Vì muốn trợ giúp trượng phu đèn sách thành tài, ta mượn danh hắn viết kịch cho gánh hát Lê Viên.
Nào ngờ, một quyển ‘Mẫu Đơn Xanh’ vang danh khắp kinh thành.
Công chúa Sùng Hoa yêu thích vở diễn, sai người đến mời tác giả đàm đạo.
Thế nhưng, trượng phu lại ngăn ta bước ra.
“Quy củ hoàng gia rườm rà, dễ phạm kỵ húy. Ta quen thuộc lễ nghi, nàng cứ yên tâm chờ ở nhà.”
Ta chờ, chờ mãi... cuối cùng chỉ đợi được một phong hưu thư.
Công chúa mến tài, muốn hắn làm phò mã. Hắn đã gật đầu đáp ứng.
“Được công chúa ưu ái là phúc phận, sao có thể cô phụ thiên ân? Nàng đối với tiền đồ của ta chẳng có ích lợi gì, không thể trách ta.”
Ta lau khô lệ nơi khóe mắt.
Về đến nhà, đem phần hạ quyển của vở kịch kia ném vào lò than.
Thiêu cho sạch sẽ, không còn dấu vết.
01
Ngày Ôn Húc thành thân, ta nhóm lửa trong sân, đốt đi tất thảy bản thảo đã viết suốt bao năm qua.
Từng nét mực, từng dòng chữ chứa đựng tâm huyết, đều hóa thành tro bụi.
Nữ quan phủ công chúa xông vào.
Thấy tro bay mịt trời, tức giận đến nghiến răng.
“Ngày đại hỷ của công chúa và phò mã, ngươi lại dám đốt giấy trong viện! Muốn rước xúi quẩy vào nhà hay sao!”
Ta cụp mi, chậm rãi đáp:
“Chỉ là vài bức thư cũ mà thôi…”
Nàng ta đá lật lò than, dùng gậy khuấy đống tro tàn, nhìn rõ nét mực còn sót lại mới chịu dịu sắc mặt.
Ngay sau đó, một chiếc hộp nặng trĩu bị ném đến trước chân ta.
“Phò mã gia thật lòng nhân hậu! Ngươi một nữ nhân điên khùng dám làm náo loạn phủ công chúa, còn mạo xưng là tác giả nguyên tác của ‘Mẫu Đơn Xanh’, vậy mà người vẫn ban cho ngươi một rương vàng bạc!”
“Nếu đổi lại là ta, đã sớm sai người đánh c.h.ế.t ngươi cho hả giận rồi!”
Nàng lạnh mặt rời đi, không lưu lại thêm một khắc.
Nắp hộp bật mở, bên trong là từng thỏi vàng sáng lóa.
Dưới lớp vàng, đè một phong thư.
Ta rút thư ra xem.
【Lệnh Nghi, ta tuy phụ nàng, nhưng nếu nàng là ta, hẳn cũng sẽ làm cùng một lựa chọn.】
【Số bạc này đủ để nàng sống sung túc cả đời, mà đối với phủ công chúa, chẳng qua chỉ là khoản chi một tháng. Nay ta có cơ hội đổi đời, chẳng còn lý do tự vây trong bùn nhơ.】
【Xin chớ oán ta, người có số mệnh của người, hợp rồi tan cũng nên yên lành.】
Tiếng chuông nơi chân trời vang vọng truyền đến.
“Tong, tong, tong, tong, tong, tong…”
Sáu hồi chuông, đại lễ thành.
Ta đứng ngây tại chỗ, rất lâu sau mới đưa tay lau đi lệ ướt bên má.
Thì ra tháng ngày từng bên nhau, trong mắt hắn chỉ là vũng bùn trói chân...
Thôi vậy.
Ta đeo túi nhỏ đã sớm thu dọn lên lưng, khóa lại tiểu viện yên tĩnh này.
Không ngoảnh đầu nhìn lại, rảo bước rời đi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Chỉ nghĩ rằng, kinh thành quá ồn ào, quả thật chẳng phải nơi thích hợp để lặng lòng viết sách.
02
Ba tháng trước, từng dán bảng công bố, nhưng tên Ôn Húc chẳng thấy đâu.
Đó là lần thứ hai hắn thi trượt.
Sau khi trở về, hắn tự nhốt mình trong phòng, uống rượu đến say mèm.
Ta biết lòng hắn buồn bực, bèn sắc một bát canh giải rượu, định bụng an ủi vài câu.
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Nhưng khi mang vào phòng, lại bị hắn hất đổ xuống đất.
Đôi mắt đỏ ngầu, hắn gằn từng tiếng:
“Nhạc phụ của Nhâm Tử Kỳ là Hàn Lâm học sĩ, hắn thi một lần là đỗ.”
“Cữu cữu của Lý Ngọc làm ở Lễ bộ, hắn cũng thi một lần là đỗ.”
“Trương Đình xuất thân từ nhà giàu đất Huệ Châu, hắn cũng thi một lần là đỗ!”
“Nàng nói xem, ta mười lăm tuổi đỗ tú tài, mười tám tuổi đỗ cử nhân, thiên tư trác tuyệt, vì sao thi liên tiếp hai lần vẫn không đỗ?”
Giọng nói của hắn vừa oán vừa giận, khiến lòng ta trĩu nặng không yên.
“… Vì sao lại thế?”
Hắn nghiến răng nghiến lợi.
“Chỉ bởi ta xuất thân hàn môn! Cũng chỉ vì nàng vô dụng, chẳng giúp được gì!”
“Nếu nhà nàng có thể cho ta một chút hậu thuẫn, thì tài hoa của ta nào đến nỗi không có đường tiến thân?”
Ôn Húc hất sạch mọi thứ trên bàn xuống đất.
Hắn vớ lấy một cái bát, ném mạnh về phía sau ta.
“Cút! Ngươi cút cho ta!”
Ta hốt hoảng chạy ra ngoài, tựa vào cánh cửa, nước mắt rơi lả chả.
Ta tự nhủ, hắn chỉ đang lúc sa sút, lời nói trong cơn say mà thôi.
Thế nhưng, tim vẫn đau đến nghẹn thở.
Lời lúc say, há chẳng phải lời thật?
Ngoài cửa, nhà có con thi đỗ tiến sĩ đang đốt pháo mừng.
Ta mơ hồ nhớ lại ngày thành thân cùng Ôn Húc.
Khi ấy hắn nghèo túng, hôn lễ của chúng ta cũng đạm bạc sơ sài.
Hôm đó, một nhà quyền quý cũng cưới gả.
Trước kiệu hoa vang lên tiếng nổ lớn, pháo hoa như sao trời rơi rụng.
Toàn thành ngẩng đầu chiêm ngưỡng, ta cũng bị cảnh sắc mê hoặc.
Nhưng Ôn Húc lại chỉ nghiêng đầu nhìn ta, trên mặt thoáng hiện vẻ áy náy.
“Lệnh Nghi, ta nhất định sẽ giành lấy công danh rạng rỡ, để nàng không còn phải ngưỡng mộ bất kỳ ai nữa.”
Thực ra, ta chưa từng để tâm đến những hư danh ấy.
Ánh mắt thế tục có là gì, chỉ có chân tâm mới đáng nghìn vàng.
Thế nhưng, điều Ôn Húc khao khát không phải là chân tình.
Kinh thành quá đỗi phù hoa, đã che mờ mắt hắn.
Hắn khao khát vinh hoa phú quý, công danh sự nghiệp.