Năm tháng lặng lẽ trôi qua như nước chảy dưới cầu. Đại Thương dưới sự trị vì của Hoàng đế Mộ Dung Uyên ngày càng thịnh trị, thái bình. Tân đế trẻ tuổi tỏ ra là một vị vua anh minh không kém gì phụ hoàng mình, biết lắng nghe ý kiến quần thần, yêu thương dân chúng, giữ cho bờ cõi được yên ổn. Những vết thương chiến tranh năm xưa dần được hàn gắn, ký ức về một thời khói lửa cũng lùi xa.
Trong sử sách chính thức, Thái thượng hoàng Mộ Dung Khanh được ghi lại là một vị minh quân tài hoa bạc mệnh, còn Bình Bắc Đại Tướng quân Tiêu Phong là một vị tướng trung liệt, anh dũng, đã hy sinh thân mình bảo vệ non sông. Ngôi mộ gió của Đại tướng quân ở ngoại thành vẫn được chăm sóc cẩn thận, trở thành biểu tượng của lòng yêu nước và tinh thần quả cảm.
Năm cánh anh đào tung bay trong gió
Nhưng trong dân gian, đặc biệt là giữa những người lính già từng theo Tiêu Phong vào sinh ra tử nơi biên ải, lại lưu truyền những câu chuyện khác, những lời đồn đại nửa hư nửa thực về cái c.h.ế.t và nơi yên nghỉ cuối cùng của vị Đại tướng quân. Người ta không tin một mãnh tướng như ngài lại dễ dàng "chết không thấy xác" như vậy.
Lý Thiết, giờ đây đã là một lão tướng tóc hoa râm, mỗi lần nghe những lời đồn đại ấy lại chỉ im lặng uống rượu, ánh mắt nhìn xa xăm. Chỉ có ông và vài huynh đệ thân tín nhất, những người đã cùng Tiêu Phong đổ m.á.u nơi Huyết Lang Cốc năm xưa, mới biết sự thật đằng sau ngôi mộ gió kia.
Ông còn nhớ như in buổi tối trước trận chiến cuối cùng, Đại tướng quân đã gọi riêng ông đến, khuôn mặt bình thản lạ thường nhưng trong mắt lại chất chứa một nỗi niềm sâu kín. Tiêu Phong đã dặn dò ông, nếu như ngài có mệnh hệ gì trên chiến trường, hãy cố gắng tìm cách mang di cốt (hoặc di vật) của ngài về, đừng chôn cất theo nghi lễ thông thường. Thay vào đó, hãy tìm một nơi kín đáo, xây cho ngài một ngôi mộ theo kiểu hợp táng (hợp táng - chôn chung hai người trong một mộ). Bên trong chỉ cần một cổ quan tài, mộ bia cũng chẳng cần khắc tên.
Khi Lý Thiết kinh ngạc hỏi người cùng hợp táng là ai, Tiêu Phong chỉ lắc đầu không nói, ánh mắt cứ nhìn về phương Nam xa xăm.
Sau đó, Tiêu Phong đưa cho Lý Thiết một miếng ngọc bội hình nửa bông hoa đào – miếng ngọc mà ông biết tướng quân chưa bao giờ rời thân – dặn rằng nếu tìm được di cốt thì hãy đặt miếng ngọc này vào trong quan tài cùng ngài. Còn nếu không tìm được di cốt, thì hãy chôn miếng ngọc bội này thay cho ngài trong ngôi mộ hợp táng đó.
Lý Thiết không tìm được t.h.i t.h.ể nguyên vẹn của Tiêu Phong giữa chiến trường hỗn loạn. Ông chỉ tìm thấy thanh bảo kiếm nhuốm m.á.u và miếng ngọc bội còn lại trong túi áo giáp rách nát của ngài. Mang theo nỗi đau thương và lời dặn dò khắc cốt ghi tâm của chủ tướng, Lý Thiết cùng vài huynh đệ tuyệt đối trung thành đã bí mật thực hiện lời trăn trối ấy. Họ không báo cáo việc tìm thấy di vật lên triều đình, mà lặng lẽ tìm một ngọn núi hẻo lánh ở phía Nam, cách xa kinh thành và cả biên ải, nơi phong cảnh hữu tình nhưng ít người qua lại. Ở đó, họ đã bí mật xây một ngôi mộ đơn sơ nhưng vững chắc. Bên trong, đặt thanh bảo kiếm và hai nửa miếng ngọc bội hoa đào được ghép lại thành một thể hoàn chỉnh.
