May Mắn Không Gả Cho Anh

Chương 3



Chương 4



Căn nhà nhỏ của Giang Nhược Dao lần trước bị cháy đen sì, hoàn toàn không thể ở nổi. Nhưng lúc này cô cảm thấy, cho dù phải sống trong căn nhà cháy xém đó, cũng còn tốt hơn phải đối mặt với ba người: Tống Văn Cảnh – kẻ không phân biệt phải trái, Phạm Ngọc Dung – kẻ khẩu phật tâm xà, và Tống Tiểu Mai – đứa trẻ đầy mồm toàn là dối trá.



Chén trà gừng nóng hổi dính ở cổ áo Giang Nhược Dao đã hoàn toàn nguội lạnh, vải áo ướt đẫm dính vào da thịt truyền đến cảm giác lạnh buốt. Ban nãy tỉnh lại, cô còn thấy toàn thân đau nhức, giờ đây chỉ còn lại cảm giác tê liệt vì giá lạnh.



Bước chân Giang Nhược Dao lảo đảo, để lại những dấu chân sâu cạn khác nhau trên nền tuyết.

Vốn dĩ nhà Tống Văn Cảnh cách căn nhà nhỏ của cô chỉ khoảng hai cây số, nhưng Giang Nhược Dao cảm thấy con đường ấy vừa gần lại vừa xa, như thể mãi mãi cũng không đi đến nơi.



Cuối cùng, vì quá kiệt sức mà cô gục ngã trên tuyết, cách nhà Tống Văn Cảnh tám trăm mét.



Có tiếng bước chân từ xa lại gần, người đến chính là Phạm Ngọc Dung. Cô ta nhìn quanh một lượt, lúc này trời đang đổ tuyết lớn, lại đúng giờ ăn tối, trên đường ngoài hai người họ ra chẳng còn ai khác.



Phạm Ngọc Dung giơ chân, mạnh mẽ giẫm lên đầu Giang Nhược Dao, ép đầu cô cắm sâu vào trong tuyết: "Con tiện nhân, mau c/h/ết đi cho rồi!" Phạm Ngọc Dung độc ác nói.



Giang Nhược Dao chỉ cảm thấy tuyết lạnh tràn vào mũi miệng, ngay cả việc hít thở cũng trở nên cực kỳ khó khăn. Phạm Ngọc Dung còn dồn thêm sức nện xuống, rồi mới quay người trở lại nhà Tống Văn Cảnh.



Cô ta tỏ vẻ bất lực nói với Tống Văn Cảnh: "Em đã khuyên nhủ suốt cả đường, nhưng em Nhược Dao nhất quyết cắt đứt với anh!"



Tống Văn Cảnh khẽ cười khinh miệt, chẳng thèm để bụng chuyện Giang Nhược Dao giận dữ bỏ đi. Dù Giang Nhược Dao dịu dàng xinh đẹp, học vấn uyên bác, nhưng cô ta lại là kẻ từ thành Bắc bị điều xuống nông thôn, mang theo "thân phận có vấn đề". Còn bản thân anh ta xuất thân con nhà nông dân gốc gác trong sạch, dựa vào nỗ lực mà leo lên đến chức doanh trưởng.



Giang Nhược Dao lấy được anh ta đã là phúc phần lớn nhất đời cô rồi, nếu bây giờ chia tay, cô ta đừng mong tìm được người nào ưu tú hơn anh ta. Mang theo sự tự tin kỳ quặc ấy, Tống Văn Cảnh quyết định phải "thuần phục" Giang Nhược Dao ngay từ trước khi cưới, để sau này cô không thể trèo lên đầu anh ta.



Anh ta tin chắc, chưa đến ba ngày, Giang Nhược Dao nhất định sẽ khóc lóc quay về xin lỗi cầu xin anh ta tha thứ.



Đúng lúc ấy, bác sĩ Thẩm Vạn Tinh của trạm y tế huyện vừa tan làm, đang trên đường về nhà thì bất ngờ phát hiện phía trước có người bị chôn vùi trong tuyết. Bản năng nghề nghiệp mách bảo anh rằng người này e là nguy kịch, anh vội vã chạy đến, kéo Giang Nhược Dao ra khỏi tuyết, kiểm tra hơi thở, may mà còn thở.



Thẩm Vạn Tinh cõng Giang Nhược Dao trên lưng, chạy thẳng đến trạm y tế. Chỉ khi truyền dịch vào người Giang Nhược Dao, thấy sắc mặt cô dần dần hồng hào trở lại, Thẩm Vạn Tinh mới thở phào nhẹ nhõm.



