Sáu năm trước, Tống Chu và Hứa Tâm yêu nhau say đắm, đến c.h.ế.t đi sống lại.
Hôm tôi đến nghĩa trang là ngày giỗ của bố mẹ.
Mặt trời nắng gắt, nóng đến nỗi đầu óc người ta choáng váng.
Có lẽ hôm đó, Tống Chu vì giận quá, lại bị nắng làm hoa mắt, nên mới không thấy có người bên đường.
Lúc đầu, anh ta nói với tôi rằng:
“Khu nghĩa trang thiếu camera, không tìm ra chiếc xe gây tai nạn rồi bỏ trốn.”
Nhưng sự thật là — anh sắp cùng Hứa Tâm ra nước ngoài, nên cố tình giấu nhẹm chuyện này, không muốn bị liên lụy.
Anh ta không ngờ được rằng…
Tôi vì cú đ.â.m đó mà mãi mãi không thể cầm d.a.o mổ.
Sự nghiệp cả đời của tôi, bị hủy hoại chỉ vì một phút giận dỗi của cậu thiếu gia ấy.
Tống Chu chăm sóc tôi trong bệnh viện, dịu dàng đến vậy, cũng chỉ vì tội lỗi.
Nhưng Tống Chu à,
Anh kết hôn với tôi, ngày ngày đêm đêm chung giường gối — chẳng lẽ không một lần cảm thấy áy náy?
Thật ra, cũng trách tôi quá ngốc.
Mãi đến khi Hứa Tâm trở về nước, tôi mới dần nhận ra chân tướng.
Nhưng mà, sáu năm như uống băng giá, trái tim tôi đã bị anh giày vò đến rách nát.
Khi người ta nghĩ rằng mình đang bấu víu lấy sợi rơm cứu mạng, là lối thoát duy nhất giữa cuộc đời — nhưng cuối cùng lại phát hiện đó chính là sợi rơm g.i.ế.c c.h.ế.t mình...
Sau sáu năm quấn quýt yêu – hận lẫn lộn, người ta không còn đủ can đảm để vạch trần bức màn che xấu hổ đó nữa.
Vậy nên khi Tống Chu chợt xúc động, mở miệng đề nghị ly hôn…
Tôi lại cảm thấy như được giải thoát.
Đúng lúc đó, Tống Tử Huyên vì tôi không cho ăn nhiều kẹo, vừa khóc vừa xô đẩy tôi.
Nó hét lên:
“Con ghét mẹ! Mẹ là người xấu! Bảo sao ba không thích mẹ!”
Tôi cúi đầu nhìn thằng bé, ngơ ngác một lát, rồi khẽ cười với Tống Chu:
“Được thôi.Vậy thì ly hôn đi.”
15
Tống Chu là thiếu gia nhà họ Tống, hào quang vạn trượng.
Nhưng lúc này, anh ta lại không kìm được mà cúi gập lưng.
Trông anh ta chật vật và đau đớn.
Gân xanh nổi lên ở trán, lồng n.g.ự.c phập phồng không ngừng.
Giọng anh khản đặc:
“Xin lỗi… xin lỗi em, xin lỗi…”
Anh ta nhắm chặt mắt, lúc mở ra lại, đôi mắt đã đỏ ngầu:
“Khi ấy, anh quá trẻ, quá ngông cuồng.”
“Anh không nghĩ mọi chuyện sẽ thành ra như thế…”
“Anh có lỗi với em, Kiều Âm.”
Anh ta nhìn tôi đầy van nài, như mong tôi tha thứ.