Tôi lẳng lặng nói: "Thẩm Yến, em thật sự muốn kết hôn. Anh ấy và em từ nhỏ cùng nhau lớn lên, hiểu nhau, tình đầu ý hợp."
Thẩm Yến còn muốn nói gì đó, tôi lại ngắt lời hắn: "Anh như vậy Liên Sanh sẽ không vui."
Hắn không nói gì, chỉ là hơi thở không còn ổn định nữa.
Tôi thở dài: "Em đã nói với anh rồi, em là trẻ mồ côi, lớn lên ở cô nhi viện, ba mẹ ở đâu ra. Sao anh luôn không nhớ được."
Nói xong tôi cúp máy.
Thẩm Yến không gọi lại nữa.
Mà Kỳ Liên vẫn kiên nhẫn chờ ở bên ngoài phòng thay quần áo, không hề hỏi tôi tại sao lại ở trong đó lâu như vậy.
Chỉ là lúc tôi đi ra, ôm tôi thật lâu, không muốn buông ra: "Ninh Ninh, cám ơn em đã yêu anh."
Tôi ôm lấy anh: "Cũng cám ơn anh."
Chúng ta đều trưởng thành từ cô nhi viện, vì vậy chúng tôi phải luôn ghi nhớ mọi điều tốt đẹp mà chúng tôi đã nhận được từ khi còn nhỏ và biết ơn.
Không giống Thẩm Yến, muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, đại thiếu gia, bạn gái cũ luôn luôn nghe lời của hắn đột nhiên muốn kết hôn,nên hắn nổi điên là điều khó tránh khỏi.
Nhưng tôi tin rằng thời gian sẽ chữa lành tất cả.
Cuối cùng hắn cũng sẽ buông bỏ để nhìn về phía trước, dù không cam lòng.