Hôm sau, ăn cơm trưa xong, ta phải dắt đệ đệ đi cắt cỏ cho trâu vàng ăn.
Mẹ kế nói với ta: "Một lát nữa chúng ta đi đón ca ca con tan học."
Ta nghe vậy thì mừng lắm, vì có thể được đi vào trấn! Cắt cỏ cũng nhanh tay hơn hẳn.
Nhưng nghĩ đến chuyện huynh trưởng học hư, lại nghĩ mẹ kế chắc chắn không rảnh rỗi mà đi đón huynh ấy, ta lại thấy bất an.
Về đến nhà, mẹ kế lấy bộ quần áo mới may cho ta dịp Tết ra.
Mẹ kế lại thay cho đệ đệ bộ quần áo mới, rồi mới dẫn chúng ta ra ngoài.
Bà cõng đệ đệ trên lưng, ta lẽo đẽo theo sau.
Mẹ kế đen đi nhiều, tay cũng chai sần hơn trước.
Chúng ta đến trường học chờ đợi, nhưng đợi mãi đến khi mọi người về hết, vẫn không thấy bóng dáng huynh trưởng đâu.
Thầy đồ ra ngoài, thấy chúng ta, liền lắc đầu thở dài: "Trong đám học trò, thông minh nhất là Chu Bảo Đình, vậy mà dạo này nó không đến lớp nữa!"
Sắc mặt mẹ kế sa sầm. Có người học trò mách huynh trưởng đang làm tiểu nhị ở một sòng bạc, chuyên bưng trà rót nước cho người ta.
Khi chúng ta đến sòng bạc, thì thấy huynh trưởng đang đứng ở cửa cùng với mấy tên du côn, giống như đang canh gác vậy.
Mẹ kế đưa đệ đệ cho ta bế, rồi xắn tay áo xông vào.
Huynh trưởng thấy mẹ kế thì hoảng hốt, mẹ kế lao vào nắm lấy tai huynh ấy mắng: "Ta cho con ăn học đàng hoàng! Con có thấy hổ thẹn với ta không? Con có thấy hổ thẹn với cha con không?"
Mọi người thấy vậy đều dừng lại xem náo nhiệt.
Huynh trưởng mặt đỏ bừng, tức giận nói: "Con không thích đi học! Con không muốn đi học nữa! Con muốn kiếm tiền!"
Huynh trưởng vẫn còn giãy giụa, không muốn bị mẹ kế khống chế.
Ta thấy mẹ kế bị huynh ấy giãy giụa làm cho lảo đảo, trong lòng lo sợ mẹ kế không đánh lại huynh ấy mất rồi.
Nếu vậy thì sẽ chẳng ai quản được huynh ấy nữa.
Mẹ kế quát: "Nhị Nữu, tìm cho ta một cây roi!"
Bên cạnh có người bán sọt tre, vừa hay có sẵn mấy cây trúc.
Ta cầm lấy cây trúc đi tới, nhưng lại do dự.
Ta vậy mà lại đang giúp mẹ kế!
Những người xung quanh đều chỉ trỏ bàn tán: "Ây da! Cha nó c.h.ế.t rồi, mẹ kế chẳng phải đang muốn đánh c.h.ế.t đứa con của vợ trước đó sao! Chậc chậc chậc, quả nhiên mẹ kế chẳng có ai tốt đẹp cả!"
Mẹ kế trừng mắt nhìn ta: "Đưa đây cho ta!"
Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️
Ta run rẩy đưa cây trúc cho bà.
Mẹ kế vụt roi vừa nhanh vừa chuẩn, miệng không ngừng mắng: "Ta cho con học hư! Ta cho con học hư! Còn dám nữa không? Còn dám nữa không!"
Mẹ kế đánh cho đến khi đám người xem náo nhiệt giải tán hết, huynh trưởng cũng khóc ầm lên, mà bà vẫn không dừng tay.
Ta và đệ đệ cùng khóc lóc van xin: "Dì ơi, đừng đánh ca ca nữa, hu hu hu, đừng đánh nữa..."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Mẹ kế không nghe, ta liền chạy tới ôm lấy huynh trưởng, che chắn cho huynh ấy.
Roi trúc quất lên người ta, đau quá, đau quá!
Đệ đệ cũng khóc lóc ôm lấy ta.
Ba huynh muội ôm chặt lấy nhau, khóc đến rung trời chuyển đất.
Đợi đến khi không bị đánh nữa, chúng ta mới rụt rè nhìn mẹ kế.
Mẹ kế nhìn huynh trưởng , hỏi: "Có chịu quay lại trường học không?"