Anh nhận ra Giang Nhược Dao, năm đó họ cùng bị đưa từ thành Bắc xuống huyện Nam Hương, cũng coi như là đồng cảnh ngộ. Bây giờ, nhóm người bọn họ sắp được minh oan, anh không muốn Giang Nhược Dao xảy ra chuyện ngay trước thời khắc chiến thắng.

Thẩm Vạn Tinh dùng khăn ấm lau mặt cho Giang Nhược Dao, bảo y tá thêm một tấm chăn giữ ấm cho cô, và cứ như vậy thức trắng đêm bên giường bệnh.



Ngày hôm sau, Giang Nhược Dao chậm rãi tỉnh lại, toàn thân tê cứng, cô nhúc nhích người, vô tình đánh thức Thẩm Vạn Tinh.



"Em đã hạ sốt rồi, bây giờ thấy khá hơn chút nào chưa?" Thẩm Vạn Tinh quan tâm hỏi.



"Đỡ hơn nhiều rồi, cảm ơn anh bác sĩ Thẩm, làm phiền anh quá." Giang Nhược Dao dịu dàng đáp.



"Không phiền, cứu người là bổn phận của tôi."



Giang Nhược Dao không muốn tiếp tục nằm viện, cô đề nghị xuất viện ngay.



"Nhưng cơ thể em còn rất yếu, tốt nhất nên ở lại theo dõi thêm một thời gian." Thẩm Vạn Tinh khuyên.



"Em có chuyện quan trọng cần làm, không thể trì hoãn." Ánh mắt Giang Nhược Dao kiên định.



Thẩm Vạn Tinh cũng không tiện ép buộc, đành lập tức làm thủ tục xuất viện cho cô.



Giang Nhược Dao rời khỏi bệnh viện, lập tức đến trường tìm hiệu trưởng Trần. Cô muốn biết chính xác khi nào mình có thể rời huyện Nam Hương trở về thành Bắc.



Mỗi giây mỗi phút ở đây đối với cô đều là một cực hình, cô không thể chịu đựng thêm nữa.



Chương 5



Trong phòng hiệu trưởng, thầy Trần rót cho Giang Nhược Dao một chén trà. Hôm qua thầy đi họp ở thành phố, lãnh đạo thành phố đã giao cho thầy văn bản minh oan và lệnh điều chuyển công tác của Giang Nhược Dao.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -



Thầy Trần vốn nghĩ Giang Nhược Dao đã định sẵn chuyện lập nghiệp ở huyện Nam Hương, nên không định chủ động nhắc đến hai tờ giấy tờ ấy trước mặt cô. Không ngờ hôm nay Giang Nhược Dao không chỉ không nhắc lại chuyện xin kết hôn, mà còn hỏi thẳng khi nào được về thành Bắc, xem ra cô đã hoàn toàn thất vọng với nơi này rồi.



Tối qua, chủ nhiệm giáo vụ đã báo cáo cho thầy Trần về chuyện Hà Đông bị rơi xuống nước. Cha mẹ Hà Đông không phân rõ trắng đen, mắng chửi và đòi bồi thường, chủ nhiệm giáo vụ bất đắc dĩ phải đưa họ một tờ tiền lớn để dàn xếp.



Họ đổ lỗi cho Giang Nhược Dao vì cho học sinh đi lao động bên bờ sông dẫn đến tai nạn, nhưng thực tế, họ còn chẳng biết lịch trình giảng dạy ở trường.

💌Bạn đang đọc truyện của nhà: Cần 1 ly cafe mỗi ngày 💌
💓Hãy vào trang mình để thưởng thức thêm nhiều truyện khác nữa nhé!💓



Buổi sáng, học sinh học văn hóa tại trường, buổi chiều mới được thầy cô đưa đi lao động bên ngoài, chủ yếu là nhặt phân bón ở nông trường hoặc quét dọn đường phố.

Chưa bao giờ có chuyện dẫn học sinh ra bờ sông nguy hiểm như vậy, rõ ràng là học sinh tự ý trốn học mà ra ngoài.



Một nữ giáo viên nhỏ nhắn, yếu đuối như Giang Nhược Dao phải đối mặt với một gia đình ngang ngược như vậy, quả thực là "thư sinh gặp binh lính, có lý cũng không nói nổi".

