"Trước khi gặp Hoàng thượng, thần thiếp chưa từng nói chuyện với nam tử nào, còn tranh sủng thì càng không biết ạ."
Bùi Cảnh hơi thở dồn dập, ngay cả giọng nói cũng có chút run rẩy.
"Thật sao?"
"Thật ạ."
"Sư phụ không cho phép nữ nhi tiếp xúc với nam tử bên ngoài, nếu không phải hôm đó Hoàng thượng rơi xuống nước trước mặt thần thiếp, thần thiếp cũng sẽ không chạy đến cứu người, càng không nói tên cho người đâu."
"Bọn họ không phải đều sau lưng mắng thần thiếp là 'hồ ly tinh' sao? Vậy thần thiếp đương nhiên là thuộc loài cáo, không giống bọn họ, là thuộc loài chó."
Lại ví dụ như.
Các mỹ nhân trong hậu cung trang điểm lòe loẹt, đua nhau khoe sắc.
Đã xem chán màu sắc sặc sỡ rồi.
Còn ta lại cố tình ăn mặc giản dị, mặc một bộ váy trắng tinh, múa dưới ánh trăng.
Tục ngữ nói hay mà,
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Muốn đẹp, mặc đồ tang, không phải sao?
Hơn nữa, điều này càng gợi cho hắn nhớ đến lần đầu tiên gặp ta.
Mỹ nhân yêu kiều, áo cà sa trắng như tuyết.
Anan
Bên hồ gặp gỡ, thoáng nhìn đã động lòng.
Hậu cung mấy cô tiểu thư kia nghiến đến độ răng cũng ê hết cả, túm tụm lại mắng ta một trận ra trò:
"Phì, hồ ly tinh, giả vờ cái gì mà thanh thuần vô hại, ai mà chẳng biết cái tâm tư đó chứ?"
"Mấy cái thủ đoạn hạ tiện đó, cho dù có nói cho bọn ta, bọn ta cũng chẳng thèm dùng."
"Phải phải."
Thế mà chưa được mấy ngày, đã có kẻ trong số họ phản bội. Học theo cách ăn mặc của ta, lượn lờ trước hoa, dưới trăng, hoặc trên con đường hoàng đế tan triều nhất định phải đi qua mà múa.
Chưa được mấy ngày, trong cung phi tần mặc váy trắng nhảy múa ngày càng nhiều.
Bùi Cảnh cuối cùng cũng không nhịn được nữa, quát lớn:
"Các ngươi muốn làm gì?!"
"Đây là hoàng cung, không phải chỗ để than khóc, còn có lần sau, tất cả các ngươi đều cút ra khỏi cung cho trẫm!"
Sau đó, không còn ai có thể chống lại được phong mang của ta nữa.
Bùi Cảnh cực kỳ sủng ái ta, đi đâu cũng muốn dẫn theo. Tiệc tùng yến tiệc triền miên, không có thời gian rảnh, mùa xuân thì cùng ta xuân du, ban đêm thì cùng ta vui vầy, thật sự biến thành hồng nhan họa thủy mê hoặc quân vương.
Hoàng hậu cũng không còn cố ý nhắm vào ta nữa, mặc cho ta nổi bật ngày càng hơn.
Nhưng ta biết, nàng ta sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy.
Dưới mặt nước yên ả, đang ấp ủ một cơn bão lớn hơn.
Ta đã chuẩn bị từ lâu.
8
Tiệc Trung thu, ta dự định sẽ múa trước mặt mọi người.
Trước khi khai tiệc, ta đang ở tẩm cung chuẩn bị thay y phục.
Tiểu cung nữ ở Thượng y cục bước vào, "bịch" một tiếng quỳ trước mặt ta, giọng nói nghẹn ngào:
"Nô tỳ đáng chết, vậy mà lúc ủi lại làm hỏng váy múa của nương nương, khi phát hiện ra muốn sửa chữa thì đã muộn rồi."
Nàng ta nói chuyện, vai không ngừng run rẩy, đầu cúi gằm xuống, không nhìn rõ mặt.
Nàng ta bưng hộp gỗ trong tay đến trước mặt ta.
"Nương nương, váy múa phù hợp với người, trên dưới toàn bộ hoàng cung chỉ tìm được cái này thôi."
Ta không muốn xem mạng người như cỏ rác, tùy tiện đánh c.h.ế.t hạ nhân để trút giận.
Chỉ xoa xoa huyệt thái dương, phẩy tay về phía nàng ta:
"Bản cung biết rồi."
Chuyện nhỏ này làm ta chậm trễ mất một ít thời gian.
Lúc ta đến nơi, mọi người đã ngồi vào chỗ.
Trong nháy mắt, đại điện yên tĩnh đến mức nghe rõ cả tiếng kim rơi.
Chỉ thấy ta mặc một bộ váy dài màu xanh lục, trên váy điểm xuyết lông chim công dát vàng, dưới ánh sáng đèn đuốc sáng trưng của đại điện, lấp lánh, mỗi bước đi đều tỏa sáng.