Mệnh Ta Không Do Trời
Vệ Thiên Sơn dám thẳng tay g.i.ế.c c.h.ế.t phu nhân quan viên ngay tại cửa cung, xem ra tình hình bên trong quả thực đã loạn đến cực điểm.
Ta và Trang Trường Minh trao đổi ánh mắt, không nói một lời, đồng thời vung thương lao thẳng vào Vệ Thiên Sơn.
Trang Trường Minh đánh cao, ta đánh thấp.
Phối hợp như nước chảy mây trôi.
Đang giao chiến hăng máu, Hứa Như Ý cùng nhóm cung nữ của Quý phi xuất hiện.
Bọn họ đi lại tự do, Vệ Thiên Sơn còn cúi đầu hành lễ.
Rõ ràng, Hứa Như Ý cũng là đồng lõa trong cuộc binh biến lần này.
"Tổ mẫu, ngài đã đến."
"Vào cung ngồi một lát chứ?"
Trang Trường Minh sửng sốt hồi lâu.
Cuối cùng dưới những tiếng gọi dịu dàng "tổ mẫu" liên tiếp của Hứa Như Ý, bà ta rũ thương, ngoan ngoãn đi về phía phản quân.
"Trang Trường Minh!"
"Quay lại đây cho ta!"
Dù ta gào thét giận dữ, Trang Trường Minh cũng không quay đầu lại, chỉ thấp giọng cầu xin Hứa Như Ý:
"Như Ý, hãy tha cho muội muội ta."
Hứa Như Ý cười khẽ:
"Chỉ cần Hách lão thái quân ủng hộ tân đế, ai dám động đến người chứ?"
"Hách Thiên Bồi và Hách Viễn cũng sẽ có tiền đồ rộng mở."
"Phi!"
"Muốn ta bán tổ cầu vinh, các ngươi nằm mơ đi!”
Ta giương thương chỉ thẳng vào Trang Trường Minh:
"Ta không có người tỷ tỷ bại hoại như ngươi!"
Bà ta không đáp lại.
Chỉ để mặc Hứa Như Ý dìu đi, khuất dần sau hành lang sâu thẳm.
Vệ Thiên Sơn vừa bại trận, thấy chỉ còn ta đơn độc, lập tức vung đao xông lên hòng lấy lại danh dự.
Đúng lúc ta cũng đang bốc hỏa, định g.i.ế.c cho hả giận …
Đáng tiếc…
Ngay lúc đó, hiệu lực của Khóa Mệnh Đan đã hết.
30
Ta run rẩy cầm thương, trước mắt một mảnh mơ hồ.
Chân nặng như đeo chì, căn bản không động đậy nổi.
Chớp mắt, Vệ Thiên Sơn đã bổ đao, c.h.é.m trúng cánh tay ta.
Trường thương rơi xuống đất.
Ta không còn sức nhặt lên nữa.
【Lão thái quân, người làm sao vậy!】
【Hôm nay là ngày thứ bảy rồi, lão thái quân sắp không trụ nổi nữa...】
【Hu hu hu, đừng c.h.ế.t mà, Gia Nghi đã thoát khỏi vận mệnh, sao lão thái quân vẫn phải c.h.ế.t chứ...】
Nghe thấy chữ "Gia Nghi", đầu óc ta bỗng tỉnh táo hơn.
Miễn cưỡng né được nhát đao chí mạng của Vệ Thiên Sơn.
Dòng chữ cũng gấp gáp thông báo:
【Lão thái quân, cố lên!
Gia Nghi đã tới Thiên Thủy Câu rồi!】
Thiên Thủy Câu?
Mắt ta lập tức sáng lên, một tay nhấc thương, rạch rách giáp trụ Vệ Thiên Sơn.
【Gia Nghi đang cùng Bạch Minh Nguyệt chuẩn bị vượt Thiên Thủy Câu!】
Tim ta thắt lại, đôi chân như bỗng có thêm sức mạnh
Ta xoay thương đ.â.m trúng vai trái Vệ Thiên Sơn.
【Khoan đã, Thẩm Trường Viễn cũng ở đó... Hắn muốn Gia Nghi theo mình!】
Thẩm Trường Viễn?!
Lửa giận bùng lên tận óc.
Một thương quyết đoán, ta đ.â.m xuyên n.g.ự.c Vệ Thiên Sơn.
Gia Nghi...
Nàng sẽ lựa chọn ra sao?
31
Vệ Thiên Sơn chết.
Đám phản quân lập tức vây lấy ta.
Chúng không giỏi võ, nhưng đông như kiến.
