Mặt Trời Của Ôn Tổng

Chương 12



"Đình Ngọc à, chú thật sự không biết còn có chuyện này."

"Cháu yên tâm, chú nhất định sẽ bắt nó đi phá thai, nhà họ Bạch chúng ta không cần loại nghiệt chủng này."

Bạch tổng nói năng hùng hồn, nhưng đều là cáo già trên thương trường cả, ai mà tin cho được?

Tôi cũng chẳng quan tâm ông ta có biết hay không, chỉ cảm thấy sự giãy giụa hấp hối của ông ta lúc này quá đỗi vô vị.

Đối diện với kết cục đã định trước, chấp nhận là được, dù sao thì ngày xưa ông ta cũng từng nuốt chửng không ít công ty khác đấy thôi.

Mua lại sáp nhập, phá sản làm lại từ đầu, đây là cảnh tượng thường thấy nhất.

Tôi lịch sự tiễn ông ta ra về, đồng thời dặn dò trợ lý sau này không cần để ý đến những cuộc hẹn của ông ta nữa.

Tôi đứng trên tầng cao, nhìn ông ta được trợ lý dìu đến cửa công ty.

Cảnh Ngôn sớm đã chờ đợi ở đó, bị ông ta tát cho một cái, nhưng vẫn khiêm tốn cúi người, chờ ông ta lên xe.

Nếu như năm xưa Cảnh Ngôn không quá cao vọng, vọng tưởng một bước lên trời, thì giờ phút này, e rằng hắn đã sớm dưới sự nâng đỡ của Lâm Hạ, vững vàng ngồi trên vị trí tân quý của giới công ty công nghệ rồi.

Chứ không phải như bây giờ, công ty phá sản, bản thân trở thành một con ch.ó nhà có tang, chỉ có thể ngửa mặt nhìn người khác mà sống.

Nhìn theo bọn họ rời đi, tôi xoay người trở về bàn làm việc bắt đầu làm việc.

Tổng tài bá đạo chân chính, ngày qua ngày đều ngâm mình trong văn phòng, họp hành, xem tài liệu, đi công tác.

Không một khắc ngơi nghỉ.

Bắt đầu có chút nhớ nhung những ngày tháng Đoạn phu nhân còn chưa về hưu hoàn toàn.

Nếu bà ấy biết tôi nghĩ thế, nhất định sẽ mắng tôi bất hiếu cho xem.

9

Cảnh Ngôn đã vào nhà họ Bạch rồi, cùng Bạch Thiên Dư thành vợ chồng trên danh nghĩa.

Nhà họ Bạch đã bỏ ra một khoản tiền lớn, cố gắng dọn dẹp dư luận vốn có.

Bọn họ giống như lũ cá bị vớt vào giỏ, dù đã đến bước đường cùng, vẫn muốn giãy giụa thêm một chút.

Nhưng cái giỏ cá của tôi đây, bên ngoài quây một vòng dây thép gai, mày có liều mạng sống c.h.ế.t giãy giụa thì được ích gì chứ?

Nhìn ảnh du lịch Lâm Hạ gửi đến, tôi cũng có chút tâm hướng về.

Cô ấy đã rời khỏi thành phố này được một tháng rồi.

Sự dây dưa của Cảnh Ngôn khiến cô ấy chán ghét, cộng thêm công việc cũng đã tạm gác lại, tôi dứt khoát đồng ý với cô ấy, cho cô ấy nghỉ phép dài ngày.

Cô ấy giống như một chú ếch con du lịch vậy, cứ đến một nơi nào đó lại gửi bưu thiếp và đặc sản đến, lại kèm thêm mấy tấm ảnh du lịch điển hình.

Một khuôn mặt bị che kín mít, chỉ lộ ra đôi mắt, cười đến vô tư phóng khoáng.

Đoạn phu nhân mỗi lần nhận được quà đều cười tươi rói, hai người bọn họ đúng là vừa gặp đã thân, thành bạn tâm giao.

Cũng may là không nhắc đến chuyện kết nghĩa chị em.

Nhớ đến cảnh tượng năm xưa hai người bọn họ nói chuyện hợp ý nhau đến mức suýt chút nữa đã bái Quan Công, tôi liền vẫn còn thấy sợ hãi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Tôi là muốn Đoạn phu nhân và cô ấy có quan hệ tốt, nhưng không phải là muốn tự dưng có thêm một bà dì không cùng huyết thống đâu đấy.