Việc làm này vô cùng nguy hiểm, đi ngược lại thánh chỉ và quân lệnh. Nếu bị phát hiện, tất cả những người tham gia đều phải chịu tội chết. Nhưng vì lòng trung thành và sự kính trọng tuyệt đối dành cho Tiêu Phong, họ đã bất chấp tất cả. Họ giữ bí mật này cho đến tận lúc xuống mồ, chỉ dám thì thầm kể lại cho con cháu như một truyền thuyết gia đình.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Cứ như thế, ngôi mộ gió ở ngoại thành kinh đô vẫn nghi ngút khói hương thờ phụng người anh hùng quốc gia. Còn ngôi mộ thật sự, nơi yên nghỉ của vị Đại tướng quân cùng tín vật lại nằm lặng lẽ giữa núi rừng hoang vu, bị thời gian và cây cỏ phủ lấp, dần trở thành một truyền thuyết mơ hồ, thì thầm qua các thế hệ.
…
Thời gian thấm thoát thoi đưa, mấy mươi năm lại trôi qua trong chớp mắt. Hoàng đế Mộ Dung Uyên trị vì anh minh, Đại Thương quốc thái dân an. Những nhân vật của thế hệ trước, những câu chuyện tình yêu và bi kịch của họ, dường như đã lùi vào quá khứ, chỉ còn là những trang sử sách hoặc những lời kể mơ hồ của người già.
Sử sách vẫn ghi chép về Mộ Dung Khanh như một vị Hoàng đế tài hoa, nhân đức nhưng bạc mệnh. Người ta tiếc thương cho ngài, ca ngợi những đóng góp của ngài cho đất nước. Hình ảnh của ngài trong mắt hậu thế là một bậc minh quân hoàn hảo, gần như không tì vết.
Sử sách cũng ghi lại công trạng của Bình Bắc Đại Tướng quân Tiêu Phong, một vị tướng bách chiến bách thắng, trung liệt và quả cảm, biểu tượng cho tinh thần thượng võ của Đại Thương. Ngôi mộ gió của ngài vẫn là nơi người đời sau đến để chiêm bái, ngưỡng vọng.
Lịch sử chỉ ghi lại những gì nó muốn người đời sau biết đến – những vai diễn công khai, những đóng góp cho xã tắc, những hình tượng được tô vẽ cho phù hợp với chuẩn mực đạo đức và chính trị. Nó đã khéo léo che giấu đi những góc khuất, những nỗi đau riêng tư, những mối tình không được phép tồn tại của những con người bằng xương bằng thịt ấy.
Nhưng liệu lịch sử có xóa nhòa được tất cả?
Gió vẫn thổi qua Hắc Phong Quan, nơi lần đầu họ gặp gỡ. Gió vẫn thổi qua rừng đào ngoại ô kinh thành, nơi lời hẹn ước từng vang lên. Gió vẫn thổi qua Tử Cấm Thành, nơi chứng kiến sự chia ly của quân và thần. Và gió vẫn thổi qua ngọn núi vô danh phía Nam, nơi có ngôi mộ không tên lặng lẽ canh giữ bí mật về một tình yêu khắc cốt ghi tâm.
Lão tướng Lý Thiết giờ đây đã quá già yếu, không còn đủ sức đến thăm ngôi mộ bí mật ấy nữa. Nhưng mỗi đêm thanh vắng, ông lại ngồi một mình dưới hiên nhà, nhìn về phương Nam, lặng lẽ ngân nga câu hát ca mà năm xưa ông chỉ được nghe kể lại. Ông nhớ đến vị chủ tướng kiêu hùng mà cô độc của mình, nhớ đến vị Hoàng đế tài hoa mà u buồn. Đối với ông, câu chuyện của họ không phải là lịch sử, cũng không phải là truyền thuyết, mà là một nỗi đau, một niềm day dứt khôn nguôi theo ông đến tận cuối đời.
"Trời cao hỡi! Con nguyện cùng chàng yêu nhau mãi, Tình yêu này kéo dài không bao giờ dứt. Chừng nào núi không còn góc cạnh, Sông cạn khô chẳng còn nước, Mùa đông sấm sét vang trời, Mùa hạ tuyết rơi phủ đất, Trời đất hòa vào làm một. Chừng đó, con mới dám cùng chàng đoạn tuyệt!"