Ta chống thương, thở dốc từng ngụm.
Ngay lúc sắp ngã quỵ —
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
【Lão thái quân, cố gắng lên! Gia Nghi từ chối Thẩm Trường Viễn rồi!】
【Nàng chọn đi cùng Bạch Minh Nguyệt!】
Ta buông lỏng tay, ngã vật xuống đất.
Tay vẫn nắm chặt trường thương, dù đã chẳng còn sức vung lên.
Loáng thoáng thấy vô số phản quân cầm đao c.h.é.m xuống.
Đúng lúc ấy …
Một cây đoản thương phóng tới, quét sạch chúng!
Người tới là …lão Lục.
"Lục nhi!
Ai cho con quay về?!"
Ta vừa mừng vừa giận, trong lồng n.g.ự.c như có ngọn lửa bùng cháy.
Cố rướn mình gắng đứng dậy.
"Chẳng lẽ nương nuôi ta mấy chục năm, tới lúc nguy cấp ta lại bỏ mặc sao?"
"Người không cần lo, con đã gửi hết số bạc người giấu trong quan tài về Nam Cương rồi, chỉ mang theo cây đoản thương này thôi."
Đây là cây thương nhỏ mà phu quân ta - Hách Thủ Ngự từng đúc riêng cho hắn khi còn bé.
Người khác lớn lên đều đổi sang trường thương, chỉ có hắn vẫn kiên trì dùng đoản thương suốt bao năm.
Không ngờ bao năm không động binh khí, hôm nay hắn vẫn nhớ từng chiêu thức.
Nhưng chẳng bao lâu, thân hình Lục nhi đã bị đao kiếm băm nát.
Chiếc áo trắng trên người đẫm m.á.u đỏ tươi.
Nước mắt ta không kìm được tuôn rơi:
Ta rơi nước mắt:
"Lục nhi...
Đừng đánh nữa...
Tần Sương Ngữ nói đúng, ta không phải mẹ ruột của con, ta đối với con cũng chẳng tốt đẹp gì...
Liều c.h.ế.t cứu ta...
Không đáng đâu..."
Lục nhi lảo đảo lùi lại, ngã gục bên cạnh ta.
Đến tận lúc hấp hối, tay hắn vẫn nắm chặt đoản thương, che chở cho ta.
"Người đừng gạt con..."
"Ngày con mới nhập quan trường, người vì lo lắng, chẳng tiếc hạ mình đi khắp nơi nhờ vả, chỉ để có người giúp đỡ con."
"Mười lăm năm trước, có đồng liêu chuốc rượu hại con,
Người liền xông tới đập cho hắn một trận ra trò, từ đó không ai dám ép con uống thêm lần nào."
"Người không ưa Tần Sương Ngữ, vậy mà vẫn để con lấy nàng.
Người còn nói: kẻ khờ cũng có phúc phần của kẻ khờ, sống bình dị cũng tốt."
"Người...
Thật ra, con hiểu cả.
Trong lòng người thương con nhất chính là con mà."
32
Lục nhi nở nụ cười, m.á.u không ngừng tuôn trào khỏi miệng.
Ta không đành nhìn nữa, cắn răng nâng thương đứng dậy.
Chỉ cần ta còn sống, con cháu Hách gia sẽ không bị người khác ức hiếp!
Ta g.i.ế.c hết đợt địch này đến đợt khác.
Giữa m.á.u tươi tràn ngập, trong khoảnh khắc, ta cảm thấy như mình trở lại chiến trường Nam Cảnh năm xưa.
【Cung nghênh Chiến thần!】
【Cung nghênh Chiến thần!】
【Cung nghênh Chiến thần!】
【Trang Thiều Hoa, ngươi là vĩnh viễn bất diệt!】
Đây là những lời cuối cùng ta nghe thấy từ những dòng chữ.
Sau đó, ánh sáng trong mắt ta hoàn toàn lụi tắt.
Ta đứng bất động giữa chiến trường, dựa vào Lục nhi đã ngã xuống, khép mắt lại.
Gió tự do thổi khô m.á.u và nước mắt trên mặt ta.
Ta bỗng hiểu…
Vì sao Gia Nghi lựa chọn đi theo Bạch Minh Nguyệt.
Ta chưa kịp cứu nàng khỏi bi kịch.
Nhưng nàng đã tự cứu lấy mình.
Nàng thà c.h.ế.t trên chiến trường.
Cũng không cam chịu thành nữ chủ trong một câu chuyện bi thương!
Ta… an lòng rồi…
🌸【Kết thúc】🌸
Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com