Những năm gần đây, sức khỏe của Hoàng đế Mộ Dung Khanh suy sụp thấy rõ. Những cơn ho kéo dài hành hạ chàng cả ngày lẫn đêm, sắc mặt thường xuyên xanh xao, mệt mỏi. Chàng gầy đi nhiều, bộ hoàng bào rộng thùng thình trên thân hình mảnh khảnh. Dù vậy, chàng vẫn cố gắng gượng dậy để xử lý tấu chương, nghe bá quan báo cáo chính sự. Cả triều đình lo lắng, nhưng không ai dám khuyên Hoàng đế nghỉ ngơi nhiều hơn, bởi họ biết tính cách của chàng.
Tiểu Thái tử Mộ Dung Uyên năm nay đã gần mười tuổi, ngày càng ra dáng một đấng trữ quân. Cậu bé rất thông minh, hiếu học, lại vô cùng kính yêu phụ hoàng. Một buổi tối, khi vào thỉnh an, thấy Mộ Dung Khanh lại ho dữ dội, Thái tử không kìm được nước mắt, lo lắng hỏi:
"Phụ hoàng, người là thần y nổi danh thiên hạ, sao lại không chữa được bệnh cho chính mình?"
Mộ Dung Khanh ngừng ho, mỉm cười dịu dàng nhìn con trai, nụ cười có phần yếu ớt. Chàng đưa tay xoa đầu Thái tử, giọng nói khẽ khàng nhưng thấm đượm nỗi buồn: "Uyên nhi, y thuật dù cao siêu đến đâu cũng chỉ chữa được bệnh của thân xác. Có những căn bệnh nó nằm ở trong tim... người ta gọi là tâm bệnh... thì thuốc thang nào chữa được đây con?"
Thái tử ngơ ngác chưa hiểu hết ý của phụ hoàng, nhưng nhìn ánh mắt u buồn xa xăm của chàng, cậu bé cũng cảm thấy một nỗi đau mơ hồ. Mộ Dung Khanh không giải thích gì thêm, chỉ bảo con lui ra ngoài nghỉ ngơi, để lại chàng một mình trong tẩm cung rộng lớn mà lạnh lẽo.
Đêm đó, Mộ Dung Khanh cảm thấy sức lực của mình đang cạn kiệt dần. Chàng biết thời gian của mình không còn nhiều nữa. Chàng cho gọi các đại thần tâm phúc đến, dặn dò kỹ lưỡng về việc phò tá Thái tử sau này, sắp xếp ổn thỏa mọi việc quốc gia đại sự với một sự bình tĩnh đáng kinh ngạc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Khi mọi người đã lui ra hết, trong tẩm cung chỉ còn lại ánh đèn dầu leo lét và sự tĩnh lặng đến ngột ngạt. Mộ Dung Khanh gắng gượng ngồi dậy, bàn tay run run lần vào trong áo, lấy ra miếng ngọc bội hình nửa bông hoa đào đã trở nên bóng mịn vì được cầm nắm quá nhiều. Chàng siết chặt miếng ngọc trong tay, áp lên lồng n.g.ự.c đang đau nhói. Ánh mắt chàng nhìn về phương Bắc xa xăm qua khung cửa sổ, nơi có người mà chàng ngày đêm mong nhớ, người mà chàng đã phụ lời thề năm xưa.
Đôi môi khô khốc của chàng khẽ mấp máy, thì thầm gần như không thành tiếng những giai điệu quen thuộc, nhưng chỉ được một câu đầu tiên:
"Trời hỡi..."
Rồi bàn tay đang nắm chặt miếng ngọc bội buông thõng xuống. Hơi thở cuối cùng nhẹ nhàng thoát ra. Ánh mắt chàng vẫn mở, hướng về phương Bắc, nhưng đã không còn sự sống, chỉ còn lại nỗi tiếc nuối và niềm thương nhớ khôn nguôi đọng lại nơi khóe mi.
Hoàng đế Mộ Dung Khanh, vị minh quân tài hoa nhưng đoản mệnh, đã băng hà khi tuổi đời chưa tròn bốn mươi.
Năm cánh anh đào tung bay trong gió
Tin Hoàng đế băng hà như sét đánh ngang tai, cả Đại Thương lại một lần nữa chìm trong tang tóc. Triều đình và dân chúng tiếc thương vị Hoàng đế anh minh, nhân hậu. Sử sách sau này ghi lại, ngài là một trong những vị vua hiền đức nhất lịch sử Đại Thương, chỉ tiếc là thiên mệnh quá ngắn ngủi. Di chiếu truyền ngôi cho Hoàng thái tử Mộ Dung Uyên được công bố, các đại thần đồng lòng phò tá Tân đế còn nhỏ tuổi, giữ cho giang sơn không rơi vào cảnh hỗn loạn.
Hương đã tàn, ngọc đã nát. Một vì sao sáng vừa vụt tắt trên bầu trời Đại Thương, để lại niềm tiếc thương vô hạn và một khoảng trống không gì bù đắp được trong lòng những người ở lại, đặc biệt là người ở nơi biên cương xa xôi kia, có lẽ vẫn chưa hề hay biết.