Tôi gửi đi một biểu tượng con gấu trúc thở dài.

Cô ấy lập tức trả lời ngay: 【Đợi đến khi mọi chuyện kết thúc, hoan nghênh Ôn tổng đến bờ biển chơi nhé, chỗ này em chơi một vòng hết rồi, đến lúc đó, em làm hướng dẫn viên du lịch cho anh.】

Sóng biển từng lớp từng lớp trào dâng lên, xoa dịu sự nôn nóng trong lòng.

Tôi dừng lại rất lâu, gõ xuống mấy chữ: 【Được, nhất ngôn vi định.】

Cúi đầu tiếp tục vùi mình vào công việc, sự việc đã đến giai đoạn cuối cùng rồi, không cho phép xảy ra bất kỳ sai sót nào.

Việc nhà họ Bạch phá sản thanh lý tài sản đã là chuyện ván đã đóng thuyền, chỉ là chưa đến giây phút cuối cùng, vẫn khó lòng yên tâm được.

Năm xưa sau khi sự việc xảy ra, nhà họ Bạch đã từng cố gắng dùng uy thế và quan hệ còn sót lại để ép chúng tôi phải nuốt những chuyện này xuống bụng.

Nhưng thời thế đã thay đổi rồi, bây giờ sớm đã không còn là cái thời đại Bạch tổng ông ta tung hoành ngang dọc nữa.

Làm sai chuyện, là phải trả giá.

Một chút giá nào cũng không muốn trả, chỉ muốn cậy vào tình nghĩa giữa những người lớn tuổi để uy h.i.ế.p lớp trẻ, đúng là quá nực cười, huống chi, cái gã cha già mà ông ta nói đến, trong lòng tôi còn không bằng cả đống bùn nhão nữa.

Thật sự là, quá tự cho mình là đúng.

Cảnh Ngôn tôi nhất định phải đạp xuống bùn đen, nhà họ Bạch cũng nhất định phải là hòn đá kê chân trên con đường này của tôi.

Đối với kẻ địch, phải quét sạch lá vàng trong gió thu, nếu không có một ngày, tôi sẽ là tảng đá cản đường, đá mài d.a.o trên con đường của Cảnh Ngôn và nhà họ Bạch.

Vào khoảnh khắc tuyên bố phá sản hoàn toàn được đưa ra, mọi chuyện đều đã ngã ngũ.

Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

Tôi cố ý chọn một vị trí tuyệt đẹp, để có thể thu hết thần sắc của bọn họ vào đáy mắt và ghi lại toàn bộ.

Đã từng đạp lên tôn nghiêm của người khác, tùy ý phản bội lăng nhục, có từng nghĩ đến mình cũng sẽ có một ngày bị người khác đạp xuống vũng bùn nhơ nhớp hay không.

Từ kiệm vào xa dễ, từ xa vào kiệm khó.

Đối với cuộc sống tương lai của bọn họ, tôi vô cùng mong đợi.

Cái gọi là tình yêu hạ thuốc cũng phải có được, bỏ đi sự chống đỡ của vật chất, lại có thể đi được bao xa đây?

Người từng vọng tưởng một bước lên trời, giờ đây ngã xuống vị trí còn thấp hơn cả ban đầu, có phải là lòng tràn ngập hối hận hay không?

Đôi cẩu nam tiện nữ này, thật là thú vị.

Tôi thu lại tầm mắt, dù sao thì tôi còn có chuyện quan trọng hơn cần phải làm.

Tôi đã chờ đợi quá lâu rồi.

Nhìn tin nhắn động viên Đoạn phu nhân gửi đến, không khỏi bật cười.

Bà ấy hận không thể gióng trống khua chiêng, đích thân ra trận giúp tôi, chỉ là chuyện yêu đương này, vẫn cứ để tự tôi làm thì hơn.

Biển xanh trời biếc, tôi bước về phía một vị phụ nữ đang nằm trên ghế tắm nắng, lễ phép hỏi: "Chào cô, tôi mới đến đây lần đầu, có thể mời cô làm hướng dẫn viên du lịch cho tôi được không?"

"Hết"

 


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com