Mệnh Ta Không Do Trời

Chương 6: Chỉ đuổi đi thì quá nhẹ rồi.



16

 

Sau khi Thẩm Trì Dục rời đi, ta vội vàng tới Đông viện xem Gia Nghi.

Nàng chỉ bị thương nhẹ, m.á.u cũng đã cầm, chỉ vì sảy thai nên sắc mặt mới kém.

 

Thấy ta tới, nàng gắng gượng nở nụ cười:

 

"Tổ mẫu, vừa rồi ta diễn có tốt không?"

 

Ta đau lòng nắm lấy tay Gia Nghi, không ngừng vuốt ve:

 

"Tốt, ngay cả lão Lục cũng bị ngươi lừa rồi."

 

"Đó là nhờ tổ mẫu tính toán chu toàn mọi chuyện."

 

Chu toàn sao?

 

Nếu ta thực sự lợi hại như vậy, đã nghĩ ra cách tốt hơn, sao còn để Gia Nghi chịu khổ thế này...

 

Cảm nhận được tâm tình sa sút của ta, Gia Nghi chui vào lòng ta làm nũng:

 

"Tổ mẫu, chỉ là chút thương tích thôi, không đáng gì.

 

Cháu chỉ lo lắng... không biết Thẩm Trì Dục có phát hiện ra điều gì không?"

 

"Không sao, dù hắn có phát hiện thì cũng chẳng sao cả."

 

Ta vỗ nhẹ mu bàn tay nàng:

 

"Giờ ngươi chỉ cần dưỡng thương cho tốt, những chuyện khác để ta xử lý."

 

Gia Nghi tựa hồ nhận ra điều gì, gấp gáp kéo tay áo ta:

 

"Tổ mẫu, Thi Văn còn nhỏ, xin người cho nàng thêm một cơ hội."

 

Ta nhìn Gia Nghi, thở dài trong lòng.

 

Cháu gái của ta, cái gì cũng tốt, chỉ là quá mềm lòng.

 

"Gia Nghi, nhớ kỹ lời tổ mẫu."

 

"Khoan dung với kẻ địch, chính là tàn nhẫn với bản thân."

 

Lời ta vừa rơi xuống, những dòng chữ kỳ lạ trước mắt lại ầm ầm hiện lên:

 

【Trời ạ, thì ra là Hách Thi Văn tiết lộ tin tức sao? Ta cứ tưởng là Tần Sương Ngữ cơ đấy!】

 

【Thì ra nữ chính và lão thái quân diễn một vở kịch lừa Thẩm Trì Dục! Cố tình tung tin Gia Nghi p h á thai để kẻ xấu đồn thổi. Thực ra không có thuốc p h á thai gì ở đây cả. Chính trận xô xát vừa rồi mới là nguyên nhân thật sự làm cho sả-y thai】

 

【Kế hoạch của lão thái quân đúng là thần sầu, chỉ tiếc nữ chính chịu khổ.】

 

【Không chịu khổ sao có thể dẫn nam phụ xuất hiện? Nghe nói Thẩm Trường Viễn đã lập tức chạy tới sau khi nghe tin Gia Nghi bị thương!】

 

【Thẩm Trường Viễn từ nhỏ đã yêu Gia Nghi, chỉ tiếc nàng vẫn luôn hiểu lầm cứu mạng mình là Thẩm Trì Dục.】

 

【Lão thái quân, xin người hãy xem xét Thẩm Trường Viễn, đó mới là người thực lòng yêu Gia Nghi!】

 

Tim ta run lên dữ dội.

 

Thẩm Trường Viễn có thật lòng với Gia Nghi hay không, ta không rõ.

 

Nhưng ta nhớ, hắn trước giờ luôn khiêm tốn dè dặt, đi từng bước như bước trên băng mỏng.

 

Vậy mà hôm nay, hắn lại vì Gia Nghi mà thất thố.

 

Chẳng lẽ, đây chính là sức mạnh của cốt truyện?

