Mẹ Chồng Muốn Dạy Tôi Phép Tắc

Chương 10



"Cậu ruột đúng là nhân vật có m.á.u mặt đấy."

 

Tôi đưa điện thoại cho Vương Thư Vĩ xem, anh ấy càng không thể tin được: "Anh lại có một người cậu lợi hại như vậy sao?"

 

"Đúng thế, thế này thì em hơi lo rồi, nhỡ tôi ức h.i.ế.p anh quá đáng, anh mách cậu thì sao?"

 

Tôi nhìn những dấu vết ái muội trên làn da trần của anh ấy, cười gian xảo.

 

Quả nhiên, anh chàng này không chỉ đỏ mặt, mà cả cổ trắng ngần và xương quai xanh cũng ửng lên màu hồng quyến rũ, tôi lại nhào tới "ào" một tiếng.

 

22

 

Lần gặp lại cậu là vào chiều hôm đó.

 

Tôi và Vương Thư Vĩ ra sân bay đón, không chỉ có cậu đến, mà ông bà ngoại của Vương Thư Vĩ cũng đến. Ba người cùng xuất hiện trước mặt tôi và Vương Thư Vĩ, cả hai chúng tôi đều ngây người.

 

Tôi thật sự không ngờ rằng đã sau đám cưới rồi mà còn phải gặp mặt chính thức người lớn bên nhà chồng lần nữa.

 

Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD

Tôi lập tức liên lạc với bố mẹ tôi, đặt một khách sạn năm sao ở địa phương, bố tôi còn mang theo rượu Mao Đài thượng hạng.

 

Để chào đón ông bà ngoại và cậu của Vương Thư Vĩ đến, nhà chúng tôi chuẩn bị rất chu đáo, mọi người đều khách khí. Bố tôi nâng ly: "Nào nào nào, chúng ta những người lớn tuổi cùng chúc hai con trăm năm hạnh phúc, sớm sinh quý tử."

 

Thật sự xấu hổ đến mức muốn đào lỗ chui xuống đất.

 

Tôi thầm nghĩ bố à, có thể đừng có hở tí là giục sinh con được không?

 

Dù sao thì ông bà ngoại cũng cười tít mắt, ông ngoại nói như vậy là sắp được bế chắt, bốn đời cùng chung sống rồi, nói xong mắt ông ấy đỏ hoe. Bà ngoại thì lau nước mắt, giọng nghẹn ngào: "Nếu con gái tôi còn sống thì tốt biết mấy, chắc chắn sẽ vui lắm."

 

"Mẹ, em gái con ở trên trời nhìn xuống đấy, mẹ đừng buồn nữa."

 

Cậu tôi vừa đưa khăn giấy, vừa vỗ lưng bà. Ông ngoại mắt đỏ hoe nhưng không nói gì, bầu không khí nhất thời có chút nặng nề.

 

Tôi là người làm ăn, đương nhiên không thể để bầu không khí lạnh lẽo được, vội vàng nâng ly: "Nào nào nào, chúng ta cùng cạn ly, kính mẹ chồng của con không có mặt ở đây. Cảm ơn bà ấy đã sinh ra một người chồng tốt như vậy cho con nếu không con có lẽ phải ở giá cả đời."

 

"Phụt!"

 

Mẹ tôi suýt chút nữa phun ra, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Không biết ai là người chê người ta lớn tuổi."

 

Mẹ tôi ngồi ngay cạnh tôi, giọng nói đủ nhỏ nhưng Vương Thư Vĩ ngồi bên phải tôi vẫn nghe thấy, tôi lập tức hơi chột dạ: "Mẹ em đang nói bố em đấy, anh đừng hiểu lầm."

 

23

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

May mà Vương Thư Vĩ không để ý.

 

Tôi trừng mắt nhìn mẹ tôi, nhỏ giọng: "Dám chia rẽ tình cảm vợ chồng của con, coi chừng con không cho mẹ bế cháu."