Không trách được cô muốn bỏ hết tất cả để rời đi.



Hiệu trưởng Trần dù tiếc nuối một nhân tài trẻ như Giang Nhược Dao, nhưng cũng hiểu với tài năng của cô, ở mãi tại một trường tiểu học huyện nhỏ thế này thực sự là uổng phí.



Thầy lấy từ cặp công vụ ra hai tờ giấy, trao cho Giang Nhược Dao:

"Văn bản minh oan và lệnh điều chuyển của cô đã xuống, cô có thể rời đi bất cứ lúc nào. Nhưng mong cô bàn giao công việc cho cô giáo Lý rồi hãy đi."



Giang Nhược Dao cầm hai tờ giấy như báu vật trong tay, đây chính là hy vọng để cô bắt đầu lại cuộc sống mới. Cô kẹp giấy tờ vào sách giáo khoa, vui vẻ tới văn phòng giáo viên làm thủ tục bàn giao với cô giáo Lý.



Thoắt cái đã đến trưa, hôm nay cô còn một tiết dạy cho lớp hai. Giang Nhược Dao nghĩ, dù học sinh có hiểu lầm cô, phụ huynh có nhục mạ cô, thì với tư cách là giáo viên, cô vẫn phải đứng vững ở vị trí cuối cùng này.



Huống hồ, không phải tất cả học sinh đều ích kỷ, lạnh lùng. Trong lúc cô tuyệt vọng nhất, có Trần Linh Lệ đã dũng cảm đứng ra bênh vực cô.



Chỉ là, vì không muốn gây rắc rối, bà nội của Trần Linh Lệ đã kéo cô bé đi mất – điều đó cô có thể hiểu được, nhất là khi đối diện với bộ dạng hung hãn của cha Hà Đông, ai mà chẳng sợ.



Giang Nhược Dao đẩy cửa lớp, bước lên bục giảng chuẩn bị bài, thì bất ngờ nghe thấy Tống Tiểu Mai mắng: "Đồ trí thức thối bị đày từ thành Bắc xuống, sao còn chưa c/h/ết đi cho rồi!"



Giang Nhược Dao sững sờ. Trước đây cô chỉ nghĩ Tống Tiểu Mai lạnh lùng ích kỷ, không ngờ con bé lại vô lễ đến mức dám công khai chửi rủa giáo viên giữa lớp học.



"Cô phạt em đứng dậy, tự kiểm điểm hành vi của mình!" Giang Nhược Dao nghiêm mặt, quát lớn.



Tống Tiểu Mai trợn mắt lườm cô: "Cô dựa vào đâu mà phạt tôi?"



"Dựa vào việc tôi là cô giáo của em. Nhà em không dạy dỗ, thì để tôi dạy!"



Qua sự việc Hà Đông, Giang Nhược Dao nhận ra, nhân phẩm còn quan trọng hơn tri thức.

Cô không muốn học trò mình lớn lên trở thành những người ăn nói thô tục, vô giáo dục.



Tống Tiểu Mai nhổ toẹt một bãi nước bọt, vốn dĩ đã không thích học hành, nghe tin giáo viên chủ nhiệm là Giang Nhược Dao thì càng không muốn đến trường.

Sáng nay, Phạm Ngọc Dung còn hớn hở bảo cô ta: "Con mà không biết chữ, sau này ngay cả làm thợ may cũng không nổi, ít ra cũng nên tốt nghiệp tiểu học."



"Yên tâm, hôm nay con sẽ không gặp lại Giang Nhược Dao đâu, cô ta chắc bị c/h/ết cóng tối qua rồi."



Tống Tiểu Mai tin là thật, hớn hở đến trường, nhưng vừa nhìn thấy Giang Nhược Dao liền bực bội, tâm trạng tụt dốc không phanh.



Nó liền đem sự tức giận phát tiết lên lớp học, nhìn thấy Giang Nhược Dao bị xấu hổ, Tống Tiểu Mai cảm thấy vô cùng hả hê.



"Loại trí thức thối như cô còn đòi làm cô giáo à? Tôi còn là tổ tiên của cô đấy, tôi không đứng dậy đó, cô làm gì được tôi?"



Tống Tiểu Mai ngả người tựa vào lưng ghế, hai chân gác lên bàn, ra vẻ lưu manh lười nhác.



Giang Nhược Dao tức đến đỏ bừng mặt, xung quanh lũ học trò cũng cười ầm ĩ, lớp học hoàn toàn hỗn loạn.



 


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com