 

Ta đứng dậy, bước ra khỏi phòng, phân phó quản gia:

 

"Khóa cửa chính lại, treo biển — hôm nay phủ bận việc, không tiếp khách."

 

Sắp xếp xong xuôi, ta nhấc trường thương, thẳng tiến về từ đường.

 

Má-u mà Gia Nghi đổ ra, nỗi khổ nàng chịu, phải có người trả giá!

 

17

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Trong từ đường, Hách Thi Văn đã quỳ trước bài vị tổ tiên suốt nửa canh giờ.

 

"Gia Nghi xin ta cho ngươi một cơ hội, ta có thể cho."

 

"Nhưng có nắm được hay không, thì phải xem bản lĩnh của ngươi."

 

Thi Văn sững sờ một chút, xấu hổ cúi đầu:

 

"Chỉ cần tổ mẫu và đường tỷ chịu tha thứ, bảo ta làm gì cũng được!"

 

"Rất tốt."

 

"Vậy thì nói cho tổ mẫu biết — là ai xúi giục ngươi và mẫu thân ngươi phản bội Hách gia?"

 

Nghe vậy, vợ lão Tam theo bản năng liếc nhìn Tần Sương Ngữ.

 

Hách Thi Văn rụt cổ, giọng lí nhí:

 

"Là... là lục thẩm."

【Ta biết mà! Quả nhiên là Tần Sương Ngữ!】

 

【Hách gia trung liệt, sao lại sinh ra kẻ rác rưởi như vậy?】

 

【Lão thái quân, nhất định phải đuổi Tần Sương Ngữ ra khỏi Hách gia!】

 

Những dòng chữ phẫn nộ thi nhau hiện lên.

 

Nhưng đuổi đi?

 

Chỉ đuổi đi thì quá nhẹ rồi.

 

Ta ném tách trà xuống chân Tần Sương Ngữ:

 

" Thê tử Lão lục!

 

Hách gia bạc đãi ngươi chỗ nào?

 

Đến nỗi ngươi phải cắt đứt đường sống của Gia Nghi!"

 

Tần Sương Ngữ kinh hãi quỳ sụp xuống, đầu gối cắm vào mảnh sứ vỡ cũng không dám động đậy:

 

"Nương, con bị lang trung lừa rồi!

 

Hắn nói Gia Nghi uống thuốc phá thai, con sợ thiên tử truy tội Hách gia nên mới cho người báo tin cho Dục Vương, ai ngờ, ai ngờ..."

 

"Ngờ cái gì?

 

Ngờ Gia Nghi căn bản không hề uống thuốc p-há thai đúng không?"

 

Ta lạnh lùng nhìn nàng ta:

 

"Nói cho ngươi biết, ta cố ý đuổi lang trung đi, đưa người khác tới chăm sóc Gia Nghi, chính là để bày sẵn bẫy cho ngươi nhảy vào!"

 

Tần Sương Ngữ ngơ ngác một lúc, rồi như chợt hiểu ra:

 

"Vậy... vậy ngài cố ý dẫn dụ Dục Vương tới phủ, để hắn tận tay đ.â.m Gia Nghi, giế-t chế-t đứa nhỏ trong bụng nàng!"

 

"Thông minh!"

 

"Tiếc rằng, hôm nay ngươi cũng xong đời rồi!"

 

Nghe vậy, lão Lục hoảng hốt chắn trước mặt Tần Sương Ngữ:

 

"Nương! A Ngữ nhất thời hồ đồ, người phạt thế nào cũng được, nhưng không đến nỗi phải lấy mạng nàng!"

 

"Không đáng chết?"

 

Ta cười lạnh:

 

"Nàng ta đã hạ độc ta ba năm, giờ còn muốn hại ch-ết Gia Nghi, một trăm lần c.h.ế.t cũng chưa đủ đền tội!"

 

"Lão Lục, nếu còn dám cản, ngay cả ngươi ta cũng gi-ết!"

 

"Độc... hạ độc?"

 

Lão Lục biến sắc, run giọng nhìn Tần Sương Ngữ:

 

"A Ngữ, lời tổ mẫu nói... có đúng không?"


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com