Vốn dĩ chỉ là một cuộc liên hôn thương mại đơn thuần, giúp sự nghiệp của cả hai nhà cùng tiến thêm một bước, đôi bên cùng có lợi.
Đây là chuyện thường thấy trong giới thượng lưu.
Nhưng bây giờ, lại khiến tôi vô cớ bị Bạch gia chụp cho một cái mũ kẻ đổ vỏ.
Chuyện này, tôi sẽ không dễ dàng bỏ qua, chỉ là chờ sau này xé miếng lợi ích lớn hơn từ Bạch gia mà thôi.
"Đình Ngọc, Đình Ngọc."
Tôi không để ý đến tiếng gọi níu kéo của bố Bạch Thiên Vũ phía sau, lại bất ngờ nhìn thấy một người phụ nữ, m.á.u tươi không ngừng chảy xuống từ chân.
Khuôn mặt cô ta tái nhợt, trong mắt ngấn lệ, vẻ mặt có phần c.h.ế.t lặng, tay cầm điện thoại, trên màn hình hình như là một tấm ảnh.
Cô ta lảo đảo bước qua người tôi, đi về phía giường, ngay khi nhìn thấy gã đàn ông kia, liền ngất xỉu.
2
"Còn ngơ ra đấy làm gì? Gọi xe cứu thương mau lên."
Ngay khoảnh khắc Lâm Hạ ngã xuống, tôi đã đỡ lấy cô ấy, lớn tiếng quát đám bạn bè bên cạnh.
Một tuần trước, chúng tôi còn đang bàn bạc dự án hợp tác, tôi theo lệ thường hỏi han sức khỏe đối tác.
Cô ấy cười xoa bụng: "Cảm ơn Ôn tổng đã quan tâm, em bé rất ngoan, dự sinh vào tháng ba năm sau."
"Đến lúc bé đầy tháng, nhất định phải mời Ôn tổng đến dự tiệc rượu ạ."
"Chỉ là bác sĩ dặn tôi cần phải tĩnh dưỡng một thời gian, hợp tác sau này sẽ do Giang tổng công ty chúng tôi tiếp tục theo dõi."
Nhưng lần gặp lại này, chồng cô ấy Cảnh Ngôn lại đang ngủ với vị hôn thê Bạch Thiên Vũ của tôi.
Tôi trở thành gã đàn ông đội nón xanh tức tưởi trong mắt mọi người, còn cô ấy thì sảy thai băng huyết.
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Tôi bế Lâm Hạ xông ra ngoài, m.á.u trên người cô ấy không ngừng thấm ướt cả áo tôi.
Trên mặt cô ấy rịn ra từng giọt mồ hôi, vẻ mặt dần trở nên dữ tợn đau đớn.
Cô ấy khẽ rên rỉ: "Con của tôi, cứu con của tôi..."
Xe cứu thương hú còi lao đến, cô ấy được đưa vào phòng phẫu thuật.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Cánh cửa lạnh lẽo đóng sầm lại trước mắt tôi, giống hệt như cảnh tượng tôi từng thấy hồi nhỏ.
Mẹ tôi người đầy m.á.u me bị đẩy vào phòng phẫu thuật, bà ấy gào khóc, cầu xin bác sĩ cứu lấy đứa con của mình, cứu lấy em gái bé nhỏ của tôi.
Máu tươi từng chút từng chút một loang ra trước mắt, nhưng cuối cùng mẹ tôi ra khỏi phòng phẫu thuật, nằm trên giường bệnh.
Gương mặt tiều tụy, bụng bằng phẳng.
Bác sĩ đứng ở đầu giường, thở dài: "Đó là một thai nhi nữ đã thành hình, tiếc là..."
Tôi từng tận mắt chứng kiến cảnh mẹ tôi sảy thai, mất đi em gái.
Hôm nay, tôi lại tận mắt chứng kiến cảnh một đối tác làm ăn mà tôi rất quý trọng bị băng huyết.
Bác sĩ cầm tờ giấy đi tìm người ký tên: "Sản phụ bị sảy thai băng huyết, ai là người nhà? Mau đến ký giấy."
Tôi bước lên trước, cầm lấy bút: "Người nhà không có ở đây, tôi là bạn của cô ấy, tôi ký cho."
Tôi cầm bút viết tên mình lên trên đó: "Ôn Đình Ngọc."
Một lúc sau.
"Hạ Hạ, Hạ Hạ." Một gã đàn ông đầu tóc rối bù từ đầu hành lang bệnh viện chạy tới, túm lấy cổ áo tôi bắt đầu chất vấn: "Hạ Hạ đâu? Anh làm gì Hạ Hạ rồi? Có gì thì cứ xông vào tôi đây này."
Tôi đ.ấ.m cho hắn một phát ngã nhào xuống đất, chế nhạo nhìn hắn: "Cảnh Ngôn, Cảnh tổng."
"Đây chẳng phải là Cảnh Ngôn vừa mới lăn lộn trên giường với Bạch Thiên Vũ, mây mưa thất thường đấy sao?"
"Sao giờ lại nhớ ra mình còn có vợ rồi?"
Cảnh Ngôn cố gắng bò dậy, tôi lại bồi thêm một cú đá nữa.
Cơn tức nghẹn cả ngày trời, đang lo không có chỗ xả, một trong những kẻ đầu sỏ tự động dâng tới cửa, không đánh cho một trận thì đúng là có lỗi với bản thân mình.
Tôi nới lỏng cà vạt, cởi áo khoác ném cho người bạn bên cạnh, trực tiếp xách Cảnh Ngôn lên ấn mạnh vào tường, siết chặt cổ họng hắn: "Cậu tên Cảnh Ngôn đúng không, cậu có nghe qua một câu gọi là 'cẩn ngôn thận hành' chưa?"
"Sao cậu lại không biết thận hành thế hả?"
Nhìn cái bản mặt kia của hắn, tôi không nhịn được mà đ.ấ.m mạnh tới tấp, vốn dĩ đã sớm thấy hắn ngứa mắt rồi, cái bộ dạng lúc nào cũng cao ngạo tự phụ ấy.
Đều là người lăn lộn trên thương trường cả, ai hơn ai cái gì chứ? Chỉ có mình hắn là lúc nào cũng tỏ vẻ thanh cao thoát tục, đến bàn hợp đồng cũng phải để vợ hắn ra mặt, còn bản thân thì suốt ngày ra lệnh này nọ.
Vừa muốn cái này lại vừa muốn cái kia, đúng là coi mình giỏi giang lắm cơ đấy.