu phập phồng để lấy lại hơi thở, khóe miệng mím chặt vì lo lắng, hai bên má có lúm đồng tiền nhỏ xinh.

“Xin chào, có thể giúp tôi xem qua cho nó được không? Nó sắp không ổn rồi.” Cậu nói.

Lý Mại không đáp, vội vàng đi vòng ra khỏi quầy lễ tân đến trước mặt anh, nhận lấy mèo con định đi đến phòng cấp cứu.

Mèo nhỏ như vậy, tình trạng thế này, đáng lẽ phải đưa vào lồng giữ nhiệt ngay lập tức. kKhôi phục nhiệt độ cơ thể là việc cấp bách nhất hiện tại.

Mèo cam nhỏ được bọc trong áo khoác, nhìn qua có vẻ được bọc rất tùy tiện. 

Khi Lý Mại nhận lấy mèo, ngón tay lướt qua tay chàng trai, lạnh ngắt, giống như toàn thân anh vừa được vớt ra khỏi nước vậy.

Anh lại sờ mèo, nhiệt độ không bình thường, nhiệt độ cơ thể bình thường của mèo cao hơn người. Lúc này sờ vào dù có hơi ấm của áo khoác nhưng cũng không ấm hơn là bao, chẳng lẽ anh lại phải chứng kiến một sinh mạng nữa mất đi?

Lý Mại vô thức nghĩ bi quan, nhưng điều này là không đúng, bác sĩ không thể từ bỏ hy vọng trước bệnh nhân.

Trước khi đưa mèo vào lồng giữ nhiệt, anh do dự một chút, tình trạng này, anh khó đảm bảo sau một loạt điều trị, sẽ có kết quả tuyệt đối.

Nói đơn giản, một khi mở lồng giữ nhiệt, chi phí thuốc men sẽ rất đắt, nhưng chưa chắc đã có tác dụng. Anh vẫn chưa nói với chàng trai kia về chi phí thuốc men, nhìn dáng vẻ này, con mèo này chắc chắn là mèo hoang ngoài đường, anh khó có thể chắc chắn liệu đối phương có sẵn lòng chi trả một khoản tiền không nhỏ để đánh cược hay không.

Địa vị xã hội của bác sĩ thú y không cao, nhưng mâu thuẫn giữa bác sĩ và người nhà bệnh nhân cũng không ít.

Trong lúc lên lầu, Lý Mại quay đầu nhìn chàng trai vẫn đang điền vào bảng đăng ký.

Chàng trai hắt xì hơi liên tục, khóe mắt và chóp mũi hơi đỏ lên vì bị kích ứng, tóc vẫn đang nhỏ nước, trông rất chật vật.

Không hiểu sao, Lý Mại chỉ cần nhìn thoáng qua một cái đã xóa tan mọi nghi ngờ, thậm chí còn cảm thấy suy đoán của mình quá mức xấu xa.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com