 

Mẹ tôi lập tức làm động tác kéo khóa miệng, còn bên kia, bà ngoại đã lau xong nước mắt, run run lấy từ trong túi ra một chiếc hộp gấm đưa cho tôi: "Cháu dâu à, bà cũng không chuẩn bị gì nhiều, cháu xem có thích không, thích thì đeo vào."

 

Tôi mở ra xem, là một chiếc vòng tay ngọc bích.

 

"Ngọc phỉ thúy hoàng đế!"

 

Mẹ tôi kêu lên kinh ngạc, mắt trợn tròn: "Màu sắc này, độ trong này, không dưới chục triệu đâu nhỉ?"

 

"Mẹ tôi mấy hôm trước mua ở buổi đấu giá với giá 380 triệu tệ, lúc đó đã nói là để dành cho Thư Vĩ cưới vợ, thế là bà ấy mang đến đây luôn."

 

Cậu tôi nhìn tôi, rồi nhìn Vương Thư Vĩ, có vẻ do dự một chút, rồi nói: "Cháu dâu à, cậu thấy cháu rất quan tâm đến Thư Vĩ, nhưng chuyện ở rể này, cậu thấy chúng ta vẫn có thể bàn lại."

 

"Không có gì để bàn cả!"

 

Vương Thư Vĩ dứt khoát nói: "Cháu nhất định sẽ ở rể."

 

Bầu không khí trên bàn ăn nhất thời cứng đờ, tôi cầm hộp gấm, trả không được mà không trả cũng không xong, cuối cùng đành lặng lẽ đặt lên bàn.

 

"Thư Vĩ, chuyện này thật ra cũng trách chúng ta không nói rõ với con từ trước, chủ yếu là bố con và mẹ kế của con quá giỏi ngụy trang, cộng thêm con luôn xuất sắc, chúng ta tưởng con ở bên này sống rất tốt, nên không quan tâm con nhiều."

 

Cậu tôi mặt đầy vẻ áy náy, ông ngoại bên kia lấy ra từng xấp tài liệu từ trong túi: "Thư Vĩ à, ông ngoại mang hết những thứ vốn định cho mẹ con đến rồi, giá trị cũng phải vài tỷ, con thật sự không cần phải chịu thiệt thòi ở rể, nhà chúng ta cũng có gia tài."

 

Nhìn là biết, đây là một bữa tiệc Hồng Môn.

 

Tôi và bố mẹ tôi trao đổi ánh mắt, đều ngầm chọn im lặng, lúc này, đương nhiên phải xem lựa chọn của Vương Thư Vĩ.

 

Nếu anh ấy nuốt lời, vậy thì ly hôn.

 

Tôi là người làm ăn, ghét nhất là những kẻ đã ký hợp đồng rồi còn nuốt lời.

24

 

"Mọi người có thể không đưa những thứ này cho cháu, cũng có thể không nhận cháu, tóm lại đừng hòng lay chuyển ý định ở rể của cháu. Cháu đã nói rồi, cháu tự nguyện ở rể nhà họ Điền, không phải vì không có tiền, càng không phải vì bố cháu và họ, mà là cháu yêu vợ cháu. Cháu thích cô ấy từ hồi đại học, thích suốt chín năm, chưa bao giờ dám mơ sẽ được ở bên cô ấy, bây giờ khó khăn lắm mới được ở bên vợ, dù là ai cũng đừng hòng chia rẽ chúng cháu."

 

Những lời Vương Thư Vĩ nói ra kiên định đến mức khiến tôi ngỡ ngàng, không màng đến việc có bao nhiêu người ở đó, tôi buột miệng hỏi: "Anh thích em chín năm?"

 

Không phải, anh ơi, anh năm nay hai mươi bảy tuổi, vậy là mười tám tuổi đã bắt đầu thầm thương trộm nhớ rồi à?

 

"Lúc đó anh mới vào đại học. Khi đến trường nhập học thì anh đã nhìn thấy em vừa lúc từ trong trường đi ra. Lúc đó em nhìn anh rồi còn mỉm cười với anh nữa thì anh đã biết bản thân mình trúng tiếng sét ái tình với em rồi, sau này anh mới biết em là đàn chị học cao học."